Tề Dật Phàm cầm bút lông lên, thổi nhẹ đầu bút lông một cái, đôi mắt lạnh lẽo như sao đêm nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ: “Cô lải nhải nhiều điều kiện như vậy thì ta cũng phải đưa ra một điều kiện cho cô làm theo.”

“Điều kiện gì, ngươi nói đi!”

Tề Dật Phàm mỉm cười: “Ở trước mặt mọi người, ta sẽ nghe lời cô nhưng ở phía sau ngươi phải nghe lời ta, ta giao nhiệm vụ cho cô thì bất luận có như thế nào cô cũng phải nghe theo sai bảo ta.”

“Ngươi bảo ta giết người ta cũng phải làm sao?” Hạ Lan Tử Kỳ nuốt nước miếng, người này đánh trả cũng sảng khoái quá.

“Không đâu, những việc ta sai cô làm cũng chỉ là xung quanh việc điều tra hung thủ giết mẹ ta thôi, tuyệt đôi sẽ không bắt cô làm làm chuyện vi phạm lương tâm, đạo đức!” Tề Dật Phàm vẻ mặt nghiêm túc, chân thành nói khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ tin tưởng hắn không phải là loại người như vậy, vì thế thuận theo: “Được, vậy ta nhất ngôn cửu đỉnh!”

Hai người thương lượng phương án hợp tác xong, Tề Dật Phàm bắt đầu viết hiệp ước đã bàn kĩ. Không nhìn thì thôi, vừa thấy chữ viết trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ chấn động, đây không phải chữ của Hoa Tranh sao? Nàng ngẩng đầu lén nhìn Tề Dật Phàm, ánh mắt kia như muốn nhìn xuyên thủng hắn.

“Nhìn cái gì, chưa được à?” Tề Dật Phàm vẻ mặt khó hiểu.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là Tề Dật Phàm a! Sao cô lại hỏi chuyện kì lạ như vậy?”

Hạ Lan Tử Kỳ quan sát khuôn mặt hắn, cảm thấy dáng vẻ này có vài phần giống với Hoa Tranh. Có điều trên mặt Hoa Tranh có bớt, bình thường bớt rất khó tẩy đi mà cho dù có tẩy đi được thì cũng sẽ để lại dấu vết. Mà trước mặt của hắn sạch sẽ không có một chút tỳ vết nào. Còn về giọng nói, giọng của Hoa Tranh trong trẻo, mà giọng hắn khi giả ngu giả dại có chút bất thường thỉnh thoảng sẽ có vài câu giống Hoa Tranh, nhưng về tổng thể vẫn là không giống.

Hạ Lan Tử Kỳ đối với suy nghĩ của mình có chút kinh ngạc, hắn rõ ràng không phải Hoa Tranh sao mình lại luôn có cảm giác như vậy chẳng lẽ là bởi vì quá nhớ Hoa Tranh đến nỗi sinh ảo giác sao?

Hạ Lan Tử Kỳ không nói gì, nhấc bút viết ra tên mình rồi ấn ngón tay điểm chỉ. Tề Dật Phàm nhìn ngắm tự thể này giống như đã từng nhìn thấy, chẳng qua chữ viết quá ẩu nên hắn không hề chú ý nhiều, khinh miệt nói: “Một cô nương nhà gia giáo mà chữ việt lại quá khó coi!”

Hạ Lan Tử Kỳ khinh thường, nàng không viết nắn nót đương nhiên là khó coi.

Chữ đã viết, lời đã định xong, “Ùng ục, ùng ục......” Bụng Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm không hẹn mà cùng réo lên.

Thì ra hai người bọn họ chỉ lo nói chuyện, đầy bàn đồ ăn còn chưa đụng tới, lúc này hai người đều cảm thấy đói bụng.

“Nào, vì hợp tác thành công chúng ta cạn một chén!” Tề Dật Phàm mở miệng đề nghị.

“Được!” Hạ Lan Tử Kỳ vui vẻ đáp ứng, hai người đi đến bên cạnh bàn, rót đầy chén rượu cùng cạn một ly.

Nhưng khi bọn họ định ngồi xuống ăn cơm, mới phát hiện vì để qua lâu nên đồ ăn đã nguội ngắt rồi.

“Ta đi gọi người hâm đồ ăn nóng lên.” Hạ Lan Tử Kỳ mở cửa gọi người.

