Editor: Hannah

Đường Vực nói, muốn đối phó với tôi, phải lấy cương chế cương, kệ anh ta.

_ "Nhật ký chị đại"_

Đường Vực nhìn cô chằm chằm suốt cả một đêm. Chị đại vừa ốm vừa bị thương, trên mặt không còn tí khí huyết nào, cả người suy nhược nằm trên giường. Anh dùng bông chấm nước lên môi cô vài lần, nhìn qua cũng mềm mại hồng hào hơn.

Cả buổi sáng, anh vừa xử lý công việc vừa chăm sóc cô, thấy lông mi cô động đậy nhiều lần, anh biết chắc là cô sắp tỉnh rồi.

Kiên nhẫn đợi hơn một phút, lại thấy cô hình như không mở được mắt ra, lông mi vẫn cứ run run.

Giờ anh chỉ cần nhớ tới lời cô nói rằng thất tình thì không thể tiêm thuốc tê, trong lòng lại run sợ, nhìn lông mi cô không ngừng động đậy, cuối cùng anh cũng không nhịn được, nghe theo tiếng lòng của mình, cúi người hôn cô.

Không ngờ vừa hôn cô đã tỉnh.

Đường Hinh trừng mắt nhìn anh một lúc rồi nói với vẻ không vui: "Anh đừng có mà "cháy nhà hôi của"."

Vửa lên tiếng mới nhận ra giọng đã khàn. Hơi khó nghe rồi.

Cô nhíu mày.

Đường Vực ngang nhiên cười cười, thẳng thắn gật đầu nhận tội: "Đúng là tôi "cháy nhà hôi của"."

Anh hiểu ra rồi, chậm rãi theo đuổi cô nhóc này cũng vô dụng thôi, dường như cô thích phương thức mãnh liệt hơn, ví dụ như hôm qua anh ra tay đánh người một trận, thái độ của cô đối với anh đã mềm mỏng đi rất nhiều.

Đúng là không biết xấu hổ.

Mặt Đường Hinh nóng lên, theo phản xạ mím môi, lại cảm thấy động tác này của mình giống như là quyến luyến dư vị của nụ hôn kia vậy, vội vàng ngổm dậy muốn xuống giường. Cô muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút, vừa sốt lại trằn trọc cả đêm, giờ chắc trông cô tàn tạ lắm.

Đường Vực đứng dậy đỡ lấy Đường Hinh, nhìn cô nói: "Tôi đã giúp em xin Lục Chi Hành nghỉ ốm rồi."

Cô ừ một tiếng, đi dép lê vào, bước nhanh vào toa-let.

Phòng bệnh này là phòng đơn, điều kiện bên trong rất tốt, Đường Vực đã đem đồ dùng sinh hoạt để hết lên bồn rửa mặt. Cô nhìn vào gương, thấy mình ngoại trừ hơi tiều tuỵ thì cũng trông không đến nỗi quá kinh, chỉ cần thêm chút son môi là được.

"Cần giúp gì không?"

Đường Vực đứng ngoài cửa hỏi vọng vào, anh sợ cô chỉ dùng một tay không tiện.

"Không cần đâu."

Mặt Đường Hinh đỏ lên, một tay đặt lên chiếc quần bệnh nhân. Tối hôm qua y tá thay đồ giúp cô, cô thật không tưởng tượng nổi anh định giúp cô đánh răng rửa mặt kiểu gì.

Cô mở cửa, đúng lúc Đường Đinh Đinh và Vưu Hoan đẩy cửa bước vào phòng bệnh, còn Đường Vực lại ra ngoài rồi. Đường Đinh Đinh cầm trên tay rất nhiều đồ, cô để cả đống trên bàn, lấy hết cái này cái kia ra giải thích xem phải dùng như thế nào, cuối cùng cầm một cái bao tay liến thoắng một hồi: "Cái này là bao tay không thấm nước, khi nào chị tắm thì đi vào, như thế sẽ không bị thấm vào vết thương."

