Hỉ Tương Phùng

Chương 150: Mây mưa thất thường

Edit & Beta: Quỳnh Mạc

Hạ Lan Tử Kỳ tin rằng Thục phi nhất định có cách cứu Tề Dật Phàm ra. Có lẽ sau khi vui vẻ trên giường xong Thục phi sẽ cầu xin, lúc ấy Hoàng thượng đang cao hứng thì thả Dật Phàm.

Sự thật là nàng đã đoán đúng, sau khi giao hoan xong Thục phi đã đem hũ sữa ong chúa cho Hoàng Thượng nếm thử quả nhiên là ngọt thật. Tuy rằng Hoàng thượng đối với chuyện lần này vẫn không muốn tha nhưng dù sao cũng nên tặng cho Thục phi một lần ân thưởng.

Ước chừng khoảng canh ba, nghe tiếng cửa vang lên, Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu đã thấy Tề Dật Phàm đứng ở cửa.

“Dật Phàm......” Hạ Lan Tử Kỳ kích động nhào tới ôm lấy hắn, “Dật Phàm, chàng đã trở về rồi”

Hạ Lan Tử Kỳ ôm thật chặt hắn, giống như chỉ trong chớp mắt thôi là hắn có thể biến mất tức thì. Hắn nhẹ vỗ về lưng Hạ Lan Tử Kỳ, nói giọng vô cùng cưng chiều: “Nha đầu ngốc, nàng xem này, không phải ta rất khỏe sao?”

“Bọn họ có ngược đãi chàng không?” Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu.

“Bọn họ chỉ nhốt ta lại thôi, chứ không có ngược đãi ta, nàng yên tâm.” Tề Dật Phàm xoay tay lại đóng cửa phòng rồi một tay ôm lấy nàng ngồi vào trên giường: “Tử Kỳ, bọn họ đột nhiên thả ta ra, có phải nàng đã tìm cách gì đúng không?”

Hạ Lan Tử Kỳ tựa đầu vào ngực hắn: “Thiếp đến tìm Thục phi nương nương, nói với tỷ ấy là chỉ cần tỷ ấy thả người, thiếp sẽ giúp tỷ ấy chữa được bệnh khó có thai.”

“Nàng có nắm chắc không?”

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười, ôm lấy cổ của hắn: “Yên tâm, thiếp không bao giờ làm chuyện mà không chắc chắn.”

Tề Dật Phàm hôn nhẹ lên mi tâm của nàng: “Lần này may mà có nàng, nàng đúng là phúc tinh của ta.”

Hạ Lan Tử Kỳ mượn cơ hội làm nũng: “Vậy từ nay về sau chàng phải yêu thương thiếp, không được bắt nạt phúc tinh.” Tề Dật Phàm còn trẻ lại khỏe mạnh cường tráng, lại vô cùng yêu thương Tử Kỳ cho nên tối nào cùng làm chuyện phòng the nhiều hơn bình thường chút ít, khiến cho nàng thường xuyên không được ngủ đủ giấc.

Tề Dật Phàm ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội: “Ta không bắt nạt nàng mà.”

“Còn nói không có? Chàng tối nào cũng......” Hạ Lan Tử Kỳ vùi đầu.

“Cũng thế nào?” Tề Dật Phàm biết rõ còn cố hỏi.

Đáng ghét, biết mình ngại nói mà hắn còn cố hỏi? Hạ Lan Tử Kỳ dùng ngón tay chỉ vào lồng ngực hắn: “Cũng thế nào, trong lòng chàng chẳng rõ quá còn gì.”

Tề Dật Phàm chịu đựng cười, nâng lên của nàng cằm: “Bảo bối, đó không phải là bắt nạt nàng mà là yêu nàng, nếu không sao chúng ta có thể hoàn thành kế hoạch tạo người chứ?”

Tề Dật Phàm kề sát bên tai nàng, hơi thở nóng ấm phủ lên má, cố ý trêu ghẹo nàng: “Nếu nàng không muốn hầu hạ tướng công thì không phải rất dễ sao? Ta không đuổi hai thiếp thất kia đi nữa nhé? Để họ ở lại thay nàng hầu hạ tướng công?”

“Hả? Chàng dám?” Hạ Lan Tử Kỳ nhíu mày nhìn hắn, vẻ mặt bá đạo.

