Hai người ăn cơm qua loa, mỗi người một tâm trạng.

Long Hiên suy nghĩ làm sao giải thích với Sở Ly, làm thế nào để cho cậu chấp nhận; Trịnh Ân là bởi vì muốn thử trò chơi mới mà hưng phấn không thôi.

Trước kia y không phải chưa từng chơi kiểu 3P, tuy nhiên đó là hai nữ một nam, hoặc hai nam một nữ, thậm chí NP đều đã thử qua, nhưng đó chỉ thuần túy là phát tiết dục vọng, sau đó chỉ còn lại cảm giác trống rỗng, thử qua một hai lần liền chán.

Nhưng lần này, còn có cảm tình, y thực chờ mong biểu hiện của Kỳ Hiên lẫn Sở Ly, nhất là tên Sở Ly có bệnh khiết phích trong tình cảm kia, ngẫm lại mọi phản ứng của hắn đều rất thú vị.

Một đường trở về, đến cửa nhà thì Long Hiên mới nhịn không được hỏi: “Trịnh Ân, sơn phách (3P anh ấy nghe thành Shān pī = Sơn phách) là cái gì?”

Trịnh Ân xì một tiếng, “Thôi đi, làm gì cũng đã làm rồi còn bày đặt giả nai? Tính hài hước của ngươi kém thật đấy.”

Long Hiên nhún vai, hắn thực không hiểu cái gì là sơn phách. Đột nhiên phải nhận biết kiến thức của thế giới mới, cho dù là thiên tài, một tháng cũng không đủ hấp thu, kiểu chữ cứng mới đã đủ khiến hắn luống cuống tay chân, ngoại ngữ lại càng giống như điểu ngữ (tiếng thú không phải tiếng người @[email protected]). Người hiện đại còn thích pha trộn nhiều thứ tiếng khi nói, lần đầu tiên Long Hiên nghe được Sở Ly nói “vô ích” (báibái), cho là cậu hướng mình hành lễ, theo thói quen nâng tay miễn lễ, kết quả chỉ nhìn thấy bóng lưng Sở Ly tiêu sái rời đi… Hắn đã cố gắng đối phó với “Computer”, đến giờ, cũng chỉ học được điều khiển chuột cùng xem trang Web, miễn cưỡng có thể đánh vài chữ, tìm kiếm trên Baidu mà thôi. Sở Ly cười nhạo hắn so với hài tử ba còn kém hơn, khiến hắn khổ không nói nên lời. Rất nhiều ủy khuất mà hắn không thể nói.

Sở Ly đang ngồi xếp bằng ở trên ghế salon xem TV, nghe tiếng chuông, lập tức ngẩng đầu lên, chân mới vừa buông xuống sàn, nghĩ nghĩ lại thu về.

“Ly Ly, sao không mở cửa?”

Cậu liếc mắt nhìn trùm chìa khóa trên tay Long Hiên, “Ngươi không phải có chìa khóa sao?”

Ánh mắt chợt thấy Trịnh Ân theo đuôi vào, Sở Ly run lên, ngậm miệng không nói.

“Hello!” Trịnh Ân đáng yêu hướng cậu vẫy vẫy tay, “Sở Ly, về sau ta cũng ở chỗ đây.”

Đây là một căn hộ cao cấp, do hai phòng cao cấp thông với nhau, cho nên tương đương bốn căn hộ bình thường, tổng cộng rộng tới 500 mét vuông.

“Có ý tứ gì?” ánh mắt Sở Ly chuyển lạnh.

“Chính là 3P chứ sao. ‘Chính thất’, ‘tiểu thiếp’ xin có lễ.” Trịnh Ân chỉ e thiên hạ bất loạn còn học cổ nhân, quỳ gối nghiêng người vén áo thi lễ, uốn éo như gã đồng tính.

Sở Ly hít một hơi lãnh khí, ánh mắt như đao sưu sưu bay về phía Long Hiên. Long Hiên quen dáng mặc long bào, hai tay chắp sau lưng, khụ một tiếng, “Sở Ly, trẫm… Ân, ý của ta là sau này chỉ cần ngươi cùng Trịnh Ân, ân, khụ… Sẽ không đụng đến ai nữa…”

