Vào đến nơi đã thấy thằng Nam ôm đầu bối rồi thu mình một góc.

"Em tao đâu?"

"Ở phòng vip."

Thằng Nam vừa dứt câu thì Vũ Tuấn đã xông tới túm cổ lôi dậy.

"Đừng gây loạn, anh đi tìm Ngọc đi." - Ngọc Hưng nhảy vào can.

Vũ Tuấn gật đầu, rút điện thoại ra gọi cho em trai, vừa chạy đi tìm vừa gọi.

Thằng Nam bị buông ra thì loạng choạng suýt ngã, may mà có Ngọc Hưng đỡ lấy dìu ra ghế ngồi.

Gọi một ly nước lạnh, tạt vào mặt thằng nhỏ.

"Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì kể bố nghe."

"Tao... đm. Tao nghĩ, tao nghĩ em Ngọc là DJ mày ạ."

"WTF?"

"Em ấy remix nhịp tim tao... ĐM... Nhịp tim tao loạn hết cả lên r--"

Lần này là xô nước đá, tạt cho bạn nhỏ Nam tê tái cả tâm hồn.

"ĐM TAO ĐANG RẤT TỈNH MÀ!" - Thằng Nam rống lên đầy uất hận.

Trong khi cậu với thằng Nam giằng co chó mèo thì Vũ Tuấn đã tìm ra em trai của mình.

Nghe tin em mình vào phòng vip của cái Bar này thì Vũ Tuấn tức gần chết. Ai chả biết cái phòng này là dành cho cái nhóm ăn chơi hít shisha đập đá.

Chỉ sợ thằng bé sẽ bị đám không ra gì bắt nạt rủ rê.

Gọi không nghe máy càng khiến Vũ Tuấn tức hơn, Vũ Tuấn cay cú lôi cổ nhân viên đến, bắt mở cửa.

Đang muốn gào tên em trai thì thấy nó đang ngồi như ông hoàng trên ghế sa lông trải lụa nhung đắt tiền, hai chân đan chéo đặt lên bàn thùy tinh. Miệng thì liếng thoắng một hồi.

Đứng xung quanh nó lại là mấy thằng ăn chơi hổ báo cáo chồn.

"Thề chứ cái boot này của Louis Vuitton đéo bao giờ có chuyện hai mươi củ." - Bạn nhỏ Ngọc nhíu mày chỉ vào đôi boot của đứa tóc đỏ.

Xong, dùng ngón trỏ xách cái túi trên bàn lên, khinh khỉnh phán.

"Fake lòi. Túi Hermes này năm ngoái anh mày mua 200 củ, cần đem ra đây check hộ không?"

Một cháu nhỏ khác đến lượt là hăng hái đi đến nhờ tư vấn.

"Ờ, cái này hàng auth cơ mà mày phối vào trông tởm vl. Đây, đổi sang cái khăn họa tiết caro của Burberry hợp hơn."

Vũ Tuấn âm thầm khép cửa lại, cảm thấy mình lo bò trắng răng rồi.

Tay đút túi quần, đi xuống thì thấy thằng Nam đỏ bừng mặt ấp úng nói chuyện với Ngọc Hưng, còn Ngọc Hưng thì trưng ra vẻ mặt "Đừng đùa tao, tao không tin".

Không lẽ...

Không lẽ bẵng đi một năm thôi, mà thằng bạn mình đã cưa cẩm Ngọc Hưng rồi?

Lén lút đi đến gần hơn thì nghe thấy Ngọc Hưng bảo.

"Mày đừng có dại mà để ông Tuấn biết, không thì nát."

"Tao... Nhưng mà cứ giữ kín thế này, tao thấy bí bách lắm..."

Tim của Vũ Tuấn đập thình thịch không dám tin vào tai mình.

Rồi tia hi vọng vụt sáng khi nghe cậu nói.

"Buông bỏ sớm đi, tao thấy không có tương lai đâu."

Nhưng, nhưng!!

Thằng Nam lại nói.

"Không!! Đây là lần đầu tiên tao có rung động mà!! Tao không buông!!"

Cả hai người khiến Vũ Tuấn hoang mang hết sức. Hắn còn yêu cậu thật đấy, nếu như cậu có bạn trai mới, hắn sẽ đập thằng bạn trai đó một trận nhừ như cháo rồi tha. Nhưng, lần này lại là thằng bạn thân của mình, cái thằng mà Vũ Tuấn tin tưởng nhất!

Nắm đấm của Vũ Tuấn rắn lại cứng như thép. Xong, hắn nhắm mắt hít vào thở ra một hơi lấy bình tĩnh.

Vũ Tuấn đi đến ngồi cạnh hai cháu Nam Hưng.

Quả đúng như dự đoán, thằng Nam thấy hắn thì chột dạ không dám nhìn thẳng.

"Nam. Tao nghe thấy hết rồi."

Ngọc Hưng lầm nhầm mặc niệm cho chó Nam. Cậu tự nhủ đây không phải chuyện của mình, đang muốn tìm chỗ trú thì bị thằng Nam kéo lại.

