Tư Tịnh nằm trên dường một lúc thật lâu nhưng vẫn chẳng thể nào chìm vào giấc ngủ, lại bước xuống giường, đến bên phía cửa sổ sát đất, ngắm nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ.

Bóng hình cao gầy của cậu được chiếu trên mặt đất, trên cửa kính chính là dáng vẻ của cậu hiện tại.Gầy guộc, ốm yếu, hốc mắt cũng lõm vào trong, xương gò má cũng hiện lên vô cùng rõ ràng.

Thì ra ba năm này cậu đã suy tàn đến như vậy.Trước kia khi còn ở Mỹ, cậu là một nam sinh hoạt bát năng động, mang theo nụ cười ngọt ngào trên môi, dáng vẻ tự tin ngày ấy chính là thứ cậu không cách nào có thể lấy trở về được.Tư Tịnh bây giờ chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng không hồn, người không ra người, ma không ra ma, cậu thấy sống như vầy thật mệt mỏi.Tiện tay mở ngăn tủ bên cạnh, lấy ra một chiếc lọ nhỏ, đổ ra vài viên thuốc bỏ vào miệng rồi mới trở lại dường.

Một năm gần đây cậu đã phải hoàn toàn dùng đến thuốc ngủ để duy trì, má Dương vẫn luôn cấm cậu dùng thuốc để ngủ nhưng mà không dùng thuốc liệu cậu có thể ngủ hay sao?Trong phòng này thứ cậu dấu nhiều nhất chính là thuốc ngủ, liều thuốc cứu mạng cậu khỏi những đêm dài lạnh lẽo. ~~~Ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa kính, chiếu đến gương mặt lạnh lùng đang say giấc của Cố Tử Sâm.

Mày kiếm khẽ nhíu lại, chậm rãi mở ra.

Cảm giác của anh bây giờ chính là đau đầu như búa bổ, toàn thân nhức mỏi chẳng còn chút sức lực.Cố Tử Sâm khẽ thở dài, tự nhủ sau này sẽ không uống nhiều rượu như vậy nữa, rượu đúng là thứ nước không tốt lành gì mà.

Thân hình cao lớn vạm vỡ từng bước từng bước bước vào bên trong phòng tắm.Từng tia nước ấm xả xuống đầu khiến cho Cố Tử Sâm cảm giác mình trở nên tỉnh táo hơn, quấn một chiếc khăn tắm mỏng ngang hông bước tới phòng thay đồ của mình, tuỳ ý lựa một bộ âu phục màu xám tro ở trong tủ, áo sơ mi trắng tuỳ ý cởi một cúc ở đầu tiên, trông dáng vẻ của anh vô cùng mị hoặc..