Đường Hinh cười nói: "Cảm ơn em."

Đường Đinh Đinh cầm tay cô lên nhìn nhìn một hồi, thì thầm: "Anh trai em nói chị bị thương rất nghiêm trọng, khi chị còn ở bệnh viện thì em sẽ tới đây giúp chị giải sầu." Điện thoại của Đường Hinh hỏng rồi, Đường Vực không có cách nào liên lạc được với Vưu Hoan, đành gọi cho Đường Đinh Đinh, bảo cô bé báo cho Vưu Hoan một tiếng.

Vưu Hoan nhìn Đường Hinh hỏi: "Sao lại thế này?"

Đường Hinh ngồi lại vào giường, kể lại chuyện tối qua, Vưu Hoan nghe xong nhíu mày, nói: "Chung Nghiên thật quá ngu xuẩn, cái loại đàn ông như thế sao không quẳng đi cho nhanh mà còn để lại hại người. Cậu định xử thế nào đây?"

Hơn 1 triệu tệ, dù cho có là chị em ruột thì cũng không thể cho không như thế được.

"Mình chẳng quản được nó, để mình gọi cho cậu thôi."

Đường Hinh sờ quanh định tìm điện thoại, lúc này mới nhớ ra là điện thoại đã hỏng mất rồi. Đúng lúc Đường Vực mở cửa đi vào, trong tay cầm hai cái điện thoại, trong đó có một cái mới còn chưa mở hộp. Anh nhìn vào mắt Đường Hinh, đưa điện thoại cho cô, nói: "Cái điện thoại cũ đổi màn hình rồi, có thể khởi động lại được, nhưng chắc là dùng cũng không tốt nữa, đổi cái mới đi."

Cô nhìn anh, cúi đầu cầm lấy điện thoại, nói khẽ: "Cảm ơn."

Trong điện thoại có rất nhiều ảnh, còn có ý tưởng cho kịch bản, chưa kịp lưu lại, đối với cô những thứ này đều rất quan trọng.

Đường Vực mở hộp ra, lấy chiếc điện thoại dòng mới nhất trên thị trường đưa cho cô, nói: "Để tôi giúp em thay sim."

Cô lắc đầu, đáp: "Em muốn lấy dữ liệu bên trong ra trước đã rồi đổi sau."

Đường Vực: "Thế ăn cơm trước đã."

Một hộp cơm ba tầng loại hảo hạng được đặt lên chiếc bàn nhỏ trước mặt cô, là do dì giúp việc nhà họ Đường làm, Đường Đinh Đinh mang tới đây, đồ ăn vừa thanh đạm vừa bổ dưỡng, thích hợp với người bệnh mới hạ sốt. Đường Hinh ăn xong thấy tinh thần cũng khá lên nhiều.

Đường Vực xoa nhẹ đầu cô, hạ giọng nói: "Chiều nay tôi phải chủ trì một cuộc họp, tối tôi sẽ quay lại."

Đường Hinh liếm môi, à một tiếng, "Không tới cũng được mà, có y tá rồi."

Đường Vực nhìn cô rồi đi luôn.

Y tá mang theo thuốc đi vào phòng bệnh. Đường Hinh còn phải thay băng, Vưu Hoan nhướng mày với cô, nói: "Đúng là phụ nữ yếu đuối sẽ được đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay, tiến triển không tồi nhỉ."

Đường Đinh Đinh nhìn Đường Hinh cười hì hì: "Đây là lần đầu tiên anh trai em vì phụ nữ mà đánh nhau đấy, chị còn không chịu nhận lời anh ấy à."

Những lời này đúng là đã thoả mãn lòng hư vinh của Đường Hinh rồi. Cô nhớ lại dáng vẻ mặc vest đánh nhau của Đường Vực, còn đẹp trai hơn cả diễn viên trong phim điện ảnh, không thể phủ nhận là thực sự rất rung động lòng người, cô nhẹ nhàng cười, đáp: "Để cân nhắc đã."

