Tin tức ta và Long đại tướng quân sắp thành thân khiến cho nhân dân cả nước nhẹ nhàng thở ra, sắc thái vui mừng trong kinh thành không thua kém gì đại hôn của Khánh Vương.

Đương nhiên người cảm thấy buồn bực cũng có, đứng đầu chính là Hoàng Thượng.

“Không phải ngươi nói phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất sao? Thế nào lại vì gọi một tiếng Tiểu Cữu mà lập tức đồng ý gả đi?”

“Đúng vậy!” Ta trừng mắt nhìn, “Lúc trước dân nữ đồng ý không bởi vì Hoàng Thượng áp bức, hiện tại đồng ý chính là vì muốn cùng sư tổ thân càng thêm thân, thế này không phải chứng minh dân nữ là phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất sao?”

Hoàng Thượng thật sự buồn bực.

Một người khác chính là sư tổ biến thái, còn mỹ nhân sư phụ thì có nửa buồn bực.

Sau khi tuyên bố tin tức thành thân, sư tổ biến thái, mỹ nhân sư phụ cùng ta đặc biệt mở cuộc họp toàn thể thành viên của Huyền Thiên Tông, Duyệt Duyệt bảo bối xin phép bắng mặt.

“Đa Đa đồ nhi,” Mỹ nhân sư phụ đặc biệt cường điệu cách xưng hô,“Ngươi có thể thành thân với Long đại tướng quân, sư phụ rất cao hứng. Có điều, võ lâm có quy củ của võ lâm, vai lứa của sư môn không thể làm loạn.”

Ta vội vàng bày tỏ thái độ,“Sư phụ ngài yên tâm, khi Đa Đa nhập môn đã thề quyết không phản bội Huyền Thiên Tông, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, mỹ nhân sư phụ vĩnh viễn là sư phụ của ta.”

“Thế sư tổ cũng vĩnh viễn là sư tổ!” Sư tổ biến thái là người khẩn trương nhất.

“Đó là đương nhiên! Có điều Đa Đa nếu gả vào Long gia, phận cũng không thể loạn. Chúng ta điều hòa lại một chút, về sau Đa Đa gọi người là sư tổ Tiểu Cữu, tên này không phân biệt địa vị trước sau.”

Sư tổ Tiểu Cữu suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, cười nói: “Đa Đa, nếu chẳng phân biệt trước sau, sao không gọi Tiểu Cữu sư tổ?”

“Ai, cứ nghĩ đến chuyện sư tổ Tiểu Cữu không tin tưởng ta, không chịu nói cho ta biết thân phận thật sự thì tim ta lại đau đớn giống như bị lửa thiêu.”

“Không phải sư tổ không tín nhiệm ngươi, chỉ là ta đã đáp ứng tiên hoàng ở trong chốn võ lâm không để bại lộ thân phận dòng họ hoàng tộc của mình.”

Sư tổ Tiểu Cữu bận giải thích, không tranh giành thứ tự tên nữa.

“Nhưng vừa nghe tên của người không phải là đoán được rồi sao. A? Đa Đa hình như còn chưa biết tên của sư tổ Tiểu Cữu. Không phải là không có ai biết chứ?”

Bây giờ ta mới nhớ tới người trong chốn võ lâm nói đến Đông Phương tông chủ, nhưng không có người biết tên họ thật sự của sư tổ.

“Đúng vậy, để không bại lộ thân phận thì không thể sử dụng tên thật, ta lại chưa nghĩ ra một cái tên giả nào xứng với mình, cho nên……”

“Ha ha, sư tổ Tiểu Cữu, để Đa Đa đặt cho người một cái tên được không? Gọi là Bất Bại thế nào? Đông Phương Bất Bại!”

“Đông Phương Bất Bại! Quả nhiên rất có khí thế tông sư! Sư phụ, tên này không tệ.” Mỹ nhân sư phụ lên tiếng đầu tiên.

