Chỉ cần có lòng muốn điều tra, tức nhiên mọi chuyện rất nhanh liền sáng tỏ, không có chút khó khăn nào. Trên thực tế khoảng cách giữa biệt trang Ôn phủ và Vũ Xuyên Hầu phủ rất gần, chỉ cần điều tra một chút là biết rõ đứa nhỏ Ôn phủ mỗi lúc trời chiều liền đến dòng suối trong rừng cây cạnh biệt trang chơi đùa, cộng thêm hạ nhân miêu tả, hung thủ là ai không cần nói cũng biết.

Lúc Vũ Xuyên Hầu phu nhân nghe hạ nhân đi điều tra trở về bẩm báo, tức giận tới mức trực tiếp đập vỡ chén trà trong tay ngay lập tức, cắn răng thở phì phì, run rẩy nói: " Tốt tốt, một nữ nhân xuất thân là nha hoàn bại hoại, một dã tiểu tử không biết tới từ đâu, thậm chí có can đảm ức hiếp con ta..."

Người bên cạnh thấy bà tức giận đến lợi hại, nhao nhao tiến tới an ủi, sau nữa ngày cơn giận mới đè xuống được. Sau khi đè lại cơn giận, Vũ Xuyên Hầu phu nhân nén giận hướng ánh mắt nhìn con dâu cả Ôn thị đang đờ đẫn như gỗ đứng bên cạnh, cả giận nói: "Con dâu lớn, ngươi chăm sóc phu quân ngươi như thế sao? Nó bị người ta đánh thành như thế, ngươi còn không biết rõ tình hình, còn chờ hạ nhân về bẩm báo mới biết chuyện!"

Đối mặt với ánh mắt bất mãn của bà bà, Ôn thị vẫn như tượng gỗ, trên mặt tái nhợt không có biểu lộ gì, chỉ nói: "Phu quân dẫn Tứ di nương đi biệt trang nghỉ mát, không muốn dẫn con dâu theo, con dâu đương nhiên không biết..." Trong lòng lại nghĩ, thật sự đánh rất hay, sao Ôn đại công tử và Tam tiểu thư không trực tiếp đánh chết hắn luôn đi?

Vũ Xuyên Hầu phu nhân nhìn vào mắt nàng càng thêm bất mãn, khẽ quát: "Ngươi là một đích nữ xuất thân thế gia vọng tộc thế mà để cho một con hát trèo lên đầu, còn oán trách phu quân không xem trọng ngươi không dẫn ngươi đi biệt trang, nữ nhân không sinh được trứng còn muốn ảnh hưởng đến thanh danh con ta, tại sao lúc đầu ta mờ mắt chọn nữ nhân Ôn gia các ngươi..."

Nghe bà bà chỉ cây dâu mắng cây hòe, Ôn thị cúi đầu, im lặng lấy thái độ nhẫn nhục chịu đựng bày tỏ kháng nghị, trong lòng càng đau khổ. Bà bà cay nghiệt không phân phải trái, phu quân sa vào sắc đẹp thiên vị, chị em dâu tranh đấu gay gắt, toàn gia chướng khí mịt mù, cả đời bị nhốt ở nơi này, còn hi vọng gì đáng nói?

Tại sao hắn không bị người ta đánh chết đi?

Quở trách con dâu xong, trong lòng Vũ Xuyên Hầu phu nhân thoải mái hơn rất nhiều, cũng bắt đầu suy nghĩ xem làm cách nào đòi lại công bằng cho con trai. Vũ Xuyên Hầu phu nhân sống hơn nửa đời người, tuy tính cách thật sự không thể coi là tốt, nhưng rõ ràng, Ôn phủ bây giờ không phải là nơi Vũ Xuyên Hầu phủ bọn họ có thể đắc tội, sau lưng Ôn phủ không chỉ có hoàng đế sủng ái mà còn có Trấn Quốc Công phủ làm chỗ dựa, đều là những thứ Vũ Xuyên Hầu khó có thể với tới, thế nhưng muốn bà cứ như vậy buông tha cho hung thủ đả thương con trai, trong lòng bà nuốt không trôi cục tức này. Cả đời bà ngang ngược, ngay cả trượng phu cũng quản sít sao, toàn bộ Vũ Xuyên Hầu phủ phải nghe lời bà, đã dưỡng thành tính khí "Duy ngã độc tôn", làm sao nuốt xuống cơn giận này được?

