Tề Dật Phàm biết nàng muốn nói cái gì, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt: “Nhị tẩu không cần ngạc nhiên, Tử Kỳ đã chữa khỏi bệnh cho ta.”

Vừa rồi, Tề Dật Phàm nhận ra Liễu thị đang ngấm ngầm ám chỉ Hạ Lan Tử Kỳ hạ độc, bởi vậy hắn nếu hẳn không khỏi bệnh thì ai sẽ đứng rat hay Hạ Lan Tử Kỳ đòi lại công đạo đây? Dứt khoát không muốn giả bộ nữa.

“Ồ? Nhanh vậy sao?” Liễu thị khó nén vẻ kinh ngạc. Mặc dù đối với chuyện Hạ Lan Tử Kỳ có thể chữa khỏi cho Tề Dật Phàm, mọi người cũng đều đã có chuẩn bị tâm lý nhưng bây giờ dưới tình huống thế này, Tề Dật Phàm lại đột nhiên tỉnh táo trở lại, mọi người vẫn vô cùng bất ngờ!

Đối với Hầu gia mà nói, nhìn thấy Tứ nhi tốt lên thì trong lòng cũng được an ủi phần nào, nhưng mà bởi vì hiện tại mạng sống của cháu trai đang bị đe dọa, nên cảm giác này tự nhiên giảm đi phân nửa. Còn những người khác trong phòng, tâm tình không thể tốt như vậy được. Dù sao Tề Dật Phàm khỏe lên thì đương nhiên sẽ có thêm một đối thủ cạnh trạnh rất mạnh, vận mệnh trong phủ e là sẽ có chuyển biến lớn. Bất luận dù thế nào bọn họ cũng không thể không để mắt tới nguy cơ này

Lúc này, Tề Dật Phàm cũng không để ý đến Liễu thị, mà quay đầu nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Tử Kỳ, mau đến đây xem bệnh cho cháu.”

“Vâng” Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng đi tới, bế đứa nhỏ từ trong lòng Hầu gia, đặt ngang lên trên giường.

Sau khi kiểm tra hết, Hạ Lan Tử Kỳ phát hiện, động mạch cổ của đứa nhỏ đã không sờ thấy nữa rồi, không biết sao lúc nãy Tề Dật Phàm lại nói là có.

Có điều khi mở quần áo đứa nhỏ ra thì thấy ngực còn có một chút khí thở. Đứa trẻ nhỏ thế này không thể bày châm, hơn nữa với tình huống hiện tại thì hy vọng cứu được là cực kì xa vời, nhưng là chỉ cần một chút dấu hiệu của sự sống Hạ Lan Tử Kỳ cũng sẽ không buông tay.

Vào lúc nàng đang chuẩn bị cứu thì Vân Nương như phát điên nhào đầu về phía trước, nắm lấy cổ tay Hạ Lan Tử Kỳ mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi có thể cứu sống nó sao?”

Bởi vì đứa nhỏ đang trong cơn nguy hiểm nên hành vi của Vân Nương đương nhiên có chút điên cuồng, cho dù nàng có nghi ngờ Hạ Lan Tử Kỳ hạ độc nhưng Triệu lang trung đã bó tay rồi, nàng không muốn ngồi chờ chết chỉ cần có một cơ hội, hy vọng Hạ Lan Tử Kỳ có thể đem tâm can bảo bối của nàng cứu về từ tay tử thần.

Nhìn ánh mắt Vân Nương tràn đầy thống khổ chờ mong, Hạ Lan Tử Kỳ sao nhẫn tâm để nàng thất vọng, nhưng mà đối mặt với tình thế nghiêm trọng thế này Hạ Lan Tử Kỳ cũng không có nắm chắc rằng khẳng định cứu sống được đứa nhỏ, chỉ có thể nói: “Yên tâm, ta sẽ cố hết sức.”

“Không được, ngươi nhất định phải cứu sống nó!” Giống như là người chết đuối vớ được cọc, Vân Nương nắm chặt cổ tay nàng không buông.

