Lam Khải Nhân quả thực cảm thấy bản thân thất bại triệt để.

Năm đó, sư huynh ông – Thanh Hành Quân – vốn là một vị tông chủ mẫu mực, phong quang vô hạn, tương lai rộng mở, vậy mà đường tình duyên đi sai một bước, kết quả lại lâm vào cảnh khổ sở một đời, vạn kiếp bất phục. Sau khi sư huynh qua đời, tâm huyết vực dậy Lam thị của Lam lão tiên sinh đặt cả lên hai người cháu trai – cũng là hai đệ tử ưng ý nhất của ông – Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ. Thế nhưng số phận trêu ngươi, hết lần này đến lần khác, người Lam gia đều vì một chữ "tình" mà sa chân.

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện dứt khoát ngao du sơn thủy thôi thì không đề cập nữa, nhưng Lam Hi Thần đường đường đang là Lam gia tông chủ, nay khắp nơi khắp chốn đều đang đồn đại hắn cùng Vân Mộng Giang tông chủ lén lút song tu, bất chấp đi ngược cương thường để nâng cao tu vi, vậy còn ra thể thống gì!

Hơn nữa, mặt mũi coi như có thể vất, gia tộc đại nghiệp trọng trách nặng như vậy, phải tính sao?

Lam lão tiên sinh nhìn bên ngoài cửa bóng nắng nhảy nhót, trong lòng lo âu không thôi. Lam Hi Thần vẫn đang quỳ tại Từ đường, cũng không biết vết thương đã tiến triển tốt hơn chút nào chưa. Hình phạt đặt ra là để nhớ, vì thế, sau khi bị phạt roi, Lam thị nghiêm cấm dùng thuốc chữa, chỉ có thể để mặc vết thương tự lành. Với tình trạng bị phạt mười roi giới tiên của Lam Hi Thần, lại còn quỳ tới bốn ngày rồi, liệu có ổn không?

Càng nghĩ càng loạn, lập trường của tiền bối Lam thị lại không cho phép tới từ đường thăm Lam Hi Thần, cuối cùng Lam lão tiên sinh thở dài đứng lên, bước tới bước lui, bước thẳng tới bia đá quy huấn Lam thị ngay trước cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Vốn ban đầu trên đá chỉ khắc có hơn một ngàn điều, trải qua thế thái nhân thường, bia đá mỗi năm lại tăng một chút, nay đã có hơn bốn ngàn điều, mà rất nhiều trong số đó là nhờ phước của Ngụy Vô Tiện mới được thêm vào...

Trăm năm bia đá cũng mòn, xem ra, đem gia quy khắc lên đá cũng không giúp ích được gì...

Lam lão tiên sinh còn đang cảm khái thế sự nhân thường, thì từ trên không trung, một đạo kiếm ảnh đã không một tiếng động mà hạ xuống. Người tới vận tử y, vạt áo phấp phới trong gió, tuy nhiên sắc mặt lại tái nhợt, lộ rõ vẻ mệt mỏi, phong trần. Hiển nhiên người tới cũng không ngờ sẽ gặp Lam lão tiên sinh ngay tại cửa lớn Vân Thâm, nhất thời ngẩn ra giây lát, sau đó liền quy củ hành lễ: "Lam tiên sinh."

Đầu mối gây phiền não bỗng nhiên tìm tới cửa, Lam Khải Nhân cho dù cho là tiền bối Lam thị gương mẫu gia giáo đi chăng nữa cũng khó lòng tránh khỏi việc ngữ khí đầy vẻ không hoan nghênh: "Giang tông chủ, thật trùng hợp."

Nhưng lạ một điều, Giang Trừng nghe ra giọng điệu của ông, lại hoàn toàn không hề lộ chút vẻ mặt khó chịu nào, so với dĩ vãng hoàn toàn bất đồng, nở một nụ cười nhợt nhạt: "Đúng là trùng hợp. Ta còn đang sợ mình phải trèo tường lén vào Vân Thâm Bất Tri Xứ đi tìm tiên sinh, nào ngờ may mắn gặp được ngài ngay ngoài này. Nếu không, bị môn sinh Cô Tô Lam thị bắt gặp, e là vài ngày sau huyền môn lại có thêm chuyện để chê cười Giang gia chúng ta."