“Nhưng mà nàng không muốn......”

“Ai nói thiếp không muốn?” Hạ Lan Tử Kỳ dùng sức đẩy hắn xuống, vừa cười vừa lột đồ của hắn ra: “Hôm nay sẽ cho chàng thấy sự lợi hại của thiếp, để xem chàng có còn dám làm càn nữa không?”

Hạ Lan Tử Kỳ đúng là không có kinh nghiệm lột quần áo của người khác, lột đến gần cả nửa ngày mà vẫn chưa lột xong, cuối cùng vẫn là Tề Dật Phảm phải chủ động lột.

Những nụ hôn tinh tế rơi xuống dày đặc như đang kiểm duyệt thân thể cường tráng đẹp mắt kia của Tề Dật Phàm, từng đợt ma sát khiến cả người hắn khô nóng. Hạ Lan Tử Kỳ cưỡi ngồi ở trênn người hắn, chắc chắn sẽ phải đụng vào chỗ mẫn cảm của hắn khiến hắn nổi lên khát khao được cùng nàng hòa làm một, nhưng nàng lại vẫn còn mặc quần áo.

Tề Dật Phàm cuối cùng không chịu nổi nữa, xoay người đẩy nàng nằm xuống, kĩ thuật lột quần áo so với Hạ Lan Tử Kỳ phải nói là tốt hơn nhiều, nhanh chóng khiến nàng trở thành trần như nhộng.

“Dật Phàm, chàng cứ nằm xuống để thiếp hầu hạ chàng.” Hạ Lan Tử Kỳ không phục, nói xong định nhổm người dậy.

“Ngoan nào, đây là việc của đàn ông. Nàng cứ để ta làm, nàng chỉ chiệc nằm đó và hưởng thụ thôi.” Tề Dật Phàm ôm lấy nàng mà hôn, hạ thân vẫn luôn nóng nảy muốn nếm sự ngọt ngào nên đã thừa dịp nàng không để ý mà tiến thẳng vào.

“Ưm…” Hạ Lan Tử Kỳ nhịn không được rên rỉ thành tiếng, hai tay bấu chặt lấy sau lưng hắn, tiếp đó khó nhọc nói: “Trứng thối, hư hỏng.”

“Nàng nói tướng công là hư hỏng? Được, ta đây sẽ hư hỏng cho nàng xem.” Tề Dật Phàm hơi hơi khom người, một tay chống thân mình, một tay nâng lưng nàng lên khiến cho bầu ngực tựa châu tròn ngọc sáng dựng thẳng ở trước mắt, Tề Dật Phàm nhiệt huyết sôi trào, vùi đầu vào vừa mút vừa liếm lại cắn......

Kích thích như thế đã nhanh chóng gợi lên dục vọng trong cơ thể của Hạ Lan Tử Kỳ, hai gò má nàng đỏ hồng, ánh mắt mê say cổ họng không kìm được bật ra tiếng gọi tên Dật Phàm.

Thấy Dật Phàm chỉ có tiến vào chứ không hề động đậy, Hạ Lan Tử Kỳ nóng nảy: “Dật Phàm, thiếp muốn......”

“Muốn làm gì? Muốn hả?”

Nàng vội vàng gật đầu, Tề Dật Phàm cười hỏi: “Vậy vừa rồi ai gọi ta là tướng công hư hỏng?”

“Thiếp sai rồi, chàng là tướng công tốt......” Hạ Lan Tử Kỳ đã bị hắn làm cho ý loạn tình mê, hắn nói cái gì cũng đồng ý cả.

“Như vậy mới đúng chứ.” chinh phục được Hạ Lan Tử Kỳ khiến Tề Dật Phàm cảm thấy vô cùng vừa lòng, hắn ôm chặt nàng, dưới thân dùng sức, cùng người yêu lên đỉnh Vu Sơn, cảm nhận dòng suối khoái cảm.

......

Làm người phải giữ lấy lời. Ngày tiếp theo, Hạ Lan Tử Kỳ không chờ Thục Phi phái người đi đến mời đã tự mình chủ động đi qua, đem phương thuốc trị bệnh dâng lên cho Thục Phi.

Thục Phi có chút nghi ngờ: “Phương thuốc của ngươi thật sự có thể dùng được sao?”

