Doãn Nguyên xem như bắt đầu yên ổn làm ăn hơn, dẫu sao chống bên trên anh còn có uy danh của Doãn gia, há nào khách hàng lại không có. Sau khi thanh toán tiền nhà ở, số tiền mang đi từ lúc rời nhà vốn dĩ chả còn lại bao nhiêu, tiền mua giấy vàng lẫn chu sa cùng đồ dùng thiết yếu hàng ngày cũng không phải là con số nhỏ, Doãn Nguyên cũng không muốn quay lại  dựa dẫm cha mình, đã thế lại còn phải dưỡng thêm miệng ăn núi lở Tiểu Loa. Sinh ý không phải lúc nào cũng có, Doãn Nguyên đành chỉ có thể gặp ai cũng không thể cự tuyệt, cố gắng bươn chải kiếm thêm chút tiền.
  • Tôi có việc cần nhờ cậu, tiền nong không thành vấn đề. – Một người đàn ông trung niên hói đầu cầm ra một tấm thẻ đặt trước mặt Doãn Nguyên
Doãn Nguyên bất động thanh sắc cầm lấy chiếc thẻ cất đi, rồi nói với ông ta:
  • Ông yên tâm, đêm nay tôi sẽ đi tới cửa điện Âm phủ xem xem, nếu thấy được người tôi sẽ đưa về cho ông.
Đại thúc hói đầu kia nhìn Doãn Nguyên một hồi, ông ta đối với anh vốn dĩ chả tin tưởng gì. Nếu không phải người tiến cử một mực cam đoan thì ông ta sẽ chả tìm tới một kẻ trẻ tuổi mặt non choẹt như thế này đâu!

Doãn Nguyên không phải là kẻ thiếu hiểu biết, anh thừa hiểu được việc này không hề dễ làm chút nào, người đàn ông này vốn dĩ là kẻ có tiền, anh đã nghe qua người môi giới giới thiệu, sản nghiệp của ông ta vốn dĩ từ việc khai thác quặng ở vùng Thiểm Bắc, nói trắng ra thì là một tay nhà giàu mới nổi gần đây. Nhưng tay nhà giàu mới nổi này lại khác với những kẻ khác thường khoe khoang chơi nổi, ông ta lại rất hiếu thuận với cha mẹ. Bình thường hắn đối với mẹ mình hơn tám mươi tuổi rất có hiếu, lão nhân gia này trước đó không lâu trên đường mua đồ ăn thì bị té ngã liền hôn mê, đưa người đến bệnh viện thì không kiểm tra ra nguyên nhân gì, mọi thứ hoàn toàn bình thường. Ông chú này vốn dĩ là kẻ mê tín, mỗi lần bắt đầu khai thác một quặng mỏ thì ông ta đều mời một vị cao nhân đến công trường cũng bái lập đàn tế, thế nên khi chuyện này xảy ra, ông ta liền mới một vị trong nghề tới tìm hiểu xem. Cao nhân này xem xét một hồi xong liền nói, hồn phách của lão thái thái lớn tuổi vốn thường không ổn định, một lần này đã đem hai hồn, và sáu phách lạc mất, duy chỉ còn một phách duy trì thân thể này, nếu không nhanh chóng đưa hồn phách lão thái gia về kịp thì sẽ thực sự không thể cứu giúp được nữa. Đại thúc nghe vậy liền lo lắng, bận rộn nhờ cao nhân cứu người, bao nhiêu tiền ông ta cũng trả..

Chỉ là muốn tìm được hồn phách thì phải đi trên Quỷ lộ, chuyện này không dễ dàng gì, đã thế lại sẽ làm giảm đi thọ mệnh trên dương gian của mình, cao nhân kia không thể đồng ý được, ông ta nghe ngóng được thiếu gia Doãn gia đang ở nơi này dứt khoát liền đẩy cục than phỏng này lên tay Doãn Nguyên.