"Đến đây mà không thể để cho ai biết, lẽ nào Giang tông chủ muốn đến thăm tông chủ nhà chúng ta?"

"Thực sự là khiến lão tiên sinh chê cười" Nụ cười của Giang Trừng càng thêm nhợt nhạt "Nhưng ta tới đây, là để tìm tiên sinh thỉnh giáo."

Câu trả lời bất ngờ ngoài dự kiến này của Giang Trừng khiến Lam Khải Nhân rốt cuộc có chút không hiểu nổi. Đúng lúc này, một trận gió mạnh thổi tới, ngoài ý muốn khiến Giang Trừng cúi gập người ho. Lam lão tiên sinh lúc này mới để ý Giang tông chủ bình thường lôi lệ phong hành, nhưng hôm nay phá lệ mệt mỏi vô cùng. Khuôn mặt tái nhợt, còn đổ mồ hôi lạnh. Dù vậy, hắn vẫn kiên cường đứng thẳng người, chào hỏi cùng tiền bối hoàn toàn không có một tia thất lễ.

Lam Khải Nhân bần thần nhớ lại, mười bốn, mười lăm năm trước, người thiếu niên non nớt đó cùng Lam Hi Thần đi tới Lam gia sau sự biến diệt môn cũng là bộ dạng thà chết không khuất phục như vậy, có chăng, chỉ là sự ngây thơ, nhiệt huyết năm nào trong ánh mắt đã bị năm tháng phủ lấp. Ông bỗng dưng cảm thấy tiếc thương cho con người trước mặt – sự tiếc thương của một trưởng bối dành cho một hậu bối mệnh khổ.

Mới năm nào, hắn và Nguỵ Vô Tiện còn là hai học sinh vô lo vô nghĩ trong lớp học của ông. Vậy mà vật đổi sao dời, thế cục hiện tại lại xoay vần tới tận mức này!

Lam lão tiên sinh nhìn Giang Trừng một hồi, sau đó xoay người: "Vậy kính mời Giang tông chủ theo lão phu. Bên này hiện tại sẽ không có đệ tử đi tuần."

Gió núi vẫn tiếp tục lùa phần phật, khiến cơn chóng mặt của Giang Trừng càng lúc càng tăng. Hắn nhìn Lam lão tiên sinh quay lưng đi trước, mới dám hơi cúi người xuống, dằn lại con đau đang dằn vặt quanh nội đan, hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng bước theo.

Trong lòng Giang Trừng lúc này đang cực lực rủa xả Lam Hi Thần, cũng cực lực rủa xả những gì mình sắp nói với Lam Khải Nhân.

Nhưng hắn hoàn toàn không có lựa chọn khác.

Lam lão tiên sinh biết Giang Trừng không tiện để người khác bắt gặp tới Lam gia, vì vậy đương nhiên không dẫn hắn tới khách phòng. Hai người ngồi tại Uyển Đình bên vách núi, Lam Khải Nhân cũng rất hữu tâm, tự tay châm một loại trà có tác dụng làm ấm người, trừ phong hàn đặc sản của dược phòng Lam thị. Bình thường Uyển Đình là nơi tông chủ Lam gia khi cần tĩnh tâm suy nghĩ đại sự trong gia tộc sẽ đả toạ tại đó, nay Lam Hi Thần vẫn còn lãnh phạt tại Từ Đường, nên không lo có người bắt gặp hành tung của Giang Trừng tại nơi đây.

Rót một chén trà đưa cho Giang Trừng, Lam Khải Nhân trực tiếp vào chuyện: "Giang tông chủ, thứ lỗi ta hỏi thẳng, ban nãy ngươi nói vốn định trèo tường lẻn vào Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nội viện Lam gia chúng ta, không có thông hành lệnh thì không cách nào vượt qua kết giới, chẳng hay, Giang tông chủ từ chỗ nào lấy được thông hành lệnh nhà chúng ta?"