“Ha ha! Được! Về sau tên ở trên giang hồ của ta sẽ là Đông Phương Bất Bại!”

Hắc hắc, phương diện này đương nhiên là ta có một chút tâm tình trả thù nho nhỏ, nhưng Đông Phương Bất Bại ngoại trừ xu hướng tình dục khác thường, còn lại những phương diện như diện mạo, võ công, tài trí, thân phận đều là cao thủ trong cao thủ, quả thật xứng với sư tổ Tiểu Cữu.

Còn một người buồn bực nữa chính là ta.

Hôn sự định đoạt vào ngàu mười sáu tháng sau, cùng với ngày Thập Bát công chúa bước lên kiệu hoa, chuyện này đối với kế hoạch tu thân của ta đúng là khiêu chiến rất lớn. Ta muốn hoãn lại vài ngày, Hoàng Thượng lại nói những chuyện ban thưởng hắn đã đáp ứng sẽ hủy bỏ hết. Đúng là nói giỡn, vô luận thế nào thì hôn sự cũng phải diễn ra, đương nhiên không thể buông tha cho miếng thịt béo đến miệng.

Thập Bát công chúa lại vô cùng cao hứng. Ta hỏi nàng không phải đã tính đến chuyện không hôn ở chung hay sao, thế nào lại đột ngột thay đổi.

Mặt nàng sắc biến đổi, nói: “Đa Đa ngươi không biết, công chúa Tây Xương Quốc kia thật không biết xấu hổ, thấy La đại ca giết địch anh dũng, lại dày mặt đưa đến lời đề nghị hòa thân, ta sao có thể để cho nàng thực hiện được ý đồ.”

Không ngờ con thỏ lại có sức hút lớn đến vậy.

Cách đại hôn chỉ còn hơn hai mươi ngày, ta vốn lo lắng mọi thứ không kịp chuẩn bị, nhưng không ngờ phủ Tĩnh Nam Hầu đã sớm lo liệu hết thảy, chỉ chờ ta và Long đại tướng quân ra lệnh một tiếng.

Không cần ta tự mình quan tâm là tốt rồi, kinh nghiệm thê thảm của kiếp trước giúp ca ca xử lý hôn lễ đã khiến ta mang bóng ma tâm lý. Nhưng ta cũng không thể nhàn rỗi ngẩn người được, không có chuyện gì làm ta sẽ luyện tập Du Già thần công, tranh thủ sớm khôi phục dáng người. Nếu không thì nghĩ lại một số chi tiết trong đám cưới hiện đại, xem có thể áp dụng ở đây hay không.

Ta nghĩ có thể để vài đứa nhỏ đi phía sau chúng ta để tung hoa; trao đổi nhẫn là nhất định phải hôn; hôn thì quá mức kích động, không thể thực hiện được; có nên tìm một dàn nhạc đến biểu diễn hay không…… Tuy rằng lúc trước cảm thấy đây chỉ là một nghi thức bên ngoài, nhưng khi chuẩn bị, vẫn hy vọng nó có thể tốt một chút.

Tức chết ta! Tư Đồ gia và Thương gia cư nhiên không chịu cho mượn người, nói nam hài tử sao có thể đi làm mấy chuyện này. A Bích cũng không hứng thú, “Miêu Mễ, A Bích là đại tướng quân, đại tướng quân sao có thể đi tung hoa, chuyện đó chỉ có nữ hài tử mới làm.”

Ta chỉ biết ôm Lộng Ngọc than thở, “Nữ nhi a, vì sao không mau lớn lên!”

Buổi tối, Long đại tướng quân đến. Sau khi tuyên bố hôn sự, ta và hắn bị cách ly, bởi vì phu thê sắp cưới phải tới hôn lễ mới có thể gặp mặt. Phi, quan hệ giữa ta và hắn còn cái gì mà phải kiêng kị nữa. Nhưng vì biến cố không hề gặp mặt, ta cùng đại tướng quân đành phải khôi phục lại cuộc sống nhân tình bí mật.