Cổ tay Hạ Lan Tử Kỳ bị nàng bóp đau, thấy nếu mình không đồng ý nàng sẽ không buông tay, đành phải nói: “Được, ta nhất định sẽ cứu sống bé! Thời gian chính là sinh mệnh, cô mau buông tay!”

Vân Nương nghe xong, đột nhiên đưa tay rút về.

Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng hít sâu một hơi, nắm lấy lỗ mũi đứa nhỏ, áp sát miệng nó mà thổi khí vào. Sau khi thổi đến thành ngực nó phồng lên thì lập tức dừng thổi hơi, để vách ngực tự xẹp xuống, thở ra không khí. Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, được một lát nàng sờ động mạch cổ cùng động mạch nách của đứa trẻ nhưng không hề thấy mạch đập.

Nàng chưa từ bỏ ý định, tiến hành xoa bóp tim cho nó rồi tiếp tục hô hấp nhân tạo.

Trong phòng tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn nàng cứu chữa, đương nhiên, có người hi vọng Hạ Lan Tử Kỳ thành công cũng có người hi vọng nàng sẽ thất bại, ai cũng không biết kết quả như thế nào.

Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng luôn hi vọng sẽ cứu sống được đứa trẻ này, vì thế dùng hết sức lực hô hấp nhân tạo cho Tiểu Duyệt Thiên, nhưng mà, có một số việc không thể theo ý người. Thời gian đã trôi qua hai tuần trà rồi, nàng vẫn cứ kiên trì như cũ, trán đã đổ đầy mổ hôi, nhưng mà đứa nhỏ vẫn không dấu hiệu tỉnh lại.

Trong số những người đứng bên cạnh nhìn, đã có người bắt đầu chán nản. Liễu thị quay đầu nhìn nhìn Vân Nương, lẩm bẩm nhưng cũng có thể là cố ý hỏi: “Đứa nhỏ này còn có thể cứu được sao?”

Mặc dù biết hi vọng xa vời, nhưng dường như Hạ Lan Tử Kỳ vẫn cứ chờ mong sẽ có kỳ tích xảy ra, nàng không quan tâm Liễu thị tiếp tục phá rối. Đến tận lúc hô hấp cũng có chút khó khăn mới thật sự là lực bất tòng tâm, lúc này mới ngồi thẳng lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nhưng xanh tím của Tiểu Duyệt Thiên, nghĩ đến Tiểu Duyệt Thiên mấy canh giờ trước còn cười với nàng, đặc biệt thân thiết với nàng, Hạ Lan Tử Kỳ mũi đau xót, khổ sở rơi lệ.

Thấy đứa nhỏ không cứu được, Vân Nương chợt cảm thấy trời sập đất sụt, nỗi đau mất con khiến nàng phát cuồng, bỗng nhiên bổ nhào đến trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ kéo lấy vạt áo nàng, gầm rú như điên rồi: “Không phải ngươi nói là có thể cứu được nó sap? Tại sao lại không cứu được? Tại sao?”

Là một người mẹ, tận mắt nhìn đứa con chết đi trước mặt mình, nỗi đau này khó gì sánh được! Hạ Lan Tử Kỳ hiểu được tâm tình của nàng, cho nên cũng không chấp nhặt với nàng, cứ để nàng túm lấy, nhẹ giọng nói: “Vân Nương, thực xin lỗi, ta đã tận lực.”

Điều Vân Nương muốn không phải là xin lỗi! Nàng muốn đứa nhỏ sống, nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ không có làm được, nàng phát điên quát lên: “Xin lỗi thì có ích sao? Ngươi là đầu sỏ gây ra chuyện này, ngươi trả con trai lại cho ta, trả con lại cho ta......” Vân Nương không biết lấy đâu ra nhiều khí lực như vậy, dùng sức lay Hạ Lan Tử Kỳ.

Đứa nhỏ bị độc chết rồi, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng cũng không hề thoải mái, nếu như vậy có thể làm cho Vân Nương giải tỏa được chút ít, Hạ Lan Tử Kỳ nguyện ý chịu trận.