Ý nghĩ muốn có Trịnh Ân cũng không phải hứng thú nhất thời, mà hắn cũng đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng, xét về tướng mạo, tính cách, năng lực, bối cảnh của Trịnh Ân hắn đều cân nhắc rất lâu, tựa như tuyển phi cần cẩn thận điều tra thân phận gia thế phi tử, hắn đối với xã hội hiện đại thịnh hành “chỉ yêu người lạ” tuyệt đối không ủng hộ. Người lạ có tốt có xấu, tham tài háo sắc còn dễ nói, vạn nhất mưu đồ gây rối, thần xui quỷ khiến giết ngươi hại ngươi, cho ngươi sống không bằng chết cũng không là không thể nào. Cho nên Long Hiên cực kỳ không ủng hộ phương thức tâm hoan của Trịnh Ân, hơn nữa hắn cực kỳ để ý cuộc sống của nhân viên cao cấp, vạn nhất bị kẻ bắt cóc tống tiền. Đều là phi thường có khả năng. Người hiện đại, thoạt nhìn thực thông minh, nhưng trên thực tế nhiều khi vụng về không chịu nổi, làm vài phút vui vẻ cái gì đều không quan tâm.

Sở Ly kinh hãi nhìn hắn, bởi vì thái độ hắn lúc này quang minh lỗi lạc, ngược lại bản thân không biết ứng xử thế nào cho phải. Thật lâu sau, cậu mới khẽ rít lên, “Kỳ Hiên, ngươi có thể nào vô liêm sỉ như thế?”

Cậu cảm thấy mình sắp điên rồi, trái tim kịch liệt gào thét, cậu muốn giết chết gã nam nhân không biết xấu hổ trước mắt này, chính là cậu lại chỉ một mình ôm lấy đau thương. Cậu xoay người muốn đi. Cậu không bao giờ … muốn cùng người nam nhân này dây dưa bất cứ tia cảm tình nào nữa.

Long Hiên ra tay như điện bắt lấy cánh tay của cậu, “Sở Ly, ngươi muốn đi đâu?”

“Không đi, chẳng lẽ ở lại đây?” Sở Ly cười lạnh liếc một cái Trịnh Ân, vẻ mặt hưng trí sau đang ngang nhiên nhìn hai người, “Các ngươi muốn chơi như thế nào thì chơi, ta mặc kệ, không bao giờ … quản nữa.”

“Chúng ta hảo hảo nói chuyện?” Long Hiên tận lực giọng dịu dàng nói.

“Còn có gì để nói? Đạo bất đồng bất tương vi mưu (Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được).”

“Ta thích ngươi, cần ngươi.”

“Ngươi cũng có thể thích người khác, cần người khác, không phải sao?”

“Ly Ly, đây là bất đắc dĩ.”

Hắn đối mặt với thế giới mờ mịt này, hắn nhất định phải có năng lực cơ bản nhất tự bảo vệ mình, cho nên hắn đã tu luyện võ công kiếp trước, trừ bỏ tai thính mắt tinh thân kiện phản ứng linh mẫn, mà hoàng thất bí truyền có tác dụng phụ chính là dục vọng mãnh liệt, nhất định mỗi đêm đều phải phát tiết.

“Mẹ nó bất đắc dĩ!” Sở Ly hoàn toàn giận dữ, “Trong đầu ngươi lúc nào cũng chỉ có việc kia, [bad word]!”

Vốn dĩ Long Hiên đối với Anh ngữ có chút phản cảm, nghe Sở Ly dùng từ ngữ hắn không hiểu chửi mắng hắn, nhất thời tức giận, buông tay. Sở Ly phẫn nộ bỏ đi. Trịnh Ân khoanh hai tay, nghiêng người dựa vào vách tường huýt sáo.

Long Hiên trong lòng tràn đầy khó chịu với thế giới này, cảm giác quẫn bách và không khỏe đan xen, cơ hồ muốn đem cả người hắn xé rách. Hắn siết chặn nắm đấm, nặng nề thở gấp, sau đó tung một quyền đánh vào vách tường, lưu lại lỗ hổng thật sâu. Trịnh Ân kinh ngạc, tiến tới xem tay hắn, phát hiện nó không có chút xíu thương tổn, “Wow, luyện thành tuyệt thế thần công sao?”

Nghe được tiếng cửa bị đóng lại thì trong đầu Long Hiên nháy mắt hiện lên một từ: giết hắn!

Sở Ly biết rất nhiều bí mật của Kỳ Hiên, nắm giữ nhiều nhân vật cũng như hợp đồng cơ mật, như nếu không thể hoàn toàn ở bên hắn, chỉ có giết người diệt khẩu. Đáng giận!