Trà của dược phòng Lam gia đặc chế hiển nhiên là không dễ uống, vừa đắng lại vừa chát, nhưng quả thực trà vừa vào tới bụng, Giang Trừng đã cảm thấy ấm áp, dễ chịu hơn không ít. Hắn xoa tách trà trong tay, hơi cúi đầu: "Lam tiên sinh hẳn đã đoán ra, ngọc bài của ta là Lam tông chủ đưa cho."

Lời của hắn vừa dứt, Lam Khải Nhân đã nhăn mày, ánh mắt tựa hồ muốn thay ông quát to một câu "Hồ nháo!". Giang Trừng nghĩ vị lão tiên sinh này có lẽ hiểu nhầm Lam Hi Thần đưa hắn ngọc bài là vì muốn đôi bên có thể lén lén lút lút hẹn hò gặp mặt, vội vàng lên tiếng: "Nhưng tiên sinh cũng không cần hiểu nhầm, Lam tông chủ đưa ta ngọc bài, là có dụng ý khác. Chẳng hay, Trạch Vu Quân khi về đã nói gì với ngài?"

Câu phủ nhận của Giang Trừng khiến gương mặt già nua của lão tiên sinh thoáng hiện lên vẻ băn khoăn. Dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng nét mặt bất khả tư nghị đó cũng đủ lọt vào ánh nhìn sắc sảo của hắn. Quả đúng như hắn nghĩ, người nhà họ Lam đều mắc bệnh anh hùng, Lam Hi Thần quả nhiên sẽ nghĩ tới việc chịu trách nhiệm cho danh tiếng của Giang thị.

Ngày hôm đó, từ trong rừng trở về, hắn và Lam Hi Thần đã ngồi lại thương nghị đối sách.

Theo ý hắn, có bị đồn đại đôi ba câu cũng không tính gì là to tát, im lặng cho qua là được. Dù sao, Giang Trừng hắn trong miệng thế nhân, thanh danh cũng sớm đã nát bét, âm hiểm tàn nhẫn, tự cao tự đại, chuyên quyền lấn át, đều đủ cả, hắn cũng không ngại có thêm một vài tiếng xấu mới.

Thế nhưng Lam Hi Thần quả nhiên là người Lam gia, ương bướng lại gàn dở, liền đề cập muốn cùng Vân Mộng liên hôn.

Nhưng Giang Trừng hắn là ai?

Mười bảy tuổi, hắn có thể cùng Nguỵ Vô Tiện mỗi người một tay đẩy lên Giang thị đã không còn mấy người sót lại, lẽ nào ngoài ba mươi tuổi lại sợ hãi trong miệng thế nhân dị nghị?

Lam Hi Thần hại hắn bị thương, Lam Hi Thần lại cứu hắn một mạng, cũng coi như đôi bên không ai nợ ai. Chịu trách nhiệm, Giang Vãn Ngâm hắn không cần, Vân Mộng Giang thị tuyệt đối không cần!

Cuộc thương nghị lần đó hai bên không thống nhất được ý kiến, Lam Hi Thần đưa hắn ngọc bài thông hành vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, nói bản thân quay lại Lam thị thương nghị với thúc phụ và trưởng bối một hồi, sau đó sẽ cùng Giang Trừng bàn tiếp. Trong khi đó, đề phòng vạn nhất thương thế của Giang Trừng chuyển biến xấu, hắn lưu lại thông hành lệnh vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, tiện cho việc tìm gặp nếu cần.

Giang Trừng nguyên bản không hề muốn tới Lam gia, cũng lười quản Lam Hi Thần muốn cùng trưởng bối trong nhà thương nghị cái gì. Hắn vốn nghĩ không cần dùng tới ngọc bài này, có điều, hắn ngoài ý muốn phát hiện ra vài chuyện, thành ra không thể không sớm tới đây một chút, trước là để gặp Lam Khải Nhân, sau đó, là gặp Lam Hi Thần.