Ngay lúc Vũ Xuyên Hầu phu nhân còn chưa có chủ ý nào tốt, đột nhiên ma ma tâm phúc tới, nói thầm với bà mấy câu, Vũ Xuyên Hầu phu nhân trừng mắt rùng mình, dặn dò ma ma tâm phúc vài câu, sau đó cho mấy vãn bối lui xuống, sửa sang lại dáng vẻ ngồi ở sảnh hầu.

Ôn thị là người cuối cùng rời khỏi, thấy thần thái bà bà, trong lòng hơi sợ hãi, mơ hồ có chút bất an.

Quả nhiên, nửa canh giờ sau, Ôn thị lại bị bà bà gọi tới, nói là muốn đi biệt trang ở thôn Hoa Khê, tìm Ôn phủ đòi công đạo.

Trong lòng Ôn thị cả kinh, lập tức một luồng hơi lạnh truyền từ lòng bàn chân nhảy lên, cả người cứng ngắc. Dù nàng chỉ là phu nhân khuê phòng cũng biết hiện nay không thể đắc tội Ôn phủ. Mặc dù nàng họ Ôn, xem như là con gái Ôn gia, nhưng chẳng qua nàng chỉ là do một chi nhỏ của Ôn gia sinh ra, không phải dòng chính chánh tông, trong gia phả Ôn gia, nàng coi như là tộc muội của Ôn Lương, chẳng qua năm đó lúc nàng gả vào Vũ Xuyên Hầu phủ, Ôn Tử Tu đang ở biên cương xa xôi, không phong quang vô hạn như bây giờ, phụ mẫu tham sính lễ của Vũ Xuyên Hầu, đem nàng gả qua đây, khiến cho người trong Vũ Xuyên Hầu không để nàng vào mắt, Sau này Ôn Lương và Tĩnh Viễn tướng quân chiến thắng trở về, được phong làm Thái Sư, là trí sĩ bên cạnh hoàng đế, danh tiếng vô cùng, Vũ Xuyên Hầu mới xem trọng nàng một chút.

Chẳng qua là về sau xảy ra rất nhiều chuyện, Vũ Xuyên Hầu phát hiện Ôn Lương và nhất mạch Ôn thị cũng không thân thiết, không chút giao tình nào với một tộc muội như nàng, thái độ lại khôi phục khinh thường như ban đầu, cộng thêm những năm gần đây, nàng không có chỗ dựa, tại phu gia không ngẩng đầu lên được, bà bà cay nghiệt, trượng phu phong lưu hèn hạ khiến cho tình cảnh của nàng rất khó khăn.

Ôn thị thở dài, số mạng đau khổ không trách được người khác, đành phải chỉnh lại búi tóc, dịu dàng ngoan ngoãn dìu bà bà ra cửa.

Xe ngựa chậm đuổi chậm đuổi, rốt cuộc buổi trưa thì tới biệt trang của Vũ Xuyên Hầu phủ ở thôn Hoa Khê.

Nghe nói lão nương và thê tử đến, đích tử Vũ Xuyên Hầu Thẩm Nhân đĩnh đạc nằm trên giường bày ra dáng vẻ bị thương nghiêm trọng, không chút ý tứ ra đón tiếp, ngược lại gây ra một loạt chuyện Tứ di nương Vương thị run như cầy sấy, run rẩy ra thỉnh an, không dám thở mạnh một cái.