Ta kể với hắn chuyện tung hoa, hắn lại cười ha hả.

“Chàng không hiểu, đó là lãng mạn! Ý ta là, nó sẽ tạo ra bầu không khí rất thân thiết.”

“Nàng học cái này ở đâu? Dù là vài quốc gia lân cận cũng không có tục lệ như thế. Hơn nữa, nàng không nhìn thấy gì, có tung hoa hay không cũng đâu có ý nghĩa.”

Ta quên mất chuyện tân nương cổ đại phải đội khăn voan hồng khi thành hôn.

“Ai, chỉ là một vài tục lệ thành hôn của người nước ngoài ta nghe được. Kỳ thật kết hợp với nhau chưa chắc đã được, vẫn nên theo quy củ của tổ tông mà làm đi.”

Nghe ta nói như vậy, đại tướng quân lại có hứng thú, muốn ta nói một số phong tục thành hôn của nước ngoài cho hắn nghe. Ta nửa tiếc hận, nửa hưng phấn kể lại.

Vì tuân thủ quy củ của tổ tông, đại tướng quân quyết định trước hôn lễ ba ngày chúng ta sẽ không gặp mặt, nói là muốn lĩnh hội cảm giác xa nhau trước hôn nhân. Ban đêm một người một chăn ta lại cảm thấy hơi lạnh lẽo, bắt đầu ngóng trông đêm động phòng hoa chúc sớm đến.

Trước hôn lễ một ngày, Duyệt Duyệt bảo bối rốt cục cũng tới đây. Từ lần dạy hát [không muốn ngủ] ta không nhìn thấy hắn nữa, còn lo hắn không chuẩn bị được lễ cưới cho ta.

Nhìn thanh niên nửa năm không gặp, càng ngày càng có dáng vẻ thành thục của nam nhân, lại nghĩ đến sau khi trở thành phu nhân của đại tướng quân sẽ không thể tùy tiện ôm hắn nữa, lòng ta có chút buồn, lập tức chạy vội lại, tốc độ còn nhanh hơn A Bích.

“Không cho phép đẩy ra, về sau sẽ không còn cơ hội nữa.”

Đầu ta chôn vào trong ngực hắn, hiện tại hắn đã cao hơn ta một cái đầu.

Đúng như ta mong muốn, hắn không nhúc nhích, nhưng có người không vui vẻ.

“Miêu Mễ, đến lượt A Bích! A Bích cũng muốn Duyệt Duyệt ca ca ôm một cái.” A Bích ở phía sau túm lấy gấu váy của ta.

“Nữ nhân này, sao ngươi có thể…… mau buông Quân đại ca!” Một giọng nữ thanh thúy vang lên phía sau Duyệt Duyệt bảo bối.

Ta đương nhiên sẽ không buông ra, chỉ ngẩng đầu lên, kiễng mũi chân, nhìn qua vai Duyệt Duyệt bảo bối về phía sau.

Trên đầu quấn hai cái bao, dây tơ xanh biếc, một thân váy dài cũng màu xanh biếc, khuôn mặt tròn tròn như quả táo, hai gò má không biết là vì đi đường xa hay là do kích động mà hồng hồng, đôi mày lá liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn lên tức giận, đôi môi đỏ mọng cắn chặt, quả táo muội muội từ nơi nào đến?

Duyệt Duyệt bảo bối bị ta ôm không thể nhúc nhích, chỉ có thể đưa lưng về phía quả táo muội muội nói: “Đông Nhi không thể vô lý, còn không bái kiến sư phụ ta.”

“Sư phụ? Sư phụ của huynh không phải Tư Đồ thần y sao?” Mắt hạnh của quả táo muội muội mở càng thêm tròn.