Hai mắt Đường Đinh Đinh sáng lên, coi như có hy vọng rồi.

Có người gõ cửa vài tiếng, sau đó Lục Chi Hành cùng hội người Phùng Trình bước vào. Lục Chi Hành đặt hoa lên bàn, cúi đầu nhìn tay cô, nhíu mày hỏi: "Sao lại thành ra thế này?"

"Kể ra thì rất dài." Chuyện xấu trong nhà không thể đem rêu rao ra ngoài, Đường Hinh không tiện nói nhiều, giơ cái tay trái đã bị quấn thành cái bánh chưng, cười méo mó: "Nửa sáng tiếp theo đây e rằng hiệu suất của tôi sẽ giảm chỉ còn một nửa."

Lục Chi Hành kéo chiếc ghế dựa cạnh giường rồi ngồi xuống, nhướng mày nói đùa: "Không thì cô đọc tôi đánh máy vậy."

Dù sao thì hiện giờ trong công ty người nhàn nhất chính là anh đây.

Đường Hinh hơi sững ra sau đó bật cười ha ha, nói: "Lúc trước Đường Vực cũng nói y hệt."

Đường Đinh Đinh vừa nghe xong, ánh mắt chém tới tấp về phía Lục Chi Hành.

Lục Chi Hành cảm nhận được luồng "ám khí" bất thiện này, hơi giật mình nhìn về phía Đường Đinh Đinh, cười hỏi: "Sao thế?"

Đường Đinh Đinh lắc đầu.

Bọn họ ngồi một lát rồi rời đi. Lục Chi Hành sợ Đường Hinh vì áy náy mà áp lực nên trước khi đi thì an ủi cô một câu: "Chuyện kịch bản không cần vội, nếu không thì chậm lại nửa tháng đi, cũng không ảnh hưởng lắm, đừng căng thẳng quá."

Mấy người cùng nhau xuống lầu, Đường Đinh Đinh đang chuẩn bị lên xe thì nhìn thoáng qua phía đối diện thấy Lục Chi Hành đang đứng gọi điện thoại. Sau khi anh nói chuyện xong, cô bỗng nhiên chạy tới trước mặt anh. Lục Chi Hành vừa nắm lấy tay mở cửa xe, nhìn thấy cô thì nhướng mày hỏi: "Sao thế Đinh Đinh?"

Đường Đinh Đinh trợn mắt với anh: "Anh đang theo đuổi chị Đường Hinh à?"

Lục Chi Hành sững người, cụp mắt nhìn cô, khẽ cười hỏi: "Ai bảo thế?"

"Tôi thấy thế." Đường Đinh Đinh hơi do dự một chút cuối cùng vẫn hạ giọng khẽ nói: "Anh trai tôi khó khăn lắm mới thích một người, anh muốn tranh giành với anh ấy à?"

Lục Chi Hành: "......"

Anh cúi đầu nhìn cô nhóc, cũng hiểu ra cô muốn nói gì, nhìn vẻ mặt nghiêm túc này của cô, bỗng nhiên anh lại muốn trêu chọc cô một chút. Lục Chi Hành điệu bộ cà lơ phất phơ dựa vào cửa xe, thong dong cúi đầu cười cười rồi nói: "Tôi cũng khó khăn lắm mới thích một người, vậy biết làm sao giờ?"

Đường Đinh Đinh: "......"

Sao với chẳng răng.

*****

Đường Hinh uống thuốc xong thì chợp mắt tầm hai tiếng, cứ thế qua một buổi chiều. Khi cô tỉnh lại đã là 6 giờ, cô chụp ảnh tay trái của mình đăng lên WeChat, mọi người trong tổ đều thấy được.

