"Ca." Lâm Chi tiếp tục nện lên cửa: "Giao mật mã tử vong cho em, hoặc là nói em biết anh để chỗ nào, em tự đi tìm, em là em gái ruột của anh không phải sao? Giao mật mã tử vong cho em đi."

Lâm Quát xùy một tiếng, giọng điệu lạnh lẽo: "Không."

"Lâm Quát! Lâm Quát! Lâm Quát!" Lâm Chi hoàn toàn bị chọc giận, cánh cửa lung lay sắp đổ kia hiển nhiên không chống đỡ nổi lực nện của Lâm Chi, lại chịu đựng thêm hai phút nữa rốt cuộc cũng sập xuống.

Lâm Quát vừa định tránh cánh cửa đổ xuống, Lâm Chi liền vọt vào, một nhát cướp lấy ba lô trong tay cậu, cô nhóc ngốc đến mức không biết dốc ngược nó xuống sẽ khiến toàn bộ đồ rơi ra, mà dùng hai tay không ngừng tìm kiếm trong đó trước, sau mất sạch kiên nhẫn mới dùng lực lớn xé ba lô thành hai nửa: "Mật mã tử vong, mật mã tử vong, mật mã tử vong..."

Lâm Quát thấy Lâm Chi trúng kế, chớp thời cơ cô nhóc vẫn đang tìm kiếm mật mã tử vong, mặt không biến sắc dạo bước khỏi phòng, cậu không chần chừ, xông vào nhà tắm cầm vòi hoa sen, chạy ra khỏi cửa.

Phòng ngủ bên này, Lâm Chi rốt cuộc phát hiện trong ba lô không có cái gì gọi là mật mã tử vong, cô nhóc quay người lại định tìm Lâm Quát, phát hiện cậu cầm trong tay đầu vòi hoa sen lao ra khỏi cửa.

Con ngươi Lâm Chi loé lên: "Là mật mã tử vong! A, là mật mã tử vong đúng không, mật mã tử vong bị anh giấu trong vòi hoa sen!"

Cô nhóc dùng cả tứ chi đuổi theo Lâm Quát ý định bỏ chạy.

Lâm Quát là sinh viên mỹ thuật, lại ngồi phòng vẽ tranh thời gian dài, tốc chạy đâu thể so sánh với Lâm Chi đã hoá Tà Thần.

Từ nhà vệ sinh thẳng đến cửa chính chỉ cỡ hai ba mét, coi như phải vượt qua phòng khách cũng thêm ra gấp đôi khoảng cách.

Tổng cộng 6 mét, cũng chỉ vẻn vẹn 2, 3 giây là bị đuổi kịp, miễn bàn tới cậu còn phải tốn thêm thời gian mở cửa ra.

Lâm Quát thậm chí có thể nghe được động tĩnh truy đuổi phía sau lưng, cậu dồn lực tập trung, vừa tiến vào khu vực trước cửa, người còn chưa tới gần đã duỗi tay ra vặn mở cửa.

"Lạch cạch" hai tiếng.

Cửa vừa mở, Lâm Quát lập tức ném vòi hoa sen ra ngoài, cùng lúc, cậu bị cả người Lâm Chi bổ nhào lên.

Ném vòi hoa sen ra khỏi phạm vi hoạt động của Lâm Chi là biện pháp cuối cùng của Lâm Quát, thế nhưng xác mèo trong phòng bếp nói cho cậu biết, Lâm Chi có thể kéo con mồi vào trong nhà bằng cái lưỡi dài ngoằng kia.

Cậu cắn răng, vận hết sức lực đẩy Lâm Chi xuống khỏi người mình, sau đó đứng lên đóng cửa lại.

Làm những việc này xong, Lâm Quát liền thoát lực, cậu tựa vào cửa nhắm mắt th ở dốc hai tiếng.

Hiện tại Lâm Chi không thể tổn thương cậu, cậu dùng chính thân mình chắn cửa, không cho Lâm Chi có cơ hội lấy được mật mã tử vong.

Lâm Chi trừng cậu: "Ca, anh mở cửa, giao mật mã tử vong cho em."