"Lam tiên sinh, nếu Trạch Vu Quân chưa kịp nói với ngài, vậy để vãn bối làm rõ câu chuyện một chút..."

* * *

Từ đường Lam gia không đặt trong khu đình các nội viện như phần đa các thế gia khác, mà nằm trong một hang động tự nhiên trên đỉnh núi. Từ một nghìn bậc đá phía dưới, Lam thị đã thiết lập cấm chế khắp nơi, không phải là người có huyết thống Lam thị thì chỉ có đạo lữ sau khi đã hợp phòng của người Lam gia có thể bước vào. Hơn nữa, nếu không có ngọc bài thông hành thì nhất định sẽ bị kết giới đánh văng.

Đường lên từ đường Lam gia cũng không hề dễ đi. Đá xây cầu thang là đá dăm, sắc cạnh lổn nhổn, mùa đông lạnh buốt, mùa hè lại lưu nhiệt. Đi tới từ đường không được mang theo vũ khí, cũng không được mang theo giày, chân trần leo một ngàn bậc thang mới lên được đến đỉnh.

Quả thật, muốn gặp tổ tiên phải đầy đủ lòng thành kính!

Nguỵ Vô Tiện đứng ở bậc thang trên cùng chống đầu gối thở dốc. Bàn chân của hắn không chỉ bị trầy trụa không ít, mà còn tê lạnh gần mất cảm giác. Cũng may, trời còn chưa lạnh lắm, nếu không chân hắn chắc cũng đi đời!

Trên đỉnh núi cao chờn vờn mây trắng, hai cây ngọc lan trắng muốt nở rộ, hương thơm thanh mát quấn quýt trong gió. Phía sau cây là một phiến đá xanh biếc nhẵn nhụi, sừng sững vươn lên trên nền trời.

Nguỵ Vô Tiện đứng thẳng người lại, dùng ngọc bài áp vào phiến đá. Lạch cạch một tiếng, bề mặt nhẵn nhụi xanh biếc liền tách đôi, lộ ra một cầu thang đá sâu hun hút dẫn thẳng vào lòng ngọn núi. Nguỵ Vô Tiện chậc lưỡi một cái, nhanh tay lẹ chân bước vào bên trong.

Cửa đá vừa khép lại, trong sơn động lập tức được bao phủ bởi ánh sáng dịu dàng của dạ minh châu. Nguỵ Vô Tiện theo bậc đá đi xuống dưới, cuối cùng cũng bắt gặp Lam Hi Thần đang thẳng tắp quỳ giữa động đá lớn. Bốn vách đá xung quanh chính là bài vị của tổ tiên Lam thị bao đời nay, nghiêm cẩn từ trên cao nhìn xuống, minh bạch lỗi lầm của chúng hậu bối đặt chân vào đây, hoặc chứng giám cho chân tình của chúng.

Nguỵ Vô Tiện trước kia đã vào đây một lần, chính là sau Lam gia gia yến năm rồi. Lam Vong Cơ một đường dắt hắn xuống đây, nói là muốn để liệt tổ liệt tông nhận mặt đạo lữ của mình. Mặc dù Lam Vong Cơ luôn luôn một mặt không biểu lộ cảm xúc, Nguỵ Vô Tiện cũng dễ dàng nhìn ra hắn có chút căng thẳng. Lúc đó, Nguỵ Vô Tiện đã nắm tay hắn, mỉm cười: "Hai ta cùng đi thôi. Tới nơi, được tổ tiên chúc phúc là phúc phận, còn bị mắng chửi tới máu chó đầy đầu, thì hai ta sẽ cùng nhau nhận. Cùng nhau là được rồi."

Mà khi đó, người ngầm dung túng để Lam Vong Cơ dắt hắn tới từ đường, chính là Lam Hi Thần.

