Ba mẹ của cậu đều là bác sĩ khoa ngoại thần kinh, họ thật sự rất bận rất bận, thường không có thời gian ở nhà chăm sóc con cái.

Từ lúc còn bé, mỗi khi không phải đi học, cậu cùng người chị sinh đôi của mình đều sẽ được đưa đến bệnh viện vì hai chị em cậu biết chỉ có thể đến bệnh viện mới có thể ở gần ba mẹ hơn một chút.

Cậu cùng chị Tư Kỳ là hai chị em sinh đôi, giống nhau như đúc lại là con của trưởng khoa cùng phó khoa ngoại thần kinh nên nhân viên ở bệnh viện đều biết đến hai chị em cậu.

Hai đứa trẻ nhỏ đáng yêu luôn biết cách kết giao thêm bạn mới, và nơi hai đứa trẻ tìm được những người bạn bằng tuổi với mình nhất chính là căn phòng mang tên Hope của bệnh viện.

Hope chính là nơi giải toả của những đứa trẻ phải điều trị nội trú tại bệnh viện, là căn phòng đặc biệt nhất của bệnh viện, rất rộng, được sơn vẽ những màu sắc khác nhau và chia thành rất nhiều khu vực nhỏ như nhà banh, thú bông, chó mèo, phân vai*, xếp hình và đặc biệt hơn nữa chính là có một khu vực để cho những đứa trẻ lớn một chút có thể học chữ.

Chỉ là có một hôm Vương Nhất Bác cùng Vương Tư Kỳ năm tuổi từng hỏi ba mẹ mình rất nhiều thứ tỉ như tại sao lại có bạn không có tóc giống như con và chị Tư Kỳ, các bạn ấy đã bị bệnh gì mà chữa mãi vẫn chưa khỏi, không phải bị bệnh đến gặp bác sĩ liền sẽ được chữa khỏi hay sao, nếu như không thể chữa khỏi các bạn ấy sẽ chết sao, nhưng mà chết là như thế nào vậy ạ?Gương mặt của Lộ Bình cùng Vương Hạo có chút xót xa, nhìn hai tiểu bảo bối đang ngồi trong lòng mình và ông xã cất lên rất nhiều câu hỏi mà bọn chúng thắc mắc, chỉ là lúc hai người nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự tò mò của hai đứa trẻ, lại chẳng cách nào nói ra sự thật tàn nhẫn cho chúng nghe.

"Các bạn ấy đều là những đứa trẻ ngoan, các bạn ấy sẽ không chết, sẽ được chữa khỏi".