Cô vừa đăng xong thì Chung Nghiên vừa ở nhà cả ngày để ngủ đã tới, Đường Hinh nhìn cô bé, sắc mặt chẳng mấy vui vẻ. Chung Nghiên cũng biết lần này mình đã gây ra rắc rối lớn nhưng vẫn kéo kéo tay áo chị mình, thủ thỉ: "Chị, chị đừng mách bố mẹ em mà, nếu không bố mẹ đánh em chết mất."

Đường Hinh tức giận mắng: "Không nói cho cậu mợ thì tự chị sẽ đánh chết em."

Chung Nghiên: "......."

Cô vừa nói xong thì điện thoại đã reo chuông.

Chung Nghiên nhìn lướt qua, là bố cô gọi tới. Cô lập tức cuống lên, lo lắng nhìn Đường Hinh, ra vẻ đáng thương nài nỉ: "Chị, chị đừng nói mà."

Đường Hinh không thèm quan tâm, nhận cuộc gọi, cậu cô hỏi tay cô làm sao, Đường Hinh liếc nhìn Chung Nghiên rồi nói: "Do Chung Nghiên nợ tiền người ta ạ."

Cô còn chưa nói dứt lời, Chung Nghiên đã hốt hoảng, nhào lên muốn giật lấy điện thoại từ tay cô: "Chị, chị đừng nói."

Đường Hinh nghiêng người né tránh nhưng Chung Nghiên không chú ý, đè lên tay cô, làm cô đau tái mặt, kêu lên một tiếng. Giây sau đó, trọng lượng đang đè lên người cô đột nhiên biến mất, Đường Vực tiến lại gần, mặt sầm sì xách Chung Nghiên quẳng sang một bên, lạnh lùng nói: "Làm gì mà không thấy cô ấy đang ốm à, sao dám đè lên người cô ấy."

Sắc mặt Chung Nghiên tái nhợt, bị giọng điệu và ánh mắt của anh doạ sợ rồi, cúi đầu nói nhỏ: "Em không cố ý."

Đường Vực nhìn Đường Hinh tay đang cứng đơ, kéo tay cô lại gần xem xét, hạ giọng hỏi: "Có đau không, để tôi gọi bác sĩ đến xem."

"Không sao đâu."

Đường Hinh bình tĩnh lại, cơn đau dịu đi, cô nhìn lại điện thoại bị rơi cạnh gối, hiển thị vẫn đang trong cuộc gọi, cô cầm lên đặt điện thoại bên tai, đầu dây bên kia cậu cô sốt ruột hỏi xảy ra chuyện gì, cô không nhìn Chung Nghiên, nói thẳng: "Chung Nghiên cùng bạn trai vay nặng lãi."

Chung Nghiên sắc mặt thoạt xanh thoạt xanh thoạt trắng nhưng vì sợ Đường Vực còn đang ở đó nên không dám nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hinh kể hết mọi chuyện cho bố mình.

Cao Hằng cầm một hộp cơm loại cao cấp ba tầng bước vào, Đường Vực nhận lấy, mở những khay bên trong bày lên bàn. Anh ngồi vào ghế, xem thư trên điện thoại, bên tai vẫn có tiếng Đường Hinh nói chuyện điện thoại.

Anh cảm thấy Đường Hinh chẳng làm gì sai, nếu đã quản không được thì đừng quản.

Đã là người lớn rồi, phải tự chịu trách nhiệm về việc làm của mình.

Đường Hinh cúp điện thoại, nhìn về phía Chung Nghiên, nhíu mày nói: "Lúc trước chị đã bảo em chia tay với Tạ Hi đi, em không nghe lời, cứ phải để xảy ra chuyện rồi mới hối hận sao."

Chung Nghiên cúi đầu, miệng lí nhí: "Đã chia tay rồi."

Nhưng rồi lại tái hợp.

Đường Hinh bó tay, không hiểu nổi Chung Nghiên mắt nhìn kiểu gì, ánh mắt cô dừng lại trên người Đường Vực sau đó lại liếc nhìn vẻ mặt chính trực của Cao Hằng, rồi nói lời khen: "Sau này em có tìm bạn trai thì cứ nhìn trợ lý Cao mà tham khảo, ngoại hình đẹp trai, hơn nữa vừa chính trực vừa có chí tiến thủ."