Thì ra là cảnh vãn bối gặp trường bối, ta trong vai trò trưởng bối đương nhiên phải có dáng vẻ một chút. Ta buông Duyệt Duyệt bảo bối ra, đá văng A Bích đang túm lấy vạt áo, bày ra tư thái đoan trang.

“Tại hạ là Kim Đa Đa, đúng là sư phụ Quân đại ca của ngươi, Tư Đồ thần y là sư phụ ta. Không biết cô nương xưng hô như thế nào.”

“Tiểu nữ là Tàng Đông, gặp qua Kim sư phụ.”

Mặt quả táo muội muội đỏ lên, sau đó lại nhỏ giọng nói một câu: “Có điều sư phụ cũng không thể như vậy a.”

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng ta vẫn nghe được. “Đừng lo lắng, về sau ngươi muốn nhìn cũng không nhìn được.”

“Vì sao?” Đông Nhi này đúng là thẳng thắn đến đáng yêu.

“Đông Nhi!” Duyệt Duyệt bảo bối lên tiếng ý bảo ngưng lại, vừa bị ta buông ra, lại bị A Bích quấn lấy.

“Bởi vì phụ thân ta không cho phép Miêu Mễ ôm nam nhân nào khác, ngoại trừ A Bích.” A Bích đắc ý nói.

Duyệt Duyệt bảo bối vừa tức giận vừa buồn cười nhìn hắn một cái, sau đó nói với ta: “Đông Nhi cô nương vì cứu ta mà trúng độc, cho nên ta mang nàng đến tìm sư công.”

“Có cần ta xem qua cho không?”

“Không cần, ngày mai là đại hôn của sư phụ, không nên dính đến mấy thứ này, tránh điềm xấu.”

Có mà không tin tưởng y thuật của ta mới đúng. Xem ra quả táo Đông Nhi không phải muội muội bình thường.

Ta kéo A Bích từ trên người Duyệt Duyệt bảo bối xuống, bảo nó dẫn quả táo Đông Nhi đi tìm mỹ nhân sư phụ. Có thể nắm tay mỹ nhân, A Bích vui tươi hớn hở, quả táo Đông Nhi bởi vì hiểu lầm vừa rồi nên có chút ngượng ngùng, cho nên ta và Duyệt Duyệt bảo bối đi ở phía trước.

“Thật sự chỉ là vì giải độc?”

“Ừ.”

“Ai, ta còn tưởng mang con dâu xấu tới gặp cha mẹ chồng.”

Yên lặng một hồi…… “Đông Nhi tuyệt đối không xấu.”

——— ———

Sáng sớm, nhìn bóng người trong gương đồng có chút giống ta lại có chút không giống, ta không khỏi ngây người. Người ta đều nói nữ nhân đang yêu là xinh đẹp nhất, nhưng có lẽ tân nương đang yêu còn xinh đẹp hơn. Ta không nhịn được mà tưởng tượng đến khi hắn xốc lên khăn voan, sẽ dùng ánh mắt thế nào nhìn ta.

Có lẽ là cảm giác tạm chia xa trước hôn lễ, mặc dù ta không còn là hoàng hoa khuê nữ, cũng không phải chưa từng gặp mặt, càng không khó khăn áp lực nào, nhưng trong lòng ta vẫn có chút rung động.

Bởi vì cùng cử hành với đại hôn của Thập Bát công chúa, tránh cho bách quan đi lại khó khăn, cho nên nghi thức được tổ chức tại Nguyệt Hoa điện trong hoàng cung, mà nơi động phòng của ta cùng đại tướng quân chính là tẩm cung ngày xưa của Đại Trưởng công chúa — An Dương cung, nơi đó cũng chính là nơi cửa hành đại hôn của người.

Từ tiểu kim ốc của ta đến hoàng cung không phải gần, mặc dù đã ngồi kiệu tám người khiêng, nhưng vẫn xóc nảy khiến ta không được thoải mái. Mũ phượng nhất định không bị cắt xén nguyên vật liệu, cho nên mới nặng đến nỗi khiến cổ ta vừa mỏi vừa đau.