Lâm Quát chậm rãi nhắm hai mắt, chờ bản thân dần hồi thể lực, xong mới mở mắt nhìn lại Lâm Chi.

Lâm Chi vừa gấp vừa tức, giọng điệu trở nên điên cuồng mà kì dị: "Anh nghĩ bên ngoài an toàn lắm sao? Em phải nói thế nào anh mới hiểu được! Giao mật mã tử vong cho em không tốt hơn à? Chẳng lẽ nhất định phải để bọn chúng tìm tới mật mã tử vong anh mới vừa lòng!"

Lâm Quát nói: "Tốt cho anh? Lấy được mật mã vong, em sẽ buông tha anh sao?"

Lâm Chi vội vàng nói: "Em sẽ đích thân giết anh, còn hơn anh chết trong tay bọn chúng được không?"

Lâm Quát không đáp lời, cậu lộ ra biểu cảm đang suy ngẫm.

Một lát sau, Lâm Quát nói: "Được."

Lâm Chi: "Vậy anh nhanh lên đi!"

Lâm Quát nói: "Sắp 7 giờ rồi, tầm này ông chủ nhà bên thường sẽ đi làm.

Em đến phòng khách chờ anh, đừng để bọn họ nhìn thấy."

Lâm Chi lạnh lùng cười: "Ca, anh định lừa em à!"

Lâm Quát cũng khẽ cười một tiếng: "Anh đã bao giờ lừa em?"

"T r u y ệ n đ ư ợ c e d i t v à u p t ạ i w a t t p a d b ở i C h i m N o n"

Lâm Chi đột nhiên cứng đờ, trong trí nhớ, anh của cô nhóc vẫn luôn không thích trò chuyện, mặc dù ít nói, nhưng lời đã ra khỏi miệng thì không có nửa chữ nói dối.

Lâm Chi hơi do dự: "Hôm qua anh lừa em nói đi Hải Nam...!Em tìm anh lâu như vậy..."

Lâm Quát khó chịu trong lòng, quay đầu nhìn đi nơi khác: "Em không yên tâm, vậy lùi lại hai bước, ở đó có thể nhìn thấy anh."

Lâm Chi làm theo, đầy mặt kỳ vọng nhìn cậu: "Được thôi, anh mau mở cửa lấy mật mã tử vong vào đi."

Lâm Quát đặt tay lên khoá cửa, có điều không lập tức mở ra, mà quay đầu nhìn Lâm Chi một lúc: "Chi Chi, ca ca sẽ trở lại.

Em...!phải chờ anh nhé."

Lâm Chi nghe không hiểu hàm ý trong lời Lâm Quát, chỉ vì được cậu trịnh trọng hứa như vậy mà vui mừng háo hức, trong lúc nói chuyện do quá phấn khích làm lộ ra cái lưỡi dài ngoằng: "Vâng, nhanh đi anh."

Lâm Quát rời tầm mắt, vặn mở cánh cửa.

Chớp nhoáng cửa vừa mở, Lâm Quát bất ngờ phát lực lao ra khỏi nhà, nhanh đến mức không để Lâm Chi kịp phản ứng mà đóng sầm cửa lại.

"A a a a a a!" Trong phòng truyền ra tiếng gào thét thảm thiết: "Lâm Quát! Anh lừa em!"

Lâm Quát nghe âm thanh, cố gắng kìm nén khó chịu trong lòng, tầm mắt dựa theo trí nhớ mà tìm tới vị trí rơi của vòi hoa sen, lập tức sửng sốt.

Nơi đó trống không, vòi hoa sen biến mất rồi.

Lâm Quát ngẩng phắt đầu, trông thấy bóng người biến mất nơi khúc ngoặt hành lang, cậu lập tức đuổi tới.

Phát hiện là cô lao công phụ trách dọn vệ sinh tiểu khu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vòi hoa sen ở ngay trong gầu hót rác.

Cô lao công đột nhiên bị người đuổi theo thì giật nảy mình, vỗ vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, xong mới cười híp mắt nói: "Chàng trai trẻ, lên lớp muộn sao?"

