Chu Sở Hiên hơn một tuần nay như kẻ thất tình sau khi người đi cùng cô gái khác. Cậu nghĩ rằng dù sao nhiều năm như vậy anh không thích cậu nữa là đúng, việc anh có cô gái khác cũng là đúng. Cho nên Chu Sở Hiên trong lòng khổ sở ngay trong đêm hôm đó đã về hủy kết bạn với anh.
Nhưng mà những ngày tiếp theo nỗi nhớ Tôn Nhất Khiếm cứ bám riết không buông cậu.Chu Sở Hiên bắt đầu sợ việc đi xuống căn tin, cậu sợ rằng mình không khống chế được sẽ nhào đến làm loạn với anh.Lúc đó Tôn Nhất Khiếm có lẽ sẽ ghét cậu...bởi vì dù sao anh cũng có cô gái khác mà.Mấy hôm nay ôm theo tâm trạng đau lòng, tiểu thiếu gia nhà họ Chu liên tục mời đồng nghiệp hoặc Đại Cẩu đi uống rượu đến khuya mới về.Hôm qua còn được trưởng phòng tỏ tình, nhưng nhìn nụ cười ôn nhu của trưởng phòng Chu Sở Hiên lại nhớ đến Tôn Nhất Khiếm. Thế là lắc đầu từ chối người ta, liên tục uống rượu đến khi đau dạ dày mới thôi.Hôm nay cậu tăng ca, tưởng chừng sẽ không chạm mặt Tôn Nhất Khiếm. Nhưng không ngờ anh đã đừng chờ cậu từ lâu, vẻ mặt có chút không vui...Có trời mới biết trong lòng Chu Sở Hiên hiện tại kích động đến nhường nào. Cậu rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh.Nhưng mà trong lòng cậu biết anh không thích cậu, Chu Sở Hiên phải giữ lại chút thể diện cho mình.Ánh mắt cậu tránh né đi nơi khác, giọng nói nhàn nhạt hỏi."Có chuyện gì cần nói sao?"Chu Sở Hiên lạnh nhạt, hệt như quá khứ năm xưa khiến Tôn Nhất Khiếm trái tim đau nhói. Nhưng mà Tôn Nhất Khiếm vẫn luôn yêu Chu Sở Hiên đậm sâu như vậy. Một kẻ lụy tình nói buông bỏ là chuyện không dễ dàng.Tôn Nhất Khiếm bắt đầu làm ra kí hiệu ngôn ngữ."Đừng tránh né tôi nữa có được không ?"Chu Sở Hiên quay đầu, trong lòng thật sự không vui."Còn chuyện gì nói nữa sao? Anh có niềm vui mới, có bạn gái mới. Còn trả thù được em,khiến em mất mặt rồi còn gì? Chúng ta xem như chưa từng ai nợ ai đi!"Lòng Chu Sở Hiên nhói đau cực kì, những năm tháng bồng bột của thời niên thiếu đã khiến cậu hiểu rõ tình yêu chân thật.Chỉ là lúc Chu Sở Hiên muốn làm lại từ đầu thì Tôn Nhất Khiếm đã có người khác.Cậu nhận ra bấy lâu nay bản thân mình luôn tự tin là anh ấy sẽ thích cậu. Nhưng hiện thực lại không phải như vậy.Tôn Nhất Khiếm lại nghĩ, Chu Sở Hiên sau khi thành công khiến bản thích lại em ấy lại muốn rời bỏ anh, tâm trạng anh xấu cực kì.Như đã nói từ trước, anh rất yêu cậu. Dù là hận nhưng vẫn rất yêu cậu. Mỗi ngày Chu Sở Hiên đều đeo bám anh, khiến anh yêu lại cậu. Chẳng lẽ hiện tại cậu lại muốn bỏ anh sao?"Tôi muốn nói chuyện với em"Tôn Nhất Khiếm làm ra ngôn ngữ kí hiệu, muốn Chu Sở Hiên cùng anh nói chuyện rõ ràng.Chu Sở Hiên lắc đầu không muốn nghe."Giữa chúng ta không có gì để nói cả"Nhưng Tôn Nhất Khiếm vẫn không chịu buông cho Chu Sở Hiên đi. Vẻ mặt anh u sầu, chậm chạp làm ra một kí hiệu ngôn ngữ."Em nói em thích tôi, nhưng mà sáng nay tôi lại nghe nói có người đàn ông khác tỏ tình với em!"Chu Sở Hiên sững người, chuyện cậu được người khác tỏ tình là ai đã nói cho anh biết? Cậu hy vọng anh vì chuyện này mà đến tìm cậu, lại có chút khổ sở vì sự mong chờ của mình."Anh...làm sao biết được chuyện này?"Chu Sở Hiên hỏi một câu, Tôn Nhất Khiếm giật mình... Anh phải nói rằng mình đi nghe lén sao, như thế em ấy sẽ ghét bỏ mình chứ.Tôn Nhất Khiếm không đáp khiến Cho Chu Sở Hiên trong lòng hụt hẫng. Hóa ra anh không quan tâm nhiều về cậu như cậu đã nghĩ.Chu Sở Hiên thở dài, trong lòng không hiểu sao ấm ức đến độ hai mắt đều đỏ ửng lên. Có lẽ từ nhỏ đến hiện tại, Chu Sở Hiên đều được người nhà cưng chiều như đứa trẻ mới lớn cho nên thường giận lên sẽ hay khóc như một nhóc con năm tuổi vậy."Chẳng phải anh có người khác rồi sao? Vậy thì quan tâm đến việc em có ai thích làm gì... Em không muốn thích anh nữa!"Nói rồi Chu Sở Hiên vụt chạy đi, Tôn Nhất Khiếm vội vã đuổi theo sau.Hôm nay trời mưa lớn, Chu Sở Văn cầm ô đứng đợi em trai. Nào ngờ đợi một lúc lâu lại thấy em trai vụt chạy đi, phía sau còn có một nam nhân khuôn mặt rất quen.Chu Sở Văn cũng vì không hiểu chuyện gì vội vã đuổi theo.