"Dậy dậy."

Ôm cánh tay đang day day bả vai của mình, Ngọc Hưng biếng chó không chịu dậy.

"Mới có 6 rưỡi, dậy làm gì..."

"Dọn nhà."

"Phòng mày mày dọn kêu anh làm gì... Phòng anh bé tí dọn 5 phút xong."

Dường như câu quên mất mình đã về nhà Dũng từ hôm qua nên giờ cứ ngỡ mình đang ở xóm trọ.

"Xuống ăn sáng đi hai đứa." - Có tiếng phụ nữ nhẹ nhàng gọi.

Em đẹp trai kêu mấy hồi Ngọc Hưng không thèm để lọt tai, thế mà mẹ ẻm kêu nhẹ một tiếng đã khiến cậu bừng tỉnh.

Xấu hổ xin lỗi Hoàng Dũng, cậu vội sửa sang đầu tóc rồi xuống tầng ăn sáng.

Đang đi thì có người đến kéo cao cổ áo cậu lên.

"Che cho kín vào."

Hóa ra là nhóc Nhật Minh.

Cười ngại, Ngọc Hưng kéo lại cổ áo để che đi mấy dấu hôn mà đêm qua em đẹp trai dày vò cậu mà ra.

May mà kịp che đi, cậu sợ để mẹ Hoàng Dũng thấy thì cô ấy sẽ mất thiện cảm về cậu.

Hôm nay mẹ hắn vẫn bận váy đuôi cá, kiểu dáng giống hệt chỉ khác ở màu sắc thôi.

Chắc kiếp trước cô là nàng tiên cá.

Ngọc Hưng không dám thắc mắc, chỉ tập trung ăn cơm cho tử tế.

"Ở nhà mẹ mặc váy không vướng à?" - Hoàng Dũng hỏi.

"Tí mẹ đi tiệc mà con, sợ không kịp thay đồ nên cứ mặc trước."

"Đi suốt từ hôm qua đến giờ. Bận thế thì mẹ làm đồ ăn sáng làm gì, ăn quán được mà."

Bên cạnh bát của mẹ hắn luôn dư một đôi đũa tre, hóa ra đũa đó dùng để gắp đồ ăn cho người khác.

Cậu là người vinh dự được bà gắp cho núi đồ ăn.

"Mẹ muốn làm cho Hưng mà. Chưa gì buổi đầu đã để con dâu ăn hàng quán sao mà được."

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Ngọc Hưng nghe qua vô số lời đường mật nhưng chưa có lời nào ngọt như lời mẹ Hoàng Dũng nói sất.

Cậu đỏ mặt cảm ơn mẹ hắn, trong đầu tự ảo tưởng ra hình tượng Hoàng Dũng dịu dàng ấm áp giống mẹ.

Xem nào. Mỗi sáng thức dậy, em đẹp trai sẽ vuốt má cậu, dùng chất giọng ấm nồng đánh thức cậu. Đặt lên trán cậu cái thơm nhẹ.

"Mặt trời ngoài kia đã thức dậy rồi, mặt trời của tôi ơi, em dậy đi ❤."

Thôi thôi, nổi da gà.

Mẹ hắn ngồi có một chút rồi vội đi ngay, để lại ba thanh niên ngồi bàn tròn ăn với nhau.

"Đừng lo, sau này bỏ Dũng thì qua nhà tui, mẹ tui cũng tốt lắm đó." - Bạn nhỏ Minh chớp cơ hội ôm vai Ngọc Hưng, thì thầm.

"Bỏ cái tay ra." - Hoàng Dũng dùng đũa kẹp cổ tay Nhật Minh lại.

Từ tình địch đã chuyển sang tình mến, Ngọc Hưng không biết nên vui hay buồn.

"Mà nhà mày gần nhà Dũng à?"

"Hong. Định cư bên Mẽo(Mỹ) làm việc cơ, chắc nay mai về bên này ăn tết hoặc năm sau."

Hóa ra nhà Nhật Minh thân thiết với nhà Hoàng Dũng từ hồi hai thằng nhóc còn chưa được nhìn thấy ánh mặt trời. Vì tính chất công việc của bố mẹ nên Nhật Minh từ nhỏ đã được nuôi dạy ở nhà Hoàng Dũng, bảo sao thân nhau như gia đình cũng phải.

Theo mô típ en nờ bộ đam mỹ thì hai đứa nó chắc chắn sẽ thành một cặp super gay.

Giả sử tính cách nhóc Minh bớt trẩu tre thì nhóc Dũng có khi nào sẽ chấp nhận nó không nhỉ.

"À, bố Dũng cũng về đó."

Hoàng Dũng nhìn sắc mặt Ngọc Hưng rồi nói.

"Năm nay có việc không về."

"Đâu, hôm qua bố tui điện bảo về cùng chuyến với bố cậu mà."

Mặt Ngọc Hưng lúc này đã tái mét, nhắc đến bố của Hoàng Dũng đã thấy ghê rồi. Nghe bảo hắn dắt bạn gái về nhà còn bị đánh sml vì tội yêu đương không học hành gì cả.

Nếu giờ con trai ổng chơi lớn dắt cả bạn trai về nhà thì ổng có tăng xông trụy tim không?

Cậu hoang cmn mang, hai tay ôm đầu bối rối.

"Thôi chia tay cậu ta nhanh còn kịp, về nhà tui đi. Bố tui cũng tốt nữa." - Cơ hội boy một lần nữa thể hiện đẳng cấp.

Nhìn tay cầm bát của cậu bắt đầu run run, Hoàng Dũng nổi cáu đập bàn.