“Nương nương cứ việc dùng, nếu không có ích, bất cứ lúc nào người cũng có thể tìm dân nữ tính sổ.” Hạ Lan Tử Kỳ đưa xong phương thuốc liền rời đi, bởi vì nàng biết, dù tránh được một kiếp này, nhưng trong tay nàng đã không còn lợi thế rồi, Thục phi vẫn sẽ tìm cách đối phó bọn họ, cuộc sống về sau, phải hết sức cẩn thận mới được.

Trên đường trên về Thủy Tiên Các, nàng vừa đi vừa cầu nguyện, hi vọng ông trời phù hộ để hoàng thượng cùng Thục phi sớm ngày rời đi Hầu phủ thì nàng cùng Tề Dật Phàm mới có cơ hội thở phào nhẹ nhõm được.

Không biết là ông trời thật sự hiển linh rồi, hay chỉ là sự trùng hợp. Buổi chiều, hoàng thượng nhận được tin tức trong kinh thành truyền đến, Hồ Châu vì liên tục mưa to một tuần liền, dẫn đến trận đại hồng thủy lớn nhất trong một trăm năm, hàng vạn mẫu ruộng bị ngập, nhà cửa bị hủy. Năm nay chẳng những lương thực không thể sản xuất, cũng có vô số người dân gặp tai ương cần được sắp xếp ổn thỏa.

Quốc gia đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng thượng thật sự đứng ngồi không yên, ngày hôm sau liền vội vàng khởi hành đi về kinh thành, vì thế, Thục phi còn chưa kịp tiếp tục thực hiện kế hoạch ác độc của nàng, liền không thể không đi theo hoàng thượng hồi cung.

Đây đối với Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm là một chuyện tốt, hai người cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, hoàng thượng đi rồi, Tề phủ dần dần khôi phục sự bình lặng như lúc trước.

Hôm nay sau bữa cơm chiều, có gã gia đinh chạy đến các phòng các viện thông báo gọi mọi người đến chính đường, nghe nói là lão thái gia muốn mở cuộc họp gia đình, có chuyện quan trọng cần tuyên bố với mọi người.

Bên trong chính đường, lão thái gia cũng sớm ngồi dựa lưng trên ghế cao, cùng đợi mọi người đến, đứng bên cạnh ông là Cẩm Nguyệt, lúc này thân thể Cẩm Nguyệt đã điều dưỡng tốt, sắc mặt hồng nhuận, trên mặt hiện ra nét vui mừng.

Hai bên là hai chiếc ghế thấp hơn một chút do Hầu gia cùng phu nhân chia nhau ngồi, xuống chút nữa là các di nương, cùng thiếu gia và các thiếu phu nhân. Mọi người ai nấy đều trầm ngâm, cung kính đứng ở phía dưới, không biết lão thái gia đột nhiên gọi bọn họ tới để làm gì.

Lúc này, Hầu gia nói: “Cha, tất cả mọi người đến đã đông đủ, ngài có chuyện gì muốn thong báo, cứ nói đi.”

Lão thái gia hắng giọng một cái, nói: “Lần này nghênh đón hoàng thượng, không xảy ra sơ suất gì lớn, chúng ta cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp. Tất cả mọi người đều vất vả rồi, ngày mai đến ngày phát tiền lương, ta quyết định, mỗi người nhiều hơn 10% tiền hàng tháng, coi như là khen thưởng mọi người.”

Mọi người vừa nghe được thưởng thêm tiền, toàn bộ vui sướng, cùng đồng thanh nói lời cảm tạ.

Lão thái gia đưa tay ra, ý bảo mọi người im lặng, tiếp tục nói: “Có một việc sau khi cân nhắc ta muốn tuyên bố cho mọi người hay.” Đoạn ông kéo tay Cẩm Nguyệt sang:

“Cẩm Nguyệt theo ta nhiều năm đã làm lỡ tuổi xuân của nàng. Ta không có gì để đền đáp ngoại trừ việc cấp cho nàng một danh phận đường hoàng. Ba ngày sau, ta sẽ nạp nàng làm thiếp, khi ta mất đi sẽ để lại cho nàng một phần tài sản. Các con đối với nàng hãy hiếu thuận chăm sóc, hãy tôn trọng nàng như tôn trọng ta. Ta nói, các con nghe đã hiểu cả rồi chứ?