Nhưng mà nàng nguyện ý không có nghĩa là Tề Dật Phàm cũng nguyện ý. Lúc này, thấy Hạ Lan Tử Kỳ bị bắt nạt, Tề Dật Phàm tiến lên phía trước: “Cô làm gì vậy? Có thôi đi không?” Nói xong, một tay bắt lấy tay Vân Nương từ trên người Hạ Lan Tử Kỳ ra, vứt qua một bên.

Vân Nương không hề phòng bị bị lực lớn đẩy như vậy loạng choạng mấy cái, ngã xuống bên phải.

Nàng ngã xuống ngay chỗ đứng của Hầu gia và các vị di nương, ngoại trừ Đại di nương thì mấy người khác đều vội lùi ra. Bởi vì Đại di nương là mẹ ruột của Nhị thiếu gia cho nên Vân Nương là con dâu của bà, đương nhiên bà sẽ không trốn tránh mà chuẩn bị đỡ lấy con dâu mình. Nhưng mà, Nhị thiếu gia vừa thấy tiểu thiếp của mình sắp ngã, động tác nhanh hơn vọt đến trước mặt Đại di nương ôm lấy Vân Nương.

Giúp Vân Nương đứng vững lại rồi, Nhị thiếu gia mới đem Vân Nương giao cho Đại di nương chăm sóc, hết sức bất mãn, căm tức nhìn Tề Dật Phàm: “Tứ đệ, sao đệ có thể đối xử như vậy với Nhị tẩu của đệ?”

Tề Dật Phàm ngẩng đầu thản nhiên nói: “Tiểu Duyệt Thiên đi rồi, mọi người chúng ta đều rất đau lòng. Nhưng mà mọi người cũng thấy rồi đấy, Tử Kỳ vì cứu đứa nhỏ đã đem hết toàn bộ sức lực ra rồi, cô ta cứ luôn miệng nói Tử Kỳ là đầu sỏ gây nên như vậy, còn vẫn cứ luôn không buông tha cho Tử Kỳ, chẳng lẽ không quá đáng sao?”

Hạ Lan Tử Kỳ vạn lần không nghĩ ra lúc này Tề Dật Phàm thế mà lại che chở cho nàng, vì thế đưa tay kéo ống tay áo Tề Dật Phàm, ý bảo Tề Dật Phàm đừng nói nữa.

Nhị thiếu gia mất đi con trai, lửa trong lòng hắn đã rất lớn rồi lúc này lại thấy Tề Dật Phàm vì che chở cho Tử Kỳ mà đẩy ngã thiếp yêu của hắn, trong cơn giận dữ, quát to: “Câm mồm!” Tiện đà tiến về phía trước: “Vân Nương có nói sai sao? Con ta sao lại chết chứ? Chính là bị Tử Kỳ nhà đệ hại chết!”

Ở trong lòng Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ là người ôn nhu lương thiện nhất, cho nên đánh chết hắn cũng sẽ không tin Hạ Lan Tử Kỳ sẽ có ý định sát hại một đứa trẻ vừa mới đầy tháng. Tề Dật Phàm quắc mắt nhìn trừng trừng: “Đúng là nói bậy mà! Tử Kỳ nhà ta sẽ không làm ra loại chuyện táng tận lương tâm thế này!”

“Sẽ không sao? Chẳng lẽ khóa trường mệnh có độc không phải nàng tặng sao? Chẳng lẽ Duyệt Thiên của ta không phải vì trúng độc từ cái khóa đó mà ra đi hay sao?” Nhị thiếu gia trời sinh tính đa nghi mắt đỏ đọc, khí thế bức người: “Tứ đệ, đệ là vì che chở cho vợ mình mà không phân biệt nổi trắng đen? Hay là còn nguyên nhân nào khác? Hay là...... Chủ ý này là của cả hai người các ngươi?”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói thêm câu nữa xem?” Sự tình náo loạn đến mức này, mọi người cũng đều xé toang da mặt, Tề Dật Phàm hoàn toàn bị lời của hắn chọc giận, nhíu lại lông mày xông lên, Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi nhanh chóng giữ chặt cánh tay của hắn.