Ôn thị lạnh mặt nhìn bà bà bổ nhào tới trước giường trượng phu gọi tâm can bảo bối, sau đó nhìn qua Vương thị, mắt lộ ra châm chọc. Bà bà tính tình cường ngạnh lại cay nghiệt, quả thật là chiến kỵ chuyên làm khó dễ nàng dâu, chỉ cần là nữ nhân bên cạnh con trai đều nhìn không vừa mắt, hiện tại bà có thể nhìn thuận mắt Vương thị đang được con trai sủng ái mới là lạ, vì thế làm mọi cách gây khó dễ, cũng bởi như thế Vương thị mới quấn lấy Thẩm Nhân đòi đưa nàng ta tới biệt trang nghỉ mát tránh bà bà cay nghiệt, hơn nữa lấy cớ Vũ Xuyên Hầu phu nhân có nhiều chuyện phài làm, để nàng lại trong kinh.

Vương thị đang run rẩy chờ một bên trong lòng thầm hận, lão chủ chứa thế mà đi tới đây, sớm biết như vậy nàng đã chịu đựng một chút, không làm lớn chuyện như thế.

Hiện tại trong lòng Vương thị cũng âm thầm hối hận, nàng nào biết đứa nhỏ nàng đụng phải là đứa nhỏ của Ôn thái sư phủ, nếu biết nàng có một trăm lá gan cũng không dám sai hạ nhân đánh bọn chúng thậm chí còn muốn chúng quỳ xuống tạ tội. Vương thị biết rõ chuyện này náo động quá lớn, tuyệt đối nàng sẽ bị đẩy ra gánh tội thay, hiện tại chỉ mong Thẩm Nhân là một người đáng dựa vào, bảo vệ nàng.

Trong lòng Vương thị nghìn xoay vạn chuyển, giương mắt nhìn Ôn thị đang đứng đờ đẫn một bên, trong mắt lộ ra chút kinh miệt, một nữ nhân không bắt được tâm trượng phu còn không sinh được một cái trứng, nếu không phải chiếm danh xưng chính thê, Vũ Xuyên Hầu phu nhân cũng muốn bảo vệ nàng ta, nàng sớm đã kéo nàng ta ra khỏi vị trí đó, với thủ đoạn của nàng, khiến Thẩm Nhân sủng thiếp diệt thê là không vấn đề, phiền toái duy nhất là Vũ Xuyên Hầu phu nhân.

Nghĩ xong, Vương thị thầm hận, lão thái bà thật sự biến thái, làm gì có mẫu thân nào giống như bà ta, con trai đã ba mươi tuổi rồi, mà xem như đứa nhỏ buổi tối hận không thể vây cùng một ổ chăn, nếu con trai sủng nữ nhân nào liền bắt bẻ ngay, quả thật không thể nói lý!

Vũ Xuyên Hầu phu nhân khóc một hồi, lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương thị, sau đó mới để để cho con trai nghỉ ngơi, tiếp đó rửa mặt làm mình thoải mái một chút liền dẫn nàng dâu, diễu võ dương oai đi đến biệt trang Ôn phủ.

***

Ngày mùa hè, sau giờ ngọ, tiếng ve kêu râm rang, thỉnh thoảng gió từ từ lướt nhẹ, thổi qua đầu ngọn liễu, mang đến một chút mát mẻ.

Lúc Phi Y tiến vào, liền nhìn thấy thiếu niên mặc trường sam màu xanh ngồi dựa vào giường mỹ nhân, trong tay cầm một quyển sách ngủ gật. Dưới ánh nắng sáng ngời, da như bạch ngọc, khuôn mặt bình thường lộ ra dịu dàng, thiếu niên này cũng không bình thường như lời người ta nói, nhìn lâu ngày, có một loại hàm xúc thú vị không nói ra lời, làm người ta không nhịn được muốn nhìn thêm lần nữa.

Hoặc nói là, phải gọi là thiếu nữ mới đúng.