Mấy ngày nay, Nguỵ Vô Tiện trên đường đi đương nhiên nghe được không ít chuyện loạn thất bát tao về huynh trưởng và Giang Trừng, nói hai bọn họ vì tăng tiến tu vi mà bất chấp luân thường đạo lý lén lút song tu gì gì đó, tựu chung đều là những lời không hay ho gì.

Hắn đương nhiên một chút cũng không tin.

Bằng vào sự hiểu biết của hắn với hai người, hắn dám lấy tính mạng ra bảo đảm lý do vì nôn nóng tăng cao tu vi kia hoàn toàn là nhắm mắt nói láo.

Nếu nói hai người có tình cảm, đến với nhau, có lẽ còn khả thi hơn.

Nếu đối tượng bị đồn đại cùng Trạch Vu Quân trong miệng thế gian là một người khác, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn tin đây là hai bên lưỡng tình tương duyệt. Nhưng người đó lại là Giang Trừng.

Giang Trừng cùng hắn lớn lên, cùng uống chung một vò rượu, cùng ăn một bát, cùng ngủ một giường cả thời niên thiếu, hắn thực sự rối như tơ vò... Bởi hắn rất rõ ràng, Giang Trừng không có khả năng sẽ cam tâm tình nguyện qua lại cả đời với một nam nhân.

Nhưng nếu là như vậy, chuyện song tu phải lý giải sao đây? Nếu đây chỉ là đồn đại ác ý, thì đã không nghiêm trọng tới mức thúc phụ phải triệu tập gấp Vong Cơ về Lam thị.

Nguỵ Vô Tiện vừa về tới, nghe tin Trạch Vu Quân đã tự lĩnh mười roi giới tiên chịu phạt, lại đang quỳ ở từ đường phản tỉnh, thì nhất thời cảm giác toàn thân như rơi vào một hầm băng. Hắn vội vàng leo tới đây, muốn chất vấn huynh trưởng, muốn hỏi chuyện giữa huynh trưởng và Giang Trừng là như thế nào, muốn hỏi huynh trưởng rốt cuộc muốn làm sao đối đãi với Giang Trừng... Hắn vốn là có thiên ngôn vạn ngữ muốn hỏi, nhưng phát hiện ra, tới đây rồi, nhìn thấy Lam Hi Thần, hắn lại không biết phải nói ra miệng như thế nào.

Lam Hi Thần là một người rất ôn nhu, có thể nói trên đời này là thiên hạ đệ nhất ôn nhu. Nhưng Lam Hi Thần cũng là một người rất có chính kiến, yêu ghét rõ ràng.

Nguỵ Vô Tiện nhớ ngày đó hắn cùng Lam Vong Cơ mang thi thể Xích Phong Tôn về gặp Lam Hi Thần, bày tỏ hiềm nghi về Kim Quang Dao, huynh trưởng đã nói: "Vong Cơ, Nguỵ công tử là bạn của đệ, đệ đương nhiên tin tưởng hắn. Nhưng A Dao cũng là huynh đệ của ta, tin tưởng của ta đối với hắn cũng giống như tín nhiệm của đệ với Nguỵ công tử vậy. Chuyện này, khi chưa có bằng cớ rõ ràng, thứ lỗi ta không thể tin vội được"

Cũng chính là huynh trưởng, khi đã biết rõ bộ mặt thật của Kim Quang Dao, là người đâm hắn một nhát kiếm khi nghĩ hắn muốn đánh lén thoát thân. Mà cũng chính lại là huynh trưởng, vì sự việc của song tôn mà bế quan rầu rĩ rất lâu.

Nguỵ Vô Tiện bỗng dưng phát hiện, hắn không có cách nào nhìn thấu huynh trưởng.

Tỉ như Giang Trừng, hắn yêu ai ghét ai đều cực kỳ rõ ràng. Gương mặt hắn, ánh mắt hắn, thậm chí là hơi thở của hắn cũng toát lên thái độ của hắn với thế nhân.