Lời của lão thái gia vừa dứt, trừ Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm ra, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, cho rằng lão thái gia thực sự mất trí rồi. Ngày trước ông chưa từng đề cập đến việc này, nay tuổi già sức yếu lại muốn nạp thiếp chẳng phải lại khiến cho bọn họ có thêm một người chia gia sản. Một số người vì vậy mà không mấy vui vẻ.

Hầu gia cùng phu nhân hai người nhìn nhau, cảm thấy thật bất đắc dĩ, Hầu gia lúc này bèn nói: “Cha, trước kia không phải người đã đáp ứng nương sẽ không nạp thiếp hay sao? Sao bây giờ lại…”

“Trước kia khác, bây giờ khác, con phải nghĩ cho ta tuổi đã già cần có một người ở bên chăm sóc”. Phu nhân trả lời: “Cha nói như vậy thật oan cho chúng con, chúng con chẳng phải vẫn luôn ở bên chăm sóc người đó sao. Vả lại, cho dù người không nạp Cẩm Nguyệt làm thiếp, nàng vẫn đối với người hết lòng chăm sóc mà.”

Lão thái gia nghe xong những lời này, giận tái cả mặt, quát:

“Các ngươi chăm sóc ta ư? Ta hỏi các ngươi chăm sóc ta như thế nào? Có rửa chân cho ta không? Có phải lúc ta không vui liền gọi đến là đến? Có bao giờ chừa thì giờ rảnh rỗi cùng ta dùng bữa nói chuyện phiếm chưa? Còn Cẩm Nguyệt, dù ta có không nạp nàng làm thiếp, nàng vẫn hết lòng chăm sóc ta. Nhưng nàng đã chăm sóc ta hết nửa đời người rồi, cũng vì thế mà chôn vùi tuổi xuân của mình. Cuối cùng, nàng nhận được cái gì đây? Không gì cả. Ta chỉ sợ một ngày nào đó các ngươi nhìn không vừa mắt, không cần đến nữa thì đá nàng ra khỏi phủ. Các ngươi nghĩ xem, các ngươi làm như vậy, ta chết rồi có thể an tâm nhắm mắt không?”

“Cha, theo lời người nói, Cẩm Nguyệt theo cha không có công lao cũng có khổ lao, lí nào chúng con lại làm thế” – Phu nhân ngượng ngùng đáp.

Lão thái gia trầm mặt, bác bỏ hết tất thảy, thị uy: “Các ngươi đừng phí lời vô ích nữa, ý ta đã quyết, không ai có thể ngăn cản. Ba ngày sau, nạp Cẩm Nguyệt làm thiếp, ai trái lại, cẩn thận ta không nhìn mặt.”

Thấy lão thái gia một mực kiên quyết, không ai dám can ngăn gì nữa. Ai cũng biết thoạt nhìn lão thái gia vô lo vô nghĩ, song ông lại là người thao túng toàn bộ Tề phủ. Trái lại ý ông, chắc chắn không phải việc tốt lành gì.

Thấy mọi người cúi đầu không ai nói gì, ông lại tiếp: “Hôm nay ta có ba chuyện cần nói, hai chuyện đã xong, vẫn còn một chuyện cần nói nốt”. Mọi người đều nghĩ còn có việc sao? Lại việc gì nữa đây? Tất thảy ngẩng đầu lên.

Lão thái gia lúc này nhìn lướt qua các tôn tử của mình một lượt, mới cất giọng tuyên bố:

“Lúc trước ta có cùng Thư Hãn thương lượng qua, quyết định để cho lão Tứ đến Kim lâu cùng lão Ngũ tiếp nhận rèn luyện.”

Sau đó, ông lại nhìn sang Ngũ thiếu gia, nói: “Lão Ngũ, thời gian con vào Kim lâu sớm hơn, phải chiếu cố Dật Phàm biết không?”

Ngũ thiếu gia lúc này ngoài mặt cười vui vẻ nhưng trong lòng lại tự nhủ “Hỏng rồi, này chẳng phải là có thêm một đối thủ cạnh tranh sao? ” Tuy nhiên, hắn cũng không dám phản bác hay biểu hiện ra ngoài, chỉ gắng cười đáp lại:

“Gia gia, Lăng Phong đã biết.”