Ánh mắt Phi Y rơi vào chỗ áo bào rộng hơi phập phồng trước ngực, trong lòng có chút an ủi, cuối cùng cũng sưng lên, tuy bây giờ còn nhỏ nhưng mà không sao, mỗi ngày làm đu đủ sữa bò cho nàng, không tin là tương lai ngực không to ra được.

Có thể là nghe tiếng bước chân của nàng, trong nháy mắt thiếu niên mở mắt ra, phát hiện là nàng, lại nhắm mắt tiếp tục mê man.

Phi Y lơ đễnh, biết rõ nàng từ nhỏ tính cảnh giác mạnh mẽ, lúc mới đến Ôn phủ, thậm chí gió thổi lay động một chút cũng làm nàng bừng tỉnh, sau đó cả đêm đều ngủ không an ổn. Nàng biết khi còn nhỏ tiểu cô nương gặp chuyện không tốt, vùng vẫy hai năm để sống sót, một đứa nhỏ trong hoàn cảnh đó không điên mất là tốt rồi. Những năm gần đây may mắn sống an ổn đầy đủ mới dần dần trấn an được nổi sợ hãi nghi hoặc trong lòng nàng, hiện tại đã không còn loại chuyện gió thổi lay một chút cũng khiến nàng tỉnh giấc nữa.

"Thiếu gia, có Vũ Xuyên Hầu phu nhân tới."

Vốn đang định ngủ tiếp Ôn Ngạn Bình lập tức trợn mắt, trong mắt một mảnh thanh tỉnh, nói với Phi Y: "Bà ta đến khởi binh vấn tội?"

Phi Y gật đầu: "Thấy ý tứ Vũ Xuyên Hầu phu nhân, đúng là như thế. Thoạt nhìn bà rất tức giận."

Ôn Ngạn Bình và các bé gấu gây ra chuyện gì đương nhiên Phi Y biết rõ, dù sao chuyện Tiểu Lộ Tử đi điều tra, vẫn do Phi Y quản lý, thậm chí chuyện dạy dỗ đích tử Vũ Xuyên Hầu trong rừng cây, cũng là do nàng lặng lẽ sai người tới Vũ Xuyên Hầu biệt trang truyền tin tức. Có thể nói, chuyện đem đích tử Vũ Xuyên Hầu hành hung một trận báo thù cho A Tuyết đều là kế hoạch một tay bọn họ làm ra.

Ôn Ngạn Bình nghe xong, liền nhảy lên, lấy đoản kiếm trên bàn thu vào tay áo, sau đó thay một thân chính phục, chạy ra cửa. Phi Y thấy nàng hùng hổ chạy ra ngoài, có chút bất đắc dĩ.

Ôn Ngạn Bình đi vào thiên thính, nhưng không mạo muội đi vào, ngược lại trốn bên cửa sổ, xoay đầu nhìn xung quanh.

Trong sảnh, Như Thúy cười híp mắt ngồi trên ghế chủ vị, một bộ hiền lành dễ nói chuyện. Một phu nhân khoảng bốn mươi tuổi đầu cắm đầy châu báu ngọc bích nổi giận đùng đùng ngồi trên ghế khách, vẻ mặt cay nghiệt, chắc là Vũ Xuyên Hầu phu nhân vô cùng lợi hại rồi. Phu nhân bên cạnh Vũ Xuyên Hầu phu nhân có khí sắc không tốt lắm, thân mình như nhánh liễu, yếu đuối mỏng manh, chắc là Ôn thị không được bà bà và trượng phu chào đón.