Bọn nha đầu vào phòng thấy thức ăn trên bàn, ngoại trừ có một bát canh ít đi một chút, tất cả những đồ ăn khác đều không hề nhúc nhích nên không khỏi thắc mắc. Đồ ăn đã mang lên hơn nửa canh giờ rồi, thiếu gia cùng thiếu phu nhân sao lại chưa ăn, bọn họ ở trong phòng lâu như vậy để làm gì?

Thế nhưng tò mò thì tò mò, bọn nha đầu cũng chỉ có thể để ở trong lòng, không ai dám hỏi, ngoan ngoãn đem đồ ăn mang đến phòng bếp hâm nóng.

Hạ Lan Tử Kỳ và Tề Dật Phàm bàn bạc thành công, hơn nữa thấy Tề Dật Phàm trong lòng đã có người, cũng sẽ không đối với nàng có suy nghĩ không an phận. Điều này khiến Hạ Lan Tử Kỳ có thể an tâm ở lại Hầu phủ, chờ tin tức của Hoa Tranh.

Mà Tề Dật Phàm vốn định một mình hăng say chiến đấu nhưng thân phận của hắn lại vô cùng bất tiện, hiện nay đã có Hạ Lan Tử Kỳ cùng hắn hợp tác, đạt được kết quả hai bên cùng có lợi như vậy khiến hắn rất hài lòng.

Đồ ăn nóng hổi được bưng lên bàn, sau khi bọn họ ăn uống no đủ xong Hạ Lan Tử Kỳ nhìn sắc trời đã rất muộn, đã sang đến canh hai rồi, nhưng thấy Tề Dật Phàm không có ý muốn rời đi.

Hạ Lan Tử Kỳ cố ý ngáp một cái: “Buồn ngủ quá!”

Nàng giương mắt thấy Tề Dật Phàm bưng chén trà chậm rãi uống, tựa hồ không có nghe thấy ám chỉ của Hạ Lan Tử Kỳ.

Đã muộn thế này còn chưa đi, hắn muốn làm gì? Tử Kỳ nhướng mày, thẳng thắn nói: “Đã canh hai rồi, ngươi không buồn ngủ à! Mau về ngủ đi!”

Hạ Lan Tử Kỳ vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng của Tử Đào của: “Tứ thiếu phu nhân đã ngủ chưa?”

Hạ Lan Tử Kỳ cao giọng nói: “Chưa ngủ, có chuyện gì?”

Tử Đào vội nói: “ A Châu trong phòng Phùng thiếp đến đây, nói có chuyện tìm tứ thiếu gia.”

“Ngươi còn không đi qua đó đi! Có người chờ đến nóng nảy rồi!” Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu nhìn Tề Dật Phàm, nụ cười trên mặt mang ý tứ mờ ám, ái thiếp đã tìm đến đây, để xem hắn có thể không đi không?

Tề Dật Phàm biến sắc, nghe thấy Hạ Lan Tử Kỳ sung sướng nói vọng ra ngoài cửa: “Được, để nàng ta vào đi!”

A Châu đi vào trong phòng, đầu tiên cúi người bái kiến Hạ Lan Tử Kỳ, sau đó vẻ mặt đúng kiểu lo lắng nói với Tề Dật Phàm: “Tứ thiếu gia không xong rồi, Phùng thiếp vô cùng đau bụng đang lăn lộn khắp giường!”

Tử Đào nghe xong, liên tưởng đến chuyện đã xảy ra trong hoa viên, miệng nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt.

Phùng thiếp là sợ Tề Dật Phàm qua đêm ở chỗ Hạ Lan Tử Kỳ, từ nay về sau sẽ lạnh nhạt với nàng cho nên mới nghĩ ra một chiêu như vậy, muốn lừa Tề Dật Phàm đến. Cái trò nhỏ này nàng ta bày ra Hạ Lan Tử Kỳ liếc mắt một cái đã nhìn ra rồi.

Nếu Hạ Lan Tử Kỳ thật sự là thê tử của Tề Dật Phàm mà Phùng thiếp dám trắng trợn bày trò không để nàng vào trong mắt như vậy, kéo người ở trong phòng nàng ra ngoài thì cho dù thế nào nàng cũng sẽ không để Tề Dật Phàm đi. Nhưng không giống như vậy! Hạ Lan Tử Kỳ ước gì Tề Dật Phàm nhanh chóng rời đi để nàng có thể yên tâm mà đi ngủ.

