Câu nói khiến tôi giật mình.

- Tôi? - tôi khó hiểu

- Cô nói mặt cô đang dị ứng mà? Sao ...

- A, A thì ra là lừa đảo. Thấy không, tôi đã bảo không tốt lành gì rồi mà. Sợ người ta thấy mặt thật của mình chứ gì? - cô ta tặt lưỡi lắt đầu.

Tôi như nhận ra nguy hiểm. Lấy tay che mặt...

- Thật ra...- tôi ấp úng.

-Hưh,để xem cô trả lời như thế nào.-Lý An An khoanh tay cười khẩy.

-Cô không phải là Nguyệt Nguyệt à?-Đạo diễn chau mày.

-Tôi...không...

-Tôi,tôi cái gì.Giả mạo thì nói là giả mạo đứng đó mà tôi với chả cô. Đúng là người không những rẻ tiền mà lòng tự trọng cũng rẻ tiền như nhau, đạo diễn Kim đúng là chỉ có tôi mới là người xứng đáng sánh đôi cùng Thiên Vương thôi.

Đột nhiên,Lyly tiến lại cắn vào váy của cô ta kéo đi.

-A,Cái con mèo đáng ghét.Mầy có buông ra không hả?-cô ta la hét,phẩy tay xua đuổi.

Không chỉ Lyly, Boo Boo cũng chạy đến cắn bên váy còn lại.Cả hai kéo cô ta lùi đến bàn ăn.

-Tụi mầy có buông tao ra không hả?Thiên Vương anh bảo tụi nó dừng lại đi.

Thiên Vương vẫn đơ người ở đó. Tôi dằn cơn tức xuống...

-Đủ rồi,Lyly,Boo Boo!Buông cô ta ra đi -tôi ra lệnh

Cả hai cùng buông ra khiến cô ta ngã ra sau,ly rượu vang có sẵn trên bàn rơi xuống chiếc váy trắng khiến nó nhuốm một vệt tím trông rất đáng thương.

Mọi người xung quanh tỏ vẽ hả hê với bộ dạng của cô ta.Tôi chỉ biết lắc đầu tiếc thương.

-Ây,Chiếc váy 10 triệu của mình.Các người... các người giỏi lắm.Tôi nhất định không tha cho các người đâu.-Cô ta đứng lên vùng vẫy rồi từ từ bước đến phía tôi.

-Cô hay lắm,đừng có mơ mà động vào Thiên Vương,con hồ ly tinh tôi sẽ cho cô biết mặt -Cô ta giơ tay lên

Tôi nhắm mắt chờ đợi cái tát trời gián sắp đến nhưng không, Thiên Vương đã kịp nắm lấy cổ tay cô ta hất ra.

- Đủ rồi, hôm nay cô thật sự làm tôi thất vọng.

-Thiên Vương!Rỏ ràng là cô ta là kẻ nói dối,em chỉ giúp anh trả đũa cô ta thôi mà.

Anh im lặng nhìn qua tôi với đôi mắt sắt đá.

- Nói dối hay không nói dối tôi tự nhận ra được. Bây giờ phiền cô lên xe trở về Bắc Kinh. Được chứ?

-Thiên Vương à!Em không muốn...-Cô ta nắm lấy tay Thiên Vương.

-Đạo diễn Kim...-Anh gạt tay cô ta xuống.

-Thiên Vương,Thiên Vương.Em không muốn về,em muốn là nữ chính trong MV.Thiên Vương... - Hai người mặc áo đen đến kéo cô ta đi.

" Đúng là mất mặt, tôi mà chụp được bộ dạng này của cô gửi vào Fandom chắc cô càng nổi hơn" - tôi thầm nghĩ

Tôi định nhân cơ hội mọi người không chú ý.Ôm Boo Boo chạy đi.

-Boo boo à,chuồng thôi.-tôi nói nhỏ.

Chưa kịp nhấc chân đi thì đã bất ngờ bị kéo lại.

-Cô muốn bỏ trốn sao?-Thiên Vương nắm lấy cánh tay tôi giật về phía sau.

-Tôi không dám... thật ra từ đầu tôi đã nói tôi không phải là Nguyệt Nguyệt gì đó.Tôi chỉ là một cô gái bình thường đang định về nhà thì bị bắt lại,rồi họ bảo tôi làm việc này việc khác. Còn bắt tôi bồi thường 2 triệu, tôi làm gì có số tiền lớn như vậy?

- Bồi thường? Chuyện này là sao?- Anh nhìn sang đạo diễn.

- Đúng là có chuyện đấy thật, nhưng nếu không làm như vậy sẽ không hoàn thành MV như dự kiến. Tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.

- Đúng rồi, hiểu lầm thôi. Thế nên tôi đi được rồi chứ?

Tôi định bước đi thì Một lần nữa bị kéo lại~

-A,Làm ơn cho tôi về đi mà...

