*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì vậy ngày thứ hai trở lại Gwangju, hai người ngay cả cửa cũng không bước ra, muốn hỏi tại sao, không phải bởi vì người nào đó không xuống giường được còn người kia muốn chiếu cố cái người không xuống giường kia được ~ ~

Sáng sớm Yunho tỉnh lại, theo ý thức lấy chai thuốc mỡ ở trên gối đầu,  xốc chăn lên, kiểm tra cái mông người bên cạnh, “Hoàn hảo, đã không còn sưng nhiều nữa.” Yunho vừa lẩm bẩm vừa tìm lấy ra một chút thuốc thoa lên hoa huy*t của Jaejoong.

“Cốc cốc” kèm theo tiếng gõ cửa là một giọng nữ cao vút, “Yunnie, Jaejae tỉnh chưa??”

Biết mẹ mình sẽ không im lặng như bình thường, Yunho lập tức xoay người dùng chăn đem Jaejoong gói kỹ lưỡng, thân thể lp của mình không thể để cho người khác nhìn thấy, mẹ ruột của mình?? Vậy cũng không được!!!

Không ngờ có người so với động tác của hắn còn nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Jaejoong hồng lên, dùng chăn đem cả thân thể mình bao bọc thật kín đáo rồi, xem ra tiểu nhân nhi này đã sớm tỉnh dậy, Yunho quay qua nhìn Jaejoong cười cười, liền muốn quay đầu để cho Jung phu nhân đi vào, lại bị người kia kéo kéo vạt áo.

Yunho nghi hoặc quay đầu nhìn Jaejoong, bàn tay nhỏ của Jaejoong nắm góc chăn, mặt đỏ hồng nhỏ giọng lầm bầm, “Lo cho tôi, bản thân cậu cũng lộ ra kìa.” Cái miệng nhỏ nhắn khép mở, trừng mắt nhìn Yunho, sau đó vươn tay ôm Yunho nhấn xuống dưới, ngay sau đó dùng chăn đem hai người gói kỹ lưỡng, rồi dùng ánh mắt bảo Yunho có thể rồi.

Xem ra tính chiếm giữ  của tiểu nhân nhi so với bản thân mình không kém hơn, Yunho vươn tay lục lọi phía dưới chăn một trận, cầm bàn tay nhỏ của Jaejoong, cúi đầu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Jaejoong.

Khóe miệng con lên, trong đôi mắt phượng mị hoặc dâng lên ánh sáng không chút hảo ý, Yunho lặng lẽ động động chân của mình, thừa dịp lúc Jaejoong đang ngơ ngác nhìn mình thì một chân xuyên qua giữa hai chân cậu, sau đó một chân còn lại, thành công kẹp lại hai chân Jaejoong, cứ như vậy, cả người Jaejoong đều dựa vào trong lòng Yunho, đỉnh đầu nằm dưới cằm nhọn của Yunho.

Da thịt xích lõa cứ như vậy kề cận thân mật, thân thể mẫn cảm của Jaejoong trong nháy mắt nổi lên một tầng khó chịu nhỏ, nhưng Jaejoong chỉ là hờn dỗi liếc mắt nhìn Yunho một cái, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn không nhúc nhích.

Yunho cười cười, quay về phía cửa kêu, “Mẹ, có thể vào!”

“Chi nha” một tiếng, Jung phu nhân đẩy cửa ra, vẻ mặt mệt mỏi cùng đôi mắt gấu mèo to nhìn chằm chằm hai người đi tới, trong tay còn bưng hai bát nóng hổi.

Chứng kiến quần áo rơi đầy đất, lại liếc hai người đang dán nhau thật chặt trên giường, thừa dịp thời gian buông bát, khóe miệng con lên, vừa xoay người thu nhập quần áo vừa nói, “Thoạt nhìn tối hôm qua rất kịch liệt a!”

Yunho nhịn đau, vuốt mái tóc của người phía dưới chăn đang cắn ngực hắn, hỏi, “Mẹ tối hôm qua hình như không nghỉ ngơi tốt a, vành mắt đen nặng như vậy, chẵng lẽ là đứng ở cửa nghe lén?” mặc dù là câu nghi vấn, nhưng trong lời nói tiết lộ ý tứ khẳng định, làm cho người ta phải chịu một loại áp lực vô hình. 

Vừa dứt lời, thân thể Jung phu nhân đang nhặt quần áo ngừng một chút, Jaejoong nhấc một góc chăn lên vẫn len lén quan sát tưởng rằng bà muốn thừa nhận.

Không ngờ Jung phu nhân căm giận đứng thẳng dậy, chỉ vào ba Jung không biết đã xuất hiện tại cửa từ lúc nào, bất mãn nói, “Đều do ông ấy, tối hôm qua vừa thấy con trở về nhà mẹ đã muốn chui ra ngồi chỏm hổm ngay cửa phòng, không ngờ lại bị cha con kéo đi, nói cái gì hù dọa tới Jaejae sẽ không tốt lắm!”

Trong chớp mắt, hình ảnh ba Jung trong lòng Yunho cùng Jaejoong đều cao lớn hơn nhiều, “Meimei, em cũng đừng oán trách nữa, không phải thời gian về sau vẫn còn dài sao ~ ~ hơn nữa cách âm trong nhà không tốt, tối hôm qua không phải chúng ta cũng coi như là nghe xong hiện trường rồi sao?”

… được rồi, hình ảnh mới vừa được dựng lên ầm ầm sụp đổ, bọn Yunho lúc này mới chú ý thấy dưới mi mắt ba Jung cũng là một vành mắt đen thật lớn.