“Sao thế? Ngươi còn muốn đánh ta à? Chẳng lẽ thật sự chột dạ bị ta nói trúng rồi?” Nhị thiếu gia không cam lòng yếu thế, nói xong liền định lao lên phía trước thì bị Liễu thị giữ chặt lại.

“Đủ rồi! Các ngươi có thôi hết đi không?” Thấy bọn họ ầm ĩ không yên, Hầu gia tức giận đến cả người phát run, phu nhân nhìn thấy vội vàng đỡ Hầu gia ngồi xuống ghế.

“Cha chồng, ngài cũng nhìn thấy rồi đó bọn họ đã hại cháu trai của ngài như vậy rồi còn kiêu ngạo! Ngài phải làm chủ cho Tiểu Duyệt Thiên!” Liễu thị cũng được coi là một người phản ứng nhanh, Hầu gia vừa mới ngồi xuống nàng vội vàng quỳ xuống trước mặt ông.

Vân Nương thấy có người đi đầu, thoát khỏi vòng tay của Đại di nương, vội vàng đi mấy bước bổ nhào xuống bên chân Hầu gia, nắm lấy vạt áo của ông, gào khóc: “Cha chồng! Duyệt Thiên chưa đầy tháng đã bị người ta hại chết, nó chết oan! Ngài nhất định không thể tha cho hung thủ hại chết cháu trai của người, ôi!”

Lúc này, Tề Tường Thụy cũng quỳ xuống, liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, trịnh trọng nói: “Phụ thân, con xin ngài làm chủ, nghiêm trị hung thủ hạ độc!”

Tuy nói Hạ Lan Tử Kỳ có phải là hung thủ hạ độc hay không vẫn còn nhiều tranh cãi, nhưng chung quy không thoát khỏi có liên quan! Hơn nữa hiện tại Tề Dật Phàm hết bệnh rồi, đều là do Hạ Lan Tử Kỳ trị liệu, hiển nhiên nàng là một viên phúc tinh của Tề Dật Phàm. Cho nên tìm được hung phạm là tốt nhưng nếu tìm không ra hung phạm khi cân nhắc mặt này thì đối với những kẻ muốn mượn cơ hội này diệt trừ phụ tá đắc lực của Tề Dật Phàm cũng rất tốt.

Có câu là nhà có ngàn người, chủ là một người! Mọi người ở Nhị gia đều quỳ xuống cầu xin, nếu không nói câu nào sợ họ không phục. Hầu gia đành phải hắng giọng quát lớn: “Tử Kỳ, ngươi nói một chút xem, đây rốt cuộc là làm sao?”

Đứa nhỏ không chết còn dễ nói, nhưng bây giờ đứa nhỏ đã chết rồi mọi người không rõ chân tướng, đương nhiên sẽ đem mọi tội lỗi đổ lên đầu nàng. Hạ Lan Tử Kỳ tủi thân quỳ gối xuống bên cạnh: “Cha chồng, lúc trước Tử Kỳ đã từng nói rồi, khóa trường mệnh con đem đến là không sai, nhưng con không hề hạ độc lên đó. Nếu con biết trên mặt khóa có độc, sẽ không đem khóa đó tặng cho Duyệt Thiên, con bị oan, bị người ta hãm hại. Mong cha minh giám!”

“Con nói con không hạ độc? Vậy là ai hạ? Chứng cớ đâu?” Đây là mấu chốt của vấn đề, Hầu gia có thể tin nàng, nhưng người của Nhị gia sẽ không tin nàng.

Tình cảnh này, Hầu gia kỳ thật cũng khó xử. Trong lòng bàn tay đều là thịt, huống chi tất cả mọi người còn đang nhìn vào! Ông không thể thiên vị một bên được, chỉ có thể tận lực xử lý công bằng.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ tinh thần chán nản: “Con cũng không biết rốt cuộc là ai đã hạ độc.”

Không có chứng cớ, bất cứ lí do gì bây giờ cũng có vẻ như là vô ích, nghe vào tai của Nhị gia cũng chỉ là những lời nói dối, không thể tha thứ.