- Hình như tôi đã gặp cô rồi đúng không?

Tôi chau mày cắn môi. Nổi lo chiếm hết đầu óc.

" Làm sao đây, chẳng lẻ anh ấy nhớ ra chuyện gì rồi?" +o+/

- Không, tôi chỉ thấy anh ở Tivi thôi. Đây là lần đầu tôi gặp anh ở ngoài đời...

- Tôi có thể đi rồi chứ? Không cần thù lao đâu...- Đôi mắt van xin.

Anh liếc mắt nhìn con mèo.

Tôi nhìn xuống tay, con mèo tôi bế không phải Boo Boo mà là Lyly.Boo boo thì ngồi đằng phía bàn ăn nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.

-Xin...Xin lỗi- tôi thả Lyly xuống đến bế Boo boo chạy thẳng xuống đồi.

''Hưm,cô gái này đúng là khác thường''-anh thầm nghĩ

----------------

Chạy về chổ củ tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Mầy đi đâu mà tao đợi hơn 4 tiếng đồng hồ. - Tịnh Nhi cằn nhằn.

- Không, chỉ là... đi dạo.

- Đi dạo? Mầy đi lạc luôn thì có... trể rồi bà đang đợi, về thôi. Đem con mèo đó ra xa tao một tí.

Về biệt thự, vào bên trong.Đặt Boo boo xuống ghế sô pha tôi lủi thủi lên tầng.Bước vào phòng, tôi nằm nhớ lại những chuyện vừa xảy ra,nó giống như giấc mơ vậy.

-Sao nóng quá vậy nè...Nhưng mà...Ây,không ... không được , như vậy sẽ có lỗi lắm nhưng mà... - Tôi liên tưởng đến những chuyện xa xăm, Thiên Vương nắm tay tôi và...

-AAAAAAAA,ngại chết đi được-tôi hét lớn.

Rắt,cửa phòng mở ra.

-Chuyện gì?Có chuyện gì sao?-Tịnh Nhi xông vào nhìn xung quanh.

-Chuyện gì?Mầy bị điên hả?-Tôi bật dậy

-Ây,tao còn tưởng ăn trộm.

-Ăn trộm mà vào được đây tao sẽ cho tên đó đi thẳng đến đồn cảnh sát luôn.Haahaa, mà nhìn vẽ mặt của mầy lúc chạy vào tức cười thật hahaha...-Tôi ôm bụng cười sặc sụa.

-Hahaha,mầy cười cho đã mồm vào.Lát nữa tao sẽ bỏ xương cá vào thức ăn cho mầy học chết luôn.

- Đúng là Thất Sát bà bà. Mầy định sát phu à? Ơ Boo Boo, vào phòng tao chơi đấy à?

Rầm ~

Tiếng Tịnh Nhi đóng cửa phòng như muốn nát cả căn nhà.Tôi chỉ biết ôm bụng cười vì sự cả tin của Tịnh Nhi.

Tôi đứng lên vào phòng vệ sinh chấm lại gương mặt.

-HAI ĐỨA XUỐNG ĂN CƠM NÀY -Tiếng gọi lớn của Thiếm Chu (người giúp việc) .

Lát sau,chúng tôi hợp mặt đông đủ.Có Bà Nội,Tịnh Nhi,tôi,dì chu và Boo boo.

Trên bàn toàn là thức ăn ngon,thịt cừu,rau xào,vịt nướng,đậu hủ nhồi,... tất cả đều được trưng bày kỷ lưỡng.Thức ăn của Boo Boo cũng được để riêng một bên.

-Mời cả nhà ăn cơm.

Chúng tôi bắt đầu dùng bửa cùng với nhau.Tôi đã ăn rất nhiều,ăn xong Tịnh Nhi đưa tôi đi đến khu trò chơi ở khu vực Ly Y ,Tân Cương.Chúng tôi đã chơi thỏa sức.Sau khi gắp thú bông,đẩy thuyền,tàu lượn...khoảng 19h45p tối chúng tôi đi đến Khu vực ẩm thực Tân Cương.Nơi đây rất đông đúc và ẩm thực phong phú với những sạp bán đồ ăn trải dài khắp khu phố.

Tôi và Tịnh Nhi chén trọn đêm nay vì sáng hôm sau chúng tôi phải lên đường về Bắc Kinh.

22h30p

Một ngày trọn vẹn của tôi kết thúc,sao khi tẩy trang tôi nằm trên giường, vẫn là thói quen đó.Tôi vào trang Weibo của Vương Vương.

Tôi lướt xem tin mới nhất anh ấy vừa đăng với tâm trạng rất bình thường.Anh ấy đăng một video.

Nội dung :

"Lyly đang ngồi trên bàn,Vương Vương đưa tay về phía nó rồi nói:

Xin chào cô gái,anh có món quà tặng em đây.