Ta biết tân lang anh tuấn tiêu sái, xuân phong đắc ý đang cưỡi ngựa đi ở phía trước. Đáng tiếc ta không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng hoan hô cùng tiếng khóc của Long fan ở bốn phía.

Đến đại điện, ta được người đỡ đi về phía trước, chỉ có thể nhìn thấy chân của vô số người từ dưới khăn voan, nghe thấy tiếng chúc mừng, tiếng hàn huyên lọt vào tai.

Lễ nghi đại hôn đã sớm được nữ quan từ trong cung giảng giải, nhưng lúc này ta lại như lạc vào sương mù, giống một con rối gỗ mặc kệ người ta dẫn đi. Cho đến tận khi một mảnh lụa đỏ được nhét vào trong tay ta, ta biết hiện tại người nắm đầu vải bên kia chính là hắn, tâm tình của ta mới yên ổn lại.

Lễ quan bắt đầu đọc những lời thoại quen thuộc, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái. Đến câu cuối cùng, khi cúi đầu ta nhìn thấy một đôi giày bằng gấm màu xanh, trong lòng không khỏi ngọt ngào.

Chuẩn bị nhập động phòng, vừa nghĩ đến chuyện một mình ngồi trong phòng chờ đợi, trong ngực lại có chút buồn bực. Lúc này, A Bích vẫn đi theo đám người mỹ nhân sư phụ đột nhiên chạy tới, giữ chặt tay của ta nói: “Miêu Mễ không nhìn thấy đường, để A Bích dắt Miêu Mễ đi.”

Mọi người trong điện cười to, Hoàng Thượng còn nói một câu: “A Bích phải cẩn thận, đừng dắt tân nương vào nhầm phòng.”

A Bích rất cốt khí hừ một tiếng với Hoàng Thượng, tâm tình ta cũng lập tức tốt hơn. Lúc này, bàn tay còn lại của ta bị một bàn tay khác nắm lấy, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai: “Đừng lo, sẽ không để cho nàng chờ lâu.”

Lòng ta lại càng thêm ngọt, nắm tay A Bích rời đi.

Long đại tướng quân quả nhiên không bắt ta chờ lâu, thật không hiểu hắn làm thế nào để thoát khỏi đám tân khách như sói như hổ kia.

Khăn voan bị nhấc lên, ta làm chuyện giống như tất cả mọi tân nướng khác — xấu hổ chậm rãi ngẩng đầu. Trong mắt hắn là sự ôn nhu trước sau như một, còn có lửa tình bừng cháy.

“Đừng nhìn! Mau giúp giúp ta tháo mấy thứ này xuống, nặng chết.”

Long đại tướng quân cười lớn giúp ta cởi mũ phượng và khăn quàng vai xuống, thay ta xoa xoa cái cổ đã cứng ngắc, hai chúng ta ăn một chút, rồi uống rượu giao bôi. Tiếp theo không phải đến màn tắt nến thả màn, xuân sắc vô biên sao.

Chúng ta đã không khác gì lão phu thê, nhưng hôm nay ta vẫn cảm thấy ngượng ngùng và khẩn trương, nhìn thấy tay hắn duỗi về phía này, vội vàng né tránh nói: “Ta tự mình cởi! Ta tự mình cởi!”

Hắn không để ý, bắt lấy tay trái của ta kéo lại. Rất nhanh, ngón áp út của tay trái chạm đến một vật gì đó lành lạnh.

Ta rút tay lại, đúng là một chiếc nhẫn bạch kim, trên đính một viên đá thủy tinh trong suốt, ánh nến chiếu lại đây, sặc sỡ loá mắt, thật giống nhẫn kim cương ở hiện đại.

Ta vui sướng nhìn hắn, nói không nên lời.

“Ta cảm thấy những tục lệ hôn nhân ở nước ngoài mà nàng nói không phải không thể dùng được.”