Ôn Ngạn Bình nhìn một lát, phát hiện Vũ Xuyên Hầu phu nhân kia nói chuyện như liên châu pháo bắn liên hồi, khiến người ta chen miệng không lọt, bản lĩnh chỉ cây dâu mắng cây hòe rất mạnh, luôn mồm muốn đòi công đạo cho đích tử bị đánh. Như Thúy cô nương ngồi uống trà, trên mặt cười tủm tỉm, kỳ thật không biết tâm hồn đã bay tới phương nào, chẳng qua mỗi lần bị chất vấn, nàng lại có thể mở miệng trả lời rõ ràng, đánh trả gọn gàng, khiến Vũ Xuyên Hầu phu nhân mỗi lần tức giận ngã ngửa.

Vũ Xuyên Hầu phu nhân thở hổn hển thật lâu mới trở lại đều đặn, trong lòng thầm hận quả nhiên là nha hoàn bại hoại, khó chơi lợi hại như thế mới có thể bò lên giường Ôn Lương, mới được làm chính thê, xuất thân còn không bằng một thị thiếp trong Vũ Xuyên Hầu phủ, chỉ là kiếp trước siêng đi thắp hương mà thôi.

Ôn Ngạn Bình vốn mang kiếm tới đây, định nếu lão thái bà này không nói đạo lý, không ngại chặt đứt uy phong của bà ta, hiện tại xem ra, mẫu thân nhà nàng quả nhiên là ngốc nghếch chọc giận người ta, không rơi vào thế hạ phong chút nào, nàng đi ra hay không cũng không quan trọng.

Chẳng qua là, lão thái bà này thật sự đáng ghét, cái miệng còn đặc biệt không sạch sẽ, lời thối gì cũng có thể nói, có cách nào làm bà ta im lặng không nhỉ?

Ôn Ngạn Bình suy nghĩ một chút, cúi đầu nhìn ngọc bội đang đeo bên hông, đem chuỗi ngọc hoa trên đầu tháo xuống, lấy một hạt châu nhỏ trên đó, nắm trong tay, búng về phía á huyệt của Vũ Xuyên Hầu phu nhân.

"..."

Âm thanh vốn chói tay két một tiếng dừng lại, bất thình lình im lặng làm Như Thúy và Ôn thị đều có chút không hiểu mà nhìn về phía Vũ Xuyên Hầu phu nhân, chỉ thấy miệng bà ta đóng đóng mở mở, giống như đang biểu diễn kịch câm, không có chút âm thanh nào.

Vũ Xuyên Hầu phu nhân rất nhanh phản ứng kịp, lập tức sợ hãi, hai tay bóp lấy cổ mình, vẻ mặt đầy hoảng sợ làm đổ chén trà nhỏ trên bàn.

"Vũ Xuyên Hầu phu nhân, ngài không sao chứ?" Như Thúy cô nương quan tâm hỏi một tiếng.

"Nương..." Ôn thị nhanh chóng vỗ ngực bà ta, vẻ mặt đờ đẫn rất thích hợp bày ra dáng vẻ quan tâm.

Bởi vì đột nhiên Vũ Xuyên Hầu phu nhân đột nhiên mất ngôn ngữ, nên lần vấn binh hỏi tội này công cóc mà về, tất cả đều bị dọa, vội vàng đi thẳng.

Bọn hạ nhân ở biệt trang Ôn phủ có chút hả hê nhìn Vũ Xuyên Hầu phu nhân rời khỏi, bọn hạ nhân không rõ chân tướng cảm thấy nhất định là trời cao nhìn không nổi sắc mặt đáng ghét cường ngạnh này của bà ta mời khiến bà ta mắc chứng mất ngôn ngữ. Đương nhiên, bọn họ không biết, Vũ Xuyên Hầu phu nhân mắc chứng mất ngôn ngữ này sau này sẽ không xuất hiện ở biệt trang Ôn phủ nữa, thế là tốt rồi.

Người đã rời đi, Như Thúy cô nương nhìn chằm chằm vào hạt châu nhỏ màu đỏ trong góc, sau đó gọi: "Ngạn Bình, còn không ra."

Vừa nói xong, chỉ thấy một thân ảnh nhảy ra từ cửa sổ, cười nịnh nọt nhìn nàng.