"Một sợi dây chuyền rơi xuống"

-Sợi dây chuyền này? Là sợi dây của mình mà? Nhưng mình nhớ đã cất nó vào trong hộp trang sức rồi, chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ?-Tôi cắn đầu ngón tay và đinh ninh đó chỉ là sự trùng hợp.

Tắt điện thoại,tôi nằm xuống giường đánh một giấc đến sáng.

-----------------

Sáng hôm sau...

Chiếc xe BMW đen dựng trước biệt thự,tôi và Tịnh Nhi kéo vali ra.

-Sao các cháu không ở đây thêm ít bửa nữa rồi về.-Bà bước ra phía trước.

-Chúng cháu phải về để chuẩn bị cho kì đại học sắp tới.-Tinh Nhi vừa nói vừa giúp tôi kéo vali lên đặt vào cốp.

-Vậy sao?

-Dạ vâng,năm sau chúng cháu sẽ lại về thăm bà và Boo Boo.Giờ chúng cháu phải về rồi,tạm biệt bà.-Tôi chạy đến ôm bà chào tạm biệt.

Tịnh Nhi cũng đến ôm bà rồi 2 chúng tôi cùng bước lên xe.Chiếc xe bắt đầu vào khu vực thành phố cách Tân Cương 1 Quãng đường dài,tôi và Tịnh Nhi đang ngồi ở ghế sau nghĩ ngơi thì bỗng...

Meozz Meozz

Tôi đang ngủ thì bị giật mình bởi tiếng kêu.

-Ơ,mèo ở đâu ra thế?-Tôi quan sát tìm kím.

Meozzzz...

-Boo Boo?Là Boo Boo phải không?Mầy đã theo tao đấy à?

Meozz

-Không được,không thấy mầy bà sẽ lo lắng lắm.Để tao đưa mầy quay trở về.

Meozz Meozz Meozz

Boo Boo đem ra chiếc vòng cổ Hồng có khắc Tên Lyly.

-Đây là vòng cổ của Lyly?Mầy muốn trả lại cho em ấy à?

Meozz

-Vậy được rồi,tao chấp nhận.Nhưng mà nhà tao rất nhỏ không rộng rãi như nhà bà,mầy sẽ không được thoải mái như ở nhà bà đâu.

Meozz Meozz

-Được rồi.Nhưng bây giờ mầy phải giữ im lặng,Tịnh Nhi mà biết mầy đang ở trên xe thì sẽ quăng mầy xuống đường ngay đấy.

Meozzz

-Mầy nói chuyện với ai đấy?

- À, Không! Tao nói là tại sao chiếc xe đó lại bóp kèn to thế, chẳng nghe gì cả. Mầy cứ tiếp tục láy xe đi.

Boo Boo đi ra sau nằm trên tấm khăn trải sẳn.Tôi tiếp tục tựa lưng vào ghế xe ngủ.

Sau 2 tiếng,cuối cùng cũng về đến Bắc Kinh.

Bước xuống xe,Boo Boo cũng chạy xuống đợi trước cửa nhà.

-Tạm biệt,mai gặp -Tôi chào Tịnh Nhi rồi bước về phía cửa.

Mở cửa ra bước vào nhà đi lên phòng,tôi ngã người xuống chiếc giường thân yêu của mình.

-Boo boo à,mầy có thể nằm trên chiếc ghế tựa ở đó.Lát nữa tao sẽ đi mua 1 chiếc đệm cho mầy.

Reng reng reng...

-Lạc Hy, bà nói Boo Boo mất tích rồi.-Tịnh Nhi khẩn trương.

-Mầy nói bà cứ yên tâm. Boo boo đang ở đây với tao,nó đã theo chúng ta từ Tân Cương về đến Bắc Kinh.

-Hả?

-Ùm,tao sẽ chăm sóc nó thật tốt.Vậy nhé.

Tôi cúp máy,rồi nằm ườn xuống giường.

Tính tình,tính tình.-Tiếng chuông cửa vang lên.

-Tôi đến ngay.

"Không biết là ai mà đến tìm mình lúc này nhỉ?"

Tôi mở cửa,một người đàn ông trạc tuổi 40 mặc áo trắng ,quần tây đen khoát chiếc áo khoác nâu lịch lãm bước vào.

-Ông đến tìm ai vậy ạ?

-Có người muốn tìm cô.

-Tìm tôi?

-Đúng,tôi là thám tử Trác người của công ty thám tử Nhiệt Hạ.Có người muốn tôi tìm cô vì nghi ngờ cô là con gái thất lạc 16 năm của bà ấy.

-Người đó là ai?

-Phu nhân của tập đoàn Trần Thị,Bối Lạc Chi.

Cái tên như đánh thẳng vào trái tim tôi.Ngày mà tôi chờ đợi suốt 16 năm cuối cùng cũng đến...

Hếp Chap