Tỉ như Kim Quang Dao, với ai cũng mỉm cười, với ai cũng chu toàn, nhưng liếc mắt vẫn nhìn ra đâu là chân tâm mỉm cười, đâu là xã giao mà cười.

Nhưng huynh trưởng, hắn đối với ai cũng ôn nhu, với ai cũng rất tốt, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được rằng hắn đối tốt với ngươi vì ngươi là người tốt, hắn thích ngươi, hay chỉ đơn giản vì hắn là một người tốt, nên hắn tốt với ngươi.

Hắn đối với Giang Trừng, là loại thái độ gì?

Nguỵ Vô Tiện mờ mịt nhìn về phía trước, câu gọi đã chực chờ ở cửa miệng lại nghẹn ứ, không biết phải thốt ra như thế nào.

Đúng lúc này, Lam Hi Thần đang quỳ trên nền đá lạnh bỗng nhiên quay đầu lại, lộ ra một nụ cười hiền hoà: "Vô Tiện là tới tìm ta sao?"

* * *

Uyển Đình của Lam gia nằm bên vách núi, Tử Đằng tím quấn quýt leo khắp bốn phía, thực sự có một phen ý vị. Vốn là ngồi tại nơi đây thưởng trà ngắm cảnh là một thú vui tao nhã hiếm có nơi trần thế, nhưng cả Giang Trừng và Lam tiên sinh hiện tại một chút nhã hứng thưởng thức mỹ cảnh cũng không có.

Lam Khải Nhân đăm chiêu nhìn chén trà đã nguội lạnh, hồi lâu mới lên tiếng: "Vậy, ý của Giang tông chủ chính là, tông chủ nhà chúng ta bất cẩn hại ngươi trúng Tán Linh Thảo, nên song tu là biện pháp duy nhất lúc bấy giờ hắn có thể làm để cứu ngươi?"

Giang Trừng một lần nữa lại cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Sau khi Lam Hi Thần rời khỏi Liên Hoa Ổ, hắn bỗng dưng cảm nhận bản thân có gì đó không đúng, liền bí mật nhờ thân tín bắt mạch giùm, liền phát hiện độc hắn nhiễm từ trong tay Kim Quang Dao ngày đó, ngoại trừ Tán Linh Thảo, còn có cả Dung Thụ Tán.

Dung Thụ Tán chế từ cây Dung thụ, cùng với Tán Linh Thảo là hai loại khắc tinh lớn nhất của tiên môn nhân sĩ. Nếu Tán Linh Thảo khiến người ta bị khoá lại linh lực, có tu vi trong tay cũng không thể dùng thì ngược lại, Dung Thụ Tán có tác dụng bào mòn kinh mạch, làm rối loạn linh lực, khiến linh lực tăng giảm mất kiểm soát. Người trúng Dung thụ tán, kinh mạch sẽ chậm rãi bị bào mòn, lâu dần không còn chịu nổi linh lực của chính mình, sẽ bị chính linh lực của bản thân khiến kinh mạch nổ tung mà chết, vô cùng thâm độc.

Vốn dĩ kinh mạch của hắn đã bị lần cố sức tiêu diệt mộc nhân hôm trước đả thương nghiêm trọng, dẫn tới linh lực thất tán, Lam Hi Thần sau đó lại vội vã bị triệu về Lam gia, không tiến hành cộng linh lực với hắn được, hiện tại, kinh mạch của hắn không gánh nổi linh lực của chính bản thân, nếu không cẩn thận, sẽ bị bạo kích, tự nổ tung kinh mạch mà chết, so với tử trạng của Nguỵ Vô Tiện năm xưa tại Di Lăng cũng không đỡ khó coi hơn được mấy phần. Giang Trừng hắn chống đỡ ngự kiếm được tới đây, cũng là gắng gượng vô cùng rồi!

Khi biết bản thân trúng Dung Thụ Tán, Giang Trừng đã cẩn thận ngẫm nghĩ lại.

Tán Linh Thảo cùng