Còn về phần Doãn Nguyên thì vì sao anh lại nhanh chóng đồng ý vậy, thì, thứ nhất anh đang thiếu tiền, thứ hai đối với người Doãn gia mà nói đi trên quỷ lộ cũng chẳng phải việc khó khăn gì quá. Sau khi người chết đi ba hồn bảy phách (vía) sẽ hóa thành một thể, bảy ngày đầu có thể gặp được cúng ở cửa điện Âm phủ, sau đấy chúng sẽ đi qua quỷ lộ đi đến địa phủ, nghe phán Thiện ác để lĩnh thưởng phạt từ Diêm Vương mới có thể đi uống canh Mạnh bà chuyển thế đầu thai. Cũng có một số oan hồn không chịu đi trên quỷ lộ, trụ tại nhân gian, kết quả của bọn họ chính là dần dần bị tiêu diệt hoặc là làm việc ác biến thành quỷ làm hại người trên dương thế, trừ phi có người nguyện ý đưa bọn họ lên đường nếu không chờ đợi bọn họ chỉ có hồn phi phách tán… Đương nhiên còn có một ít dương thị chưa hết nhưng vì có cơ duyên trùng hợp mà được đi tới quỷ lộ, nếu không có đi lên thì không sao nhưng mà một khi đã bước lên quỷ lộ thì rất khó để mà quay về nhân thế. Trừ những trường hợp như vậy thì còn có một loại thứ tư nữa là những kẻ có thể đi trên quỷ lộ, làm thầy tướng số… Như Doãn Nguyên là một trong những người đó..

Rạng sáng 1h, lúc này là thời điểm mà âm khí thịnh nhất mà cũng là thời điểm mà quỷ lộ mở ra dễ dàng nhất, Doãn Nguyên khoác một chiếc áo rộng, eo đeo chuông gọi hồn, và cái hồ lô Trấn hồn, bùa cũng mang theo mấy lá, giấy vàng thì cầm theo một xấp, chu sa thì pha săn trong một cái bình nhỏ, sau đó anh lấy từ tay người đàn ông hói đầu kia một cây lược gỗ cẩn thận cho vào túi, rồi làm tốt một số công tác chuẩn bị khác rồi hai liền lên đường. Doãn Nguyên hai tay xen kẽ đập vào nhau, không cần nói lời nào, quỷ lộ đã hiện ra trước mặt anh. Tiểu Loa ở sau kêu lên hai tiếng, Doãn Nguyên làm bộ hung dữ không muốn thương lượng nói với nó:
  • Tao không có khả năng mang thêm mày theo được, liệu mà ở đây, hừ, nếu mà mày bị bắt thì sẽ bị người ta giết thịt, hiểu không!
Tiểu Loa nghe vậy liền rên ư ử hai tiếng, Doãn Nguyên hừ nhẹ một cái quay đầu nhấc chân đi vào quỷ lộ. Quỷ lộ sau khi Doãn Nguyên đi vào liền dần dần biến mất, Tiểu Loa le lưỡi liền chui vào gầm sô pha trốn đi. Quỷ lộ là một ngã ba đường, một con đường là không có đèn từ đầu đến cuối tràn ngập ánh sáng trắng mờ mờ, một cái khác lại là một màu đen hắc ám, chỉ có duy nhất một con đường còn lại được một ngọn đèn cũ nát chiếu sáng, cứ qua quãng trăm tám mươi thước lại phát ran ánh sáng xanh lành lạnh. Người ta nói có bạch quang đi thông tới nhân gian, có lục quang là đi xuống âm phủ, còn về phần con đường hắc ám kia Doãn Nguyên còn nhớ lúc anh còn nhỏ được ba Doãn mang đi đến quỷ lộ đã nhắc nhở vĩnh viễn không bao giờ được phép đi vào con đường đó. Đương nhiên, Doãn Nguyên lúc đó còn trẻ con hiếu động há nào có thể nghe lời ba mình, lần đầu tiên anh tự mình đi vào quỷ lộ đã đi thử vào con đường đó, chỏ có điều đi chưa được mười mét đã thấy một khối bài tử ghi “ Đường này không thông”.