Jung phu nhân gật đầu một cái, “Cũng phải,” đôi mắt châu đảo vòng, thừa dịp Yunho và Jaejoong không chú ý đi đến trước giường, vươn tay muốn xốc một bên chăn kia của Jaejoong liền bị Yunho nhanh tay lẹ mắt chặn lại.

Jung phu nhân ấm ức thu hồi tay, cúi đầu từng bước từng bước lùi về phía sau, vừa lùi vừa chép miệng tức giận, “Cái gì nha~ ~ không phải chỉ là muốn nhìn một chút dấu vết trên người Jaejae sao.” Sau đó dưới ánh mắt giết người của con mình, Jung phu nhân không tự giác điều chỉnh âm lượng lại, “Nhỏ mọn như vậy làm gì!! Không xem không phải được rồi sao?!”

Yunho thu hồi ánh mắt lạnh liệt, nâng cằm nhìn về phía bàn, “Hai chén đó là gì vậy ạ?”

Liếc nhìn thê cử cúi đầu yên lặng, ba Jung đại oai phong lẫm liệt động thân thể bước ra giới thiệu, “Đâ là sáng sớm mẹ nấu cho các con, một chén cháo đậu đỏ, một chén thịt chó hầm nhân sâm.”

Đột nhiên Jung phu nhân nguyên khí trở về nói tiếp, “Cháo đậu đỏ là cho Jaejae bồi bổ, dù sao tối hôm qua âm thanh lớn như vậy khẳng định mệt lắm rồi, còn chén thịt chó nhân sâm kia, bên trong đều là đồ tốt dành cho nam nhân, hai đứa các con nhất định phải uống sạch toàn bộ, không đủ mẹ lại đi lấy!”

“Chúng ta đi thôi, để cho bọn Yunnie mặc quần áo tử tế, nếu không cháo sẽ lạnh.” Bắt được ánh mắt của con trai bảo bọn họ nhanh chóng rời đi, ba Jung liền kéo thê tử ra ngoài.

“Bên ngoài còn có trà hoa cúc, nếu như giọng nói của Jaejae không khỏe có thể uống một chút!” câu nói cuối cùng của Jung phu nhân biến mất giữa khe cửa.

“Jung Yunho, buông tôi ra!!!” vừa thấy bọn họ đi, Jaejoong vùi ở trong chăn mới lộ đầu ra, bởi vì ngộp một thời gian khá lâu, khuôn mặt nhỏ hồng hồng lên, con ngươi xinh đẹp hung hăng nhìn chằm chằm Jung Yunho. Nhưng mà thay vì nói hung hăng trừng, không bằng nói là thẹn thùng trừng.

“Phải nói trước, tôi buông ra thì cậu không được cắn giống ban nãy nữa.” Yunho nhìn thẳng mắt Jaejoong nói, Jaejoong ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu một cái.

“Vậy tôi mặc quần áo trước.” Yunho thu hồi chân, mới vừa ngồi dậy liền bị một lực từ phía sau lôi lại, bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã xuống trên giường.

Jaejoong thu hồi tay đặt trên cổ Yunho, một cước đá chăn ra, lật người ngồi trên người Yunho, hai tay bám ở trên cổ Yunho dùng sức lắc, cắn răng, “Tôi không cắn cậu thì lay cậu được chứ gì!! Tại cậu làm cho tôi mất mặt như vậy, mắc cỡ chết được!!”

“Không thể đều do tôi a, chuyện này vốn là hai bên tình nguyện, không có cậu ủng hộ tiến hành không được a.”

“Cho cậu nói này cho cậu nói này!” Jaejoong càng dùng sức lắc lắc Yunho,vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, đỏ ửng trên mặt càng thêm đậm rồi.

“Jae, Jaejoong” Yunho bị lắc có chút choáng váng đầu bắt đầu cánh tay Jaejoong, ngăn động tác của cậu lại, cố sức nói, “Tôi, tôi sai lầm rồi… Cũng, đều tại tôi, được, được chưa?”

“Thế thì cũng được….” Đột nhiên cảm giác được cái mộng có một vật gì đó cứng rắn chạm vào, còn có khuynh hướng càng lúc càng lớn, Jaejoong nhất thời ngậm miệng lại, lúc này mới ý thức được tư thế hai người có cỡ nào làm cho người ta suy nghĩ kỳ quái –

Bản thân cưỡi ở trên người Yunho, bởi vì hai người đều lõa thể, tiểu huynh đệ của mình vừa đứng để ở trên bụng Yunho, hơn nữa bởi vì thân thể mới vừa ma sát, tiểu huynh đệ của cậu hơi chút ngẩng đầu đối diện với ánh mắt chăm chú của Yunhogương mặt Jaejoong vốn đã khôi phục bình thường phút chốc lại một lần nữa hồng từ mặt cho tới cổ.

Yunho có chút lúng túng, “Cậu mới vừa rồi động ở trên người tôi, hơn nữa nam nhân vào sáng sớm sẽ có chút hưng phấn.”

Jaejoong mắc cỡ cắn cắn môi, vội vàng từ trên người  Yunho lăn xuống, kéo chăn qua đem cả người bao lại, giọng nói buồn bực từ trong chăn truyền tới tai Yunho, “Tôi đói bụng, muốn ăn cháo.”

“A? Oh” Yunho cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ hưng phấn của mình, cười cười, trong lòng biết tiểu nhân nhi thẹn thùng, cũng không vạch trần, động tác nhanh nhẹn mặc quần áo nhảy xuống giường.