Hắn cũng không muốn nghĩ tới chuyện đó, hắn muốn làm rất nhiều việc, hắn đối thế giới này tràn ngập tò mò, rất muốn thám hiểm, chính là không giải quyết chuyện đó hắn không thể làm gì, tinh thần không ổn định. Tu thân, tề gia trị quốc, bình định thiên hạ. Hiện tại hắn ngay cả cơ bản nhất “tu thân, tề gia” đều làm không được, còn nói gì đến đại nghiệp bá vương?

Trước kia hắn làm vua đứng trên vạn người, hô phong hoán vũ tùy ý, hiện tại hắn cái gì cũng không phải, không có tri kỷ, không có tâm phúc, không có người làm ấm giường. Long Hiên ha ha cười rộ lên. Hắn có thể nào dễ dàng nhận thua như thế?

Sở Ly, nếu cậu ta chỉ là người như Trịnh Ân chỉ cần vui vẻ ngắn ngủi, có lẽ hắn còn có thể buông tha cậu ta, chậm rãi đoạt quyền lực của cậu hoặc là trực tiếp loại bỏ cậu, chính là cậu ta đã biết tất cả việc hắn làm trong một tháng qua, đã biết những thay đổi của công ty trong tương lai, cả công lẫn tư, hắn đều khó có khả năng buông tha cậu.

“Kỳ Hiên” Vốn vẫn đứng ngoài xem kịch vui, Trịnh Ân thở dài, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngươi biết rõ Sở Ly là ai, có trèo tường, cũng đâu cần làm chuyện ngu xuẩn như thế này? Vụng trộm bên ngoài, rồi giả bộ không sao đi, làm như bây giờ, rất xấu hổ?”

Đem Trịnh Ân ôm vào trong lòng, Long Hiên dọc theo vách tường chậm rãi ngồi xuống, “Trịnh Ân, ngươi có nghĩ ta không phải ‘Kỳ Hiên’?”

“Chẳng lẽ ngươi còn bị quỷ bám vào người?” Trịnh Ân thuận miệng trêu đùa.

“Không sai, ta thật sự là một u hồn đến từ nơi rất xa.”

Trịnh Ân cười rộ lên, giả vờ sợ hãi chui trong ngực của hắn, “Kỳ Hiên, ngươi đụng đầu xong càng ngày càng hài hước.”

“Trịnh Ân, ta cũng không nói gì buồn cười.” Long Hiên cau chặt mày, “Nghe ta nói một chút về ‘Thiên triều’ được không?”

Thấy hắn biểu cảm ngưng trọng, Trịnh Ân cũng thu hồi hài hước, “Nói thử xem?”

Long Hiên kể chuyện xưa buồn chán, từ chuyện hắn là hoàng tử của một vị quý phi được sủng ái, sau lại bị hoàng hậu hãm hại biếm lãnh cung, nói đến việc đăng cơ trị vì mười lăm năm, tận tình dâm nhạc (phóng túng quá độ =.=) mà chết mới thôi.

“Ta không phải là một hoàng đế tốt, giang sơn dân chúng quăng sau đầu, bảo mệnh lộng quyền ưu tiên hàng đầu, sau là ham hưởng lạc thú, cho nên có chết sớm cũng không thấy lưu luyến gì, lại không biết tại sao lại tới thời đại này, ta là dị hồn, mọi việc đều không thể thích ứng.”

Trịnh Ân kinh ngạc hoảng sợ. Thật lâu sau, hắn mới lúng ta lúng túng nói: “Kỳ Hiên, ngươi kể chuyện xưa so với YY(tự sướng) tiểu thuyết chân thật còn phấn khích hơn, hẳn là nên đi làm tiểu thuyết gia đi.”

Long Hiên hừ lạnh một tiếng.”Xã hội này toàn đạo đức giả, nam nhân như cũ nơi nơi phong lưu không chịu trách nhiệm không nói, nữ nhân còn học theo nam nhân nữa, hừ. Ta nghĩ muốn ai, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm, ta vẫn là ta, cổ đại lẫn hiện đại đều dung hợp trong ta.”

Trịnh Ân duy trì tư thế trong lòng ngực của hắn, xoay người lại, cùng hắn mặt đối mặt, cẩn thận đánh giá hắn hồi lâu, mới nâng hai tay lên mặt của hắn nỉ non: “Hoàng đế bệ hạ?”

“Bây giờ không phải.”

“Thiên hoàng của ta.” Trịnh Ân cơ hồ cùng hắn mũi dán mũi, “Đây quả là giấc mộng điên rồ, nhưng cũng quá giỏi, nếu ngươi không phải thần trí không bình thường hoặc vọng tưởng cuồng, ta nghĩ ta có thể sẽ thật sự yêu ngươi.”