Quỷ lộ thật yên tĩnh, không có một chút thanh âm, Doãn Nguyên gọi ra một đoàn ma trơi, tại giao lộ lấy ra một xấp giấy vàng ra đốt. Giấy vàng rất nhanh bén lửa nhưng lại không tỏa ra một chút hơi ấm nào, Doãn Nguyên nhịn không được rùng mình một cái, tuy rằng từ nhỏ đã đi trên con đường này nhưng chung quy lại vẫn không tránh được cảm giác hàn ý dâng lên từ đầu ngón chân. Đốt những xấp giấy kia là để làm tiền mãi lộ cho bọn cô hồn dã quỷ dọc bên đường, Doãn Nguyên đem áo khoác kéo lên cho đỡ lạnh rồi cúi xuống đổ lấy một bình tro nhỏ cho vào túi áo, tiếp tục đi. Trên đường không có thanh âm không có gió thổi, đi thêm mấy chục mét nữa các loại  quỷ đã bắt đầy xuất hiện, nếu như mà không để ý để cho bọn họ đi xuyên qua thân thể thì sẽ có cảm giác lạnh sởn tóc gáy rất đáng sợ. Quỷ lộ không có độ dài nhất định, nếu khi còn sống ngươi làm nhiều điều tốt thì nó sẽ rất ngắn, còn nếu ngươi mà không loại chuyện ác nào không làm thì có thể sẽ phải đi tới những mấy trăm năm may ra còn có thể đi hết. Lại có một số hồn phách không hẳn trở thành quỷ, không cách nào tự đi được đến cuối con đường thì sẽ  dung nhập trở thành chính bản thân quỷ lộ..

Doãn Nguyên dựa vào bức ảnh chụp lão thái gia mà người đàn ông hói kia đưa cho mình, nhìn ngó bốn phái tìm bóng dáng lão nhân, đáng tiếc thay những khuôn mặt cô hồn dã quỷ này đều rất mơ hồ nên anh không rõ được đâu là người cần tìm. Doãn Nguyên cho tay vào túi áo đem cây lược gỗ kia đốt ra một tầng tro, cây lược gỗ này vốn là đồ vật bên người của lão thái gia, vì vậy nó cũng mang theo “Khí’ của chủ nhân mình, nếu đêm tro của nó tán đi tự nhiên sẽ hấp dẫn được hồn phách bà lão vẫn chưa hết chút dương thọ còn sót lại. Doãn Nguyên dùng ít tiền giấy còn lại bọc lấy cây lược gỗ sau đó đem nó ném lên không trung rồi bản thân mình lùi về sau vài bước chờ cá căn câu. Từng con quỷ đi qua cây lược gỗ, ngẫu nhiên có vài con dừng lại ngửi ngửi tro gỗ, Doãn nguyên đứng yên đợi ước chừng hai phút đồng hồ mới xuất hiện một người bóng dáng màu trắng nhạt từ từ đi tới. Con quỷ kia hít hít vài cái, trên mặt xuất hiện nghi hoặc, Doãn Nguyên rón rén lấy xuống bên hông chuông gọi hồn sau đó kêu lên:” Vương Thục Phân!”. Con quỷ kia ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Nguyên chưa hiểu chuyện gì anh đã nhanh tay đung đưa chiếc bình nhỏ, thừa dịp thu thập hồn phách lão nhân.