Đường Vực đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, lại quét mắt nhìn Cao Hằng từ trên xuống dưới.

Cao Hằng tim giật thon thót, vội vàng ngắt lời Đường Hinh, xin tha mạng: "Cô Đường à, xin cô đừng khen tôi nữa, nếu còn khen nữa sợ là sếp tổng lại trừ tiền thưởng của tôi."

Đường Hinh: "......"

Cô nhìn về phía Đường Vực, hoá ra anh lại là kiểu người đó à.

Đường Vực nghiêng đầu, nụ cười như có như không nhìn cô như muốn nói: "Em khen thêm nữa thử xem."

Đường Hinh nhìn lướt qua Cao Hằng, quyết định tha cho anh ta rồi nhìn về phía Chung Nghiên, nói: " Thôi bỏ đi, không muốn mắng em nữa, bố em bảo sẽ tới Bắc Kinh." Vừa dứt lời, điện thoại của Chung Nghiên vang tiếng chuông báo, Chung Nghiên không cần nhìn cũng biết là người trong nhà gọi tới.

Cô cũng không dám nổi giận với Đường Hinh, chỉ ủ rũ cầm điện thoại, nói: "Em về trước đây, chị nghỉ ngơi cho khoẻ."

Chung Nghiên nhận cuộc gọi, đi ra khỏi phòng bệnh.

Cao Hằng cũng rời đi.

Đường Vực nhìn về phía Đường Hinh, nói: "Lại đây ăn cơm đi."

Đường Hinh à một tiếng, xuống giường đi tới ngồi trước bàn ăn nhỏ, nhận lấy đôi đũa từ tay anh, nói: "Em muốn xuất viện."

Đường Vực liếc nhìn cô, đáp: "Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, đêm nay em cứ ở lại đây một đêm, sợ tối lại phát sốt, sáng mai còn phải truyền nước, chiều mai lúc tan tầm tôi sẽ tới đón em."

Tối hôm đó Đường Vực nhất quyết không chịu về, Đường Hinh đuổi hai lần cũng vô dụng, đành ngầm đồng ý để anh ở lại.

Cuối thu trời tối đen, không có ánh trăng, cả đêm đều có không khí lạnh lẽo.

Thật ra đã tới ngày cuối cùng của tháng 10, lá đã rụng khô héo từ lâu, ánh đèn đường mờ ảo hắt vào cửa kính. Ban ngày Đường Hinh đã ngủ nhiều nên đến đêm lại không ngủ được.

Cô nằm nghiêng, nhìn về phía chiếc giường bên cạnh.

Người đàn ông cao 1m87 nằm trên giường, cổ hơi nghiêng, nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái nhưng anh vẫn nằm rất nghiêm chỉnh, không hề nhúc nhích.

Đường Hinh biết anh đã một đêm không ngủ, xem ra đã mệt lắm rồi, cô nhìn anh chăm chú, có chút mềm lòng. Phụ nữ là một sinh vật rất kỳ lạ, chỉ cần đàn ông vì họ dốc sức một chút thôi, hy sinh một chút thôi, họ đều dễ dàng bị thu phục, giống như Chung Nghiên đã nói Tạ Hi cứu con bé nên con bé sẵn lòng lấy thân báo đáp.

Đương nhiên không thể so sánh Tạ Hi với Đường Vực.

Cô trằn trọc trở mình vài lần.

"Không ngủ được à."

Giọng nói khàn khàn, có vẻ ngái ngủ đột nhiên vang lên trong đêm.

Đường Hinh ừ một tiếng, nói nhỏ: "Đánh thức anh rồi à, em không trở mình nữa, anh ngủ đi."

Đường Vực giật mình, đột nhiên có vẻ hào hứng, nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười nói: "Muốn ru ngủ không?"