"Tuấn, nếu mày nghe rồi thì tao cũng không muốn giấu mày nữa."

Bạn nhỏ Hưng bị bắt ép ngồi giữa hai thằng mặt gấu, trông rất thốn.

Cậu chắc chắn việc này không liên quan đến cậu!

"Tao không nghĩ là..." - Vũ Tuấn run run bả vai.

"Chính tao cũng không nghĩ là..." - Hoàng Nam run run bả vai.

"Còn tui hong liên quan mà..." - Ngọc Hưng bức xúc run run bả vai theo.

Những người xung quanh bị hắn đuổi sạch, vậy là cả một khu chỉ có ba con người ngồi đàm chuyện.

"Tao không muốn vì chuyện này mà làm mất tình anh em." - Vũ Tuấn đan hai bàn tay lại, nghiêm túc nói.

Ngọc Hưng ngồi giữa nghĩ "Chỉ là thằng Nam thích em trai hắn, mà hắn đã muốn cắt đứt tình nghĩa anh em keo sơn?? Căng vãi!!".

"Nghiêm trọng đến vậy?" - Hoàng Nam hỏi lại.

Vũ Tuấn gật đầu, bảo:"Tao nhờ mày thay tao giúp đỡ em ấy(Hưng) trong lúc tao vắng(khoảng thời gian 1 năm sau chia tay). Vậy mà mày!!!".

Thằng Nam lại tưởng Vũ Tuấn đang nói đến chuyện nhờ đưa Ngọc đi chơi trong lúc hắn nói chuyện với Ngọc Hưng.

Vậy là Vũ Tuấn chỉ trong nháy mắt đã phát hiện ra tình cảm thầm kín mà Hoàng Nam dành cho em trai hắn.

"Tao... xin lỗi..." - Hoàng Nam hít một hơi, hai mắt đỏ ngàu ân hận nói.

Bạn Hưng ngồi ở giữa vẫn cứ mông lung. Không hề hay biết mình đang bị kéo vào cuộc nói chuyện này.

"Lương Ngọc Hưng." - Vũ Tuấn bất thình lình gọi tên cậu.

"Có!" - Giật mình nhớ đến ông thầy giáo dục quốc phòng cấp 3, Ngọc Hưng hô lên.

"Em trả lời tôi, chuyện này, em quyết như nào?"

Quyết như nào là như nào.

Cậu có liên quan đâu??

"E hèm. Em thấy, đã yêu thì đâu ai có thể làm chủ được lí chí. Nếu thằng Nam đã... Đấy. Thì anh cứ cho nó cơ hội này đi."

Rồi cậu giật mình khi thấy Vũ Tuấn cắn môi dưới đến bật máu.

WTF??

Cậu với cháu Nam không hề hay biết Vũ Tuấn đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt. Chính Vũ Tuấn không ngờ sẽ có ngày hôm nay, người mình yêu cùng bạn thân lại có quan hệ này.

Vó này quá đau!

Nhưng có thể làm gì đâu.

"Được." - Vũ Tuấn thả một câu như vậy rồi mang nét mặt đau thương bước đi.

Chỉ chờ có thế, thằng Nam hú hét ăn mừng như đúng rồi càng làm Vũ Tuấn cay nghẹt mũi.

"Tao đi tỏ tình với Ngọc đây! Bọn mày chờ tin tao!"

"....."

Đến lúc thằng Nam chạy mất tiêu rồi thì Vũ Tuấn mới định thần lại.

"Hóa ra là nó thích em trai anh à?" - Câu hỏi muộn màng được đưa ra.

Ngọc Hưng hồn nhiên gật đầu khẳng định. Cậu vừa gật đầu xong thì bị Vũ Tuấn ôm chầm lấy.

"Anh tưởng nó với em... Đù mẹ, may quá."

"Điên. Phải để nó yêu chắc em giết nó rồi!!"

Khẽ đẩy hắn ra, cậu bảo cậu buồn ngủ lắm rồi nên cậu muốn đi về.

Vũ Tuấn nhắn tin cảnh báo cho em trai rồi đưa Ngọc Hưng về. Đi được nửa đường thì cậu đã ngủ say trên xe rồi.

Đến nơi, định hỏi chiều khóa phòng thì nhớ ra chính Vũ Tuấn đã phá mất khóa phòng cậu rồi còn đâu.

Cứ như vậy mà bế cậu từ trên xe xuống bước vào phòng. Vũ Tuấn dịu dàng hết mực, vừa đi vừa đặt cái hôn lên trán Ngọc Hưng.

Vì Vũ Tuấn biết đang có ánh mắt nhìn hai người.

Ngọc Hưng ngủ say không biết trời cao đất dày mặc cho Hoàng Dũng nhìn theo không nói lên lời.

Hắn không biết tại sao mình lại ra ngồi ngoài cửa làm gì để rồi thấy cảnh tượng như vậy.

Khó khăn hít một hơi sâu, Hoàng Dũng một mình đi ra khỏi xóm trọ, lang thang trong đêm thâu.

______________________________________