Quỷ lộ đang yên tĩnh, một tiếng chuông gọi hồn thôi cũng đủ kinh động đến luc quỷ xung quanh, cả đám đều ngẩng đầu vô thanh nhìn Doãn Nguyên. Doãn Nguyên đem bình chứa hồn phách kia cài vào bên hông, không để ý xung quanh cúi đầu bước trở về theo con đường cũ, chuẩn bị đi ra khỏi quỷ lộ. Cùng lúc đó không biết từ đâu có cơn gió thổi tới, Doãn Nguyên nhanh chóng lưu lại một ít tro, tro kia phiêu phiêu bay đến lũ quỷ lớn nhỏ kia mới khiến chúng bình tĩnh lại. Doãn Nguyên cau mày, anh cũng cảm thấy có gì đó bất thường. Không mất tới năm phút đồng hồ, Doãn Nguyên đã đi tới giao lộ, lúc ngẩng đầu nhìn liền lập lức ngừng bước.

Đằng trước nằm trên đất là một thanh niên mặc áo Tshirt trắng, một nửa thân thể hắn đang nằm tại đường cho quỷ đi, một nửa kia lại nằm trên đường về nhân gian, xem ra hết thảy mọi việc vừa rồi là do người này. Người kia chỉ khoảng 20-21 tuổi, bộ dáng trông rất thanh tú bất quá lúc này đang tái nhọt đến mức đáng sợ, trên chiếc áo trắng có thêu chỉ vàng, quần áo có chút nhỏ hơn người nên lộ ra một mảng da thịt vì rét lạnh mà tái nhợt xanh xao, dưới chân lại là một đôi giày trượt. Doãn Nguyên cúi người sờ sờ kiểm tra thân nhiệt người kia. Người này là đi nhầm vào quỷ lộ sao?!! Doãn Nguyên đang xem xét có nên  làm việc tốt hay không, không nghĩ tới người nằm trên đất đột nhiên mở mắt, đôi mắt tràn ngập mê man kia lẳng lặng nhìn vào Doãn Nguyên, sau đó đưa tay chộp lấy góc áo anh gian nan mở miệng:
  • Cứu tôi….
Đoạn nói xong cũng liền ngất đi, thế nhưng bàn tay vẫn gắt gao giữ lấy quần áo Doãn Nguyên, Doãn Nguyên ngẩn người không kịp phản ứng.. Đôi mắt kia thực sự là rất đẹp….  Nhìn bàn tay không chịu buông áo mình ra kia, Doãn Nguyên thở dài đưa tay ôm lấy hắn đưa đi. Về đến nhà, Tiểu Loa vốn đang định kích động nhào tới thì nó thấy trong lòng Doãn Nguyên xuất hiện thêm một người nữa thì liền giật mình khựng lại, có điều cái lưỡi kia vẫn cứ thè ra mà chưa chịu cất đi cho biết nó đang có kích động tò mò nha.. Doãn Nguyên đối với Tiểu Loa mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi, rồi anh mới ôm người kia vào phòng ngủ đặt lên giường.. Chờ nửa ngày liền không thấy cái tay kia đem áo mình thả ra, Doãn Nguyên đành hậm hực đem áo khoác của mình cởi ra đắp lên người nọ. Làm xong hết thảy Doãn Nguyên mới tở lại phòng khách,đem mọi thứ tháo xuống, đi rửa tay nhân tiện đem chiếc lược kia rửa sạch sẽ.  Sau đó mới từ từ  mở nắp bình chứa hồn, đem chuông gọi hồn ra lắc lắc nhẹ vài cái, một hồn thể màu trắng mê mang từ từ hiện ra, lại bị tấm vải trấn hồn trên bàn giữ lại bên trên.. Doãn Nguyên đem cây lược gỗ đã rửa sạch đặt lên tấm vải, hai tay kết ấn hô: “Hồi!”

Hồn màu trắng kia hít ngửi mùi hương trên chiếc lược gỗ kia rồi từ cửa sổ nhẹ nhàng bay đi. Doãn Nguyên thở dài một hơi, cầm máy ghi âm lên. Cùng thời gian đó, trong một phòng bệnh của bệnh viện Tây Kinh, một lão phụ nhân tóc bạc phơ chậm rãi mở mắt.

====

End #5