"Im mẹ đi."

Hắn nắm lấy tay cậu, kéo cậu ra sân sau.

"Hưng Hưng Hưng." - Hắn cất tiếng gọi em cún nhỏ.

"Gấu gấu!!" (Sao giờ mấy người mới ngó ngàng đến tui hả!!)

Cún nhỏ quẫy đuôi chạy đến cọ cọ mũi lên ngón chân của Ngọc Hưng. Nó vui mừng quấn quít bên chân cậu.

Ngọc Hưng mỉm cười ngồi xổm ôm lấy bé cún.

Rồi cậu với hắn dắt cún đi dạo buổi sáng.

"Bố tôi không có đáng sợ như vậy đâu, đừng nghĩ nhiều."

"Anh có nghĩ gì đâu."

Hắn khoác vai cậu, kéo cậu gần sát mình.

Một tay Ngọc Hưng cầm dây xích, tay kia đắt sau lưng Hoàng Dũng, hơi nghiêng đầu dựa vai hắn.

Cậu nghĩ nếu bố của hắn không chấp nhận cậu thì ít nhất cũng có mẹ của hắn chấp nhận. Hắn chấp nhận.

Thế cũng là quá may mắn so với việc bị chính bố mẹ của mình không chấp nhận.

Tay cậu ôm siết eo hắn.

Đi được một đoạn, bỗng hắn dừng bước chân. Cún nhỏ nhảy dựng lên sủa inh ỏi.

"Hai cậu làm cái trò gì giữa đường thế này?"

Một người đàn ông trung niên đang cầm chiếc vali xách tay cổ điển đứng trước mặt hai người.

Ngọc Hưng vội rụt tay về, luống cuống tránh hắn ra. Hoàng Dũng nắm tay cậu kéo lại, mắt nhìn thẳng người đàn ông đó, gọi.

"Bố."

Người đàn ông gỡ mũ fedora xuống, nghiêm mặt nói.

"Về ngay."

Bố hắn xuất hiện quá bất ngờ trong khi cậu còn chưa kịp chuẩn bị xong tâm lí. Cái khí thế ngang tàn lạnh lùng của ông làm Ngọc Hưng rét run.

Hai người theo bố hắn trở về nhà trong im lặng. Cún nhỏ mới đầu hung hăng lắm, về sau cun cút trốn sau chân cậu.

Lạch cạnh cửa mở, bố hắn bước vào, ông ngó ngang ngó dọc, đi xuống nhà bếp đi, đi ra phòng ngủ, đi lên sân thượng.

Dù không hiểu lắm nhưng cậu với hắn vẫn phải lết chân đi theo.

"Mẹ không có nhà đâu bố."

"..."

"Chắc tối mới về."

"..."

"Mẹ không nhắn cho bố biết à?"

Vali trên tay người đàn ông trung niên rơi xuống. Ông quay lại giận cá chém thớt quát to.

"Ai hỏi mà nói hả? Hai cậu cút xuống nói chuyện với tôi!"

Thế là ba người đàn ông ngồi trong phòng kín nói chuyện với nhau.

Bố hắn hỏi cậu tên gì nhà ở đâu gia đình quê quán thế nào.

"Hai cậu quan hệ gì?"

Câu này cậu không dám trả lời, lén nhéo đùi hắn nhờ hắn nói giúp.

"Anh ấy là người yêu con."

"Tôi đùa với cậu à?"

"Con không đùa."

"Cậu xem cậu mấy tuổi rồi? Có gì trong tay chưa? Yêu đương nhăng nhít có giúp cậu trưởng thành không? Hơn thế tôi không chấp nhận một thằng đàn ông trờ thành con dâu mình."

Hoàng Dũng để cậu ngồi lùi ra sau, gạt đi ngón tay đang chỉ thẳng mặt cậu.

"Con sẽ tiếp tục học đại học, bằng cấp sẽ có, công việc không phải lo. Tình yêu này không phải nhăng nhít. Bố chấp nhận hay không cũng không quan trọng."

Bố hắn nghe đến cậu cuối thì nổi giận đùng đùng. Hít thở sâu rồi hỏi lại.

"Không quan trọng?"

"Vì mẹ chấp nhận anh ấy rồi."

"..."

Ngọc Hưng lờ mờ suy đoán rằng bố của hắn là một người cực kì cuồng vợ. Cứ nhắc đến mẹ hắn là bố hắn sẽ im lìm.

Suy đoán sâu xa hơn có thể là do năm đó mẹ hắn không thích bạn gái hắn nên bố hắn mới cấm tiệt như thế.

"Tóm lại là tôi mặc kệ, không chấp nhận là không chấp nhận."

Bố hắn đứng phắt dậy đi ra ngoài, không thèm liếc Ngọc Hưng lấy một cái. Hoàng Dũng cũng đứng dậy đi ra theo.

Ngồi ở trong phòng, Ngọc Hưng vẫn có thể nghe thấy hai bố con nhà hắn lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai.

Bố hắn kiên quyết ghét bỏ cậu còn Hoàng Dũng cứ nằng nặc đòi ông phải chấp nhận trong khi mấy phút trước nói rằng: "Bố chấp nhận hay không cũng không quan trọng."

Cậu thở dài vuốt vuốt lông cún nhỏ.

Vì hắn đang cố gắng thuyết phục bố hắn nên cậu cũng phải cố gắng. Nếu như không được thì cậu sẽ lánh đi.

Tết nhất đến nơi rồi, không nên để gia đình hắn xích mích.