Nói xong, lại lấy ra một chiếc nhẫn khác, là một chiếc nhẫn của nam nhân, đưa đến trước mặt ta, sau đó duỗi tay trái lại đây.

Tay cầm nhẫn của ta hơi run run, sau khi đeo vào ngón tay của hắn, ta không nhịn được mà áp môi mình lên đó. Cảm giác lành lạnh lại ấm nóng nhắc nhở ta đây không phải là mơ.

Một đêm này đúng là xuân sắc vô biên.

Ngày thứ hai, ta cùng Long đại tướng quân đi khấu tạ vài vị lãnh đạo cao nhất trong cung, sau đó chuẩn bị trở về nhà của chúng ta — phủ đại tướng quân. Hoàng cung cho dù xinh đẹp nhưng vẫn không thể sánh bằng nhà mình, huống chi nơi đó còn có ta A Bích và A Ngọc một ngày ta không thấy.

Thị vệ trong cung dắt đến một con ngựa cao to, theo một tiếng hí quen thuộc, ta vui vẻ.

“Phiêu Ảnh!”

Đúng là con ngựa chết kia! Bởi vì tuổi tác đã lớn, sau đại chiến tam quốc chính thức về hưu, dù nuôi ở trong chuồng ngựa của phủ đại tướng quân để dưỡng thọ, vẫn được sự sủng ái của chủ nhân, nhưng thấy ta lại tỏ vẻ coi thường.

“Không phải nó đã xuất ngũ rồi sao? Sao còn để nó vất vả đến đây?”

Thấy ta quan tâm đến ngựa chết của mình, đại tướng quân có chút cao hứng: “Lần đầu tiên gặp mặt của hai ta chính là nhờ công lao của nó, ngày vui mừng như thế này sao có thể thiếu nó?”

Phiêu Ảnh lại hí vang vài tiếng, giống như đang phụ họa chủ nhân.

Nói đến lần gặp mặt kia, lại khiến ta nhớ đến ý nguyện vĩ đại ta từng phát biểu.

“Lão công! Ta muốn cưỡi nó trở về.”

“Sao như thế được? Nàng vẫn nên ngồi kiệu thì hơn.”

“Lão công! Người ta chính là muốn cùng chàng ngồi chung một con ngựa, giục ngựa giơ roi, cái đó thật có tình thú! Lúc trước chàng nói ta có thai nên không chịu đáp ứng, nay đứa nhỏ đều sinh rồi, cũng không thể lừa gạt ta nữa. Hơn nữa, hôm nay là một ngày đặc biệt, cho dù về sau có thể cưỡi, cảm giác cũng sẽ khác.”

Đại tướng quân không lay chuyển được ta, đành phải đáp ứng.

Ta cưỡi lên tấm lưng vẫn kiên cố của Phiêu Ảnh, phía sau là lồng ngực ấm áp của đại tướng quân. Khẽ vuốt lưng ngựa, trong lòng ta cười thầm: “Phiêu Ảnh a Phiêu Ảnh, không ngờ có một ngày ta thật sự cưỡi được ngươi, còn là cùng đại tướng quân nhà ngươi cưỡi chung, ngươi có phục không?”

Dưới sự vuốt ve của ta Phiêu Ảnh thoải mái mà mà hí vang vài tiếng. Trong lòng ta càng vui vẻ, ngẩng đầu hô lớn: “Đi đi! Hóng gió mà đi!”

Dân chúng kinh thành vừa mới yên lòng sau sự kiện Đa Đa xuất giá, nhưng ngay trong ngày thứ hai của đại hôn, ma nữ Đa Đa lại cùng tân lang của nàng, cưỡi chung một con ngựa, dạo chơi một vòng quanh kinh thành. Sau này, tục lệ tình lữ, phu thê cùng cưỡi chung một con ngựa bắt đầu từ kinh thành dần dần thịnh hành ở Lăng Quốc, tục xưng là “hóng gió”.