Nhưng mà Tề Dật Phàm cứ như là cố tình chống đối với nàng, lại bày ra biểu tình ngốc nghếch như ngày thường, nói mấy câu linh tinh: “Đau bụng là vì trong bụng có giun. Ta nói cho ngươi biết một cách, ngươi đến phòng bếp lấy một miếng thịt, buộc dây lên rồi dán bên ngoài miệng Lan nhi, mời nàng há to mồm không nhúc nhích. Chưa tới nửa canh giờ, cam đoan sẽ câu giun trong bụng nàng ra hết! Sau đó sẽ không đau nữa.”

“Tứ thiếu gia, chuyện này......” A Châu sửng sốt, nàng vốn tưởng rằng Tề Dật Phàm khi nghe nói Phùng thiếp bị bệnh, sẽ cấp bách chạy đến thăm. Không ngờ được Tề Dật Phàm lại bình tĩnh như không, còn nói mấy lời chẳng đâu vào đâu như vậy.

“Này cái gì mà này? Còn không mau đi làm theo lời ta nói?” Tề Dật Phàm không kiên nhẫn đứng lên, xua tay với A Châu: “Mau đi đi, đừng làm phiền ta cùng phu nhân chơi cưỡi ngựa!”

Tên hỗn đản đáng chết này, dám cố ý đẩy mình vào thế bí! Hạ Lan Tử Kỳ tức giận thiếu chút nữa hộc máu!

A Châu ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin.

“Cô còn ngây ra làm gì? Không nghe thấy tứ thiếu gia nói muốn cùng Tứ thiếu phu nhân nghỉ ngơi sao?” Tử Đào tiến đến đuổi A Châu đi.

A Châu hoàn hồn, quay đầu chạy ra bên ngoài. Tử Đào cũng vội vàng đóng cửa lại, nhanh chân đuổi theo A Châu nói mấy câu hả giận: “Thất sủng chính là thất sủng, còn như con thiểu thân hao tổn tâm cơ nghĩ ra đủ trò như vậy làm gì? Hừ! Không biết xấu hổ, đúng là tôm tép nhãi nhép!”

A Châu lúc này vừa tức vừa vội, không nói gì nhanh bước chân hơn, nhanh như chớp chạy trở về phòng của Phùng thiếp.

......

Phòng trong chỉ còn lại có hai người Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm, Tề Dật Phàm nghênh ngang ngồi lại trên ghế của mình, hai chân bắt tréo, một tay đặt ở trên mặt bàn gõ theo tiết tấu, mặt dày mở miệng: “Cô trừng mắt nhìn ta đủ chưa? Không mệt mỏi sao?”

“Ta thấy người nên mệt phải là ngươi mới đúng!” Hạ Lan Tử Kỳ suy nghĩ về tính tình của hắn, cơn tức này không thể không bùng nổ: “Ngươi có thể giả ngu, thế nhưng về sau đừng có coi ta làm bao cát!”

Tề Dật Phàm đương nhiên hiểu được nàng ám chỉ cái gì, cười nhạt một tiếng: “Ta đây là đang giúp cô, cô đúng là toàn nghĩ xấu cho người tốt, không hiểu lòng tốt của người khác!”

“Ngừng, đừng ngụy biện!” Hạ Lan Tử Kỳ chỉ cảm thấy hắn nói mấy lời kia là đúng sỉ nhục mình, lườm hắn nói: “Lúc nãy ngươi nói đủa thôi đúng không? Chẳng lẽ thật sự muốn ngủ lại chỗ ta thật?”

“Đùa cái gì, con người của ta từ trước đến nay không thích nói đùa!” Tề Dật Phàm đứng lên, bất ngờ đi vào phòng ngủ.

Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng chạy theo, thấy hắn ngồi xuống trên giường của mình, tức giận hét to: “Này! Đây không phải là chỗ ngươi có thể ngồi!” Thật ra, Hạ Lan Tử Kỳ rất cuồng sạch sẽ, đồ đạc của nàng không thích người khác đụng vào, nhất là giường ngủ. Nàng ghét nhất bị người khác tùy tiện ngồi vào.