"......."

Lỗ tai sắp mang thai luôn rồi.

Vốn dĩ việc ngủ chung một phòng đã rất kích thích rồi, Đường Hinh vội dập tắt nội tâm đang kêu gào, xoay lưng về phía anh, ngữ điệu có phần run rẩy: "Không cần đâu, anh mau ngủ đi."

Nói xong cô cũng không nhúc nhích thêm nữa.

Cũng không biết cô ngủ thiếp đi từ lúc nào, sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy, Đường Vực đã tới công ty rồi.

Tối hôm sau, hai người ăn cơm ở bệnh viện xong thì làm thủ tục xuất viện.

Sau khi lên xe, trời cũng đã tối, Đường Vực lái xe, Đường Hinh cúi người, muốn bật radio nhưng dây an toàn giữ chặt, tay phải cô cố rướn ra cũng không chạm tới. Tay anh đang đặt trên tay lái nhẹ nhàng duỗi ra, mở radio điều chỉnh kênh, hỏi: "Em muốn nghe gì?"

"Nghe cái này cũng được."

Lúc này trên radio đang phát bài "Ánh trăng nói hộ lòng tôi" của Trương Quốc Vinh...

"Một nụ hôn nhẹ nhàng đã làm tim anh rung động.

Một mối tình sâu đậm dạy anh nhung nhớ tới tận bây giờ.

Em hỏi anh yêu em sâu đậm bao nhiêu, hỏi anh yêu em bao nhiêu phần.

Em hãy cứ nghĩ rằng ánh trăng kia đang nói hộ lòng anh đó."

Đường Hinh cực kỳ thích phiên bản này.

Cảm giác rất dịu dàng quyến luyến.

Cô im lặng lắng nghe, không hề nhúc nhích.

Đường Vực đang lái xe vẫn liếc mắt nhìn cô, chờ tới khi bài hát phát xong rồi mới khẽ hỏi: "Em thích bài này à?"

Đường Hinh hồi thần, cười ngọt ngào với anh, đáp: "Thích chứ, hồi xưa khi thi Đại học xong còn có bạn nam hát bài này để tỏ tình với em, ngồi ngay dưới lầu nhà em hát, vừa đàn ghi-ta vừa hát, nghe không hay lắm, nhìn hơi ngốc nghếch."

Sau đó thì bị ông Đường Đại Vĩ vác chổi đuổi đi.

Tay lái của Đường Vực khựng lại, đây là lần đầu tiên anh nghe cô kể chuyện hồi cấp ba của cô, điềm nhiên cười cười: "Tôi hát cũng dễ nghe."

Hả?

Cô quay đầu nhìn anh.

Đường Vực không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Đường Hinh đột nhiên hiểu ra, tim đập nhanh hơn.

Đường Vực muốn hát cho cô nghe sao.

Về tới tầng hầm để xe, Đường Vực lấy từ trong cốp xe chỗ hành lý ít ỏi của hai người, sau khi đi vào thang máy, Đường Hinh vẫn không nói gì, cô có phần không chống đỡ nổi sự quyến rũ của Đường Vực.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, một triệu tệ, cậu đã gửi cho cô, giúp Chung Nghiên trả sạch nợ.

Cô cuối cùng cũng không khánh kiệt.

Ting...

Bước ra khỏi thang máy, Đường Vực tự động đi về hướng cửa nhà cô. Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh, nhịn không được hỏi: "Đường Vực, em nhận ra da mặt anh càng lúc càng dày."

Đường Vực cụp mắt nhìn cô: "Thế à?"

"Ừ."

"Nhưng mà, dùng để đối phó với em thì cũng hữu dụng mà nhỉ." Anh ung dung cười cười, nói: "Chị đại à, tôi phát hiện ra rằng đối xử với em không thể quá dịu dàng được, phải lấy cương chế cương."

"......"

Cmn lấy cương chế cương.