Cô lao công biết Lâm Quát, thời gian làm việc của cô thường xuyên gặp được cậu lên lớp học viện mỹ thuật, có đôi khi Lâm Quát sẽ giúp cô xách một ít rác.

Lâm Quát chỉ đơn giản nói xin lỗi, không có trả lời câu hỏi của cô lao công, cũng không chủ động đề nghị cô lao công trả lại vòi hoa sen cho cậu.

Lâm Chi nói bên ngoài còn có "bọn chúng", cậu không dám khẳng định cô lao công trước mặt có phải một trong số "bọn chúng" hay không.

Cô lao công bấm nút bên ngoài thang máy, ha ha cười nói: "Đừng vội, thi thoảng đến trễ một hai buổi cũng không sao đâu."

Lâm Quát cứng nhắc ứng thanh.

Thang máy nhanh chóng dừng lại rồi mở ra, cô lao công bước vào, mà Lâm Quát vẫn đứng tại chỗ do dự có nên vào theo hay không.

Cậu và Lâm Chi gây ra động tĩnh lớn như vậy, cô lao công không thể không nghe thấy, dưới tình huống như vậy vẫn mặt không đổi sắc quan sát mình, này quả thực quỷ dị.

Nếu cô lao công là "bọn chúng", mật mã tử vong ở đây, người khác cũng đang ở đây, cậu thậm chí sẽ chẳng có nổi cơ hội vùng vẫy.

Nhưng nếu chỉ vì suy nghĩ nhiều mà bỏ lỡ chuyến thang máy này, chưa biết chừng Lâm Chi đang trực chờ ngoài cửa sổ, sẽ dùng cái lưỡi dài ngoằng mà quấn vòi hoa sen vào trong nhà.

Đang lúc lưỡng nan, cửa thang máy chậm rãi khép lại, Lâm Quát mắt thấy nó gần như sắp đóng chặt, thang máy lại bất ngờ mở ra hai bên.

Cô lao công cầm chổi và gầu hót rác, một tay giữ nút mở thang máy, tay còn lại đưa cho Lâm Quát vòi hoa sen: "Tìm cái này hả, trả cháu."

Lâm Quát do dự duỗi tay, cũng dựng lên phòng bị.

Cô lao công lại chìa vòi hoa sen về phía trước nói: "Có chuyện gì từ từ nói, cãi nhau không giải quyết được vấn đề." Cô quả thực nghe được động tĩnh trong nhà Lâm Quát, vòi hoa sen trên mặt đất chắc là do chàng trai trẻ này trút giận ném ra.

Cô sợ người khác nhặt mất, mà hai tay mình đều không rảnh, trước tiên cứ bỏ vào gầu hót, khi nào thu rác tiện thể sẽ gõ cửa phòng cậu trả lại đồ.

Có điều Lâm Quát đã tự xuất hiện, cô biết người trẻ tuổi bây giờ giữ thể diện, liền nghĩ cách làm sao để trả đồ cho cậu.

Nhưng Lâm Quát vẫn không hề đưa ra yêu cầu, chỉ như có như không nghiêng mắt nhìn vào gầu hót rác, lần này cô đành chủ động nộp vòi hoa sen ra: "Đồ này khó mua khớp, loại không đúng hoặc lắp không vừa, cô thấy nó còn rất tốt, mang về lắp lại đi."

Lâm Quát nhận lấy, sau đó nói cảm ơn.

Cô lao công không lên tiếng nữa, Lâm Quát chờ thang máy khép kín đi xuống, lúc này mới lại bất nút gọi thang từ bên ngoài.

Trong lúc chờ đợi, Lâm Quát nhăn nhíu mi mày.

Bởi vì lí do tính cách, nhân duyên coi như không tệ, nhưng đều giới hạn ở quen biết qua loa.

Kết giao không sâu đồng nghĩa cậu căn bản không thể nào dựa vào đặc điểm và phản ứng để phán đoán người này rốt cuộc có phải "bọn chúng" hay không, ví như cô lao công vừa rồi, nếu không phải cô chủ động trả lại vòi hoa sen cho cậu, Lâm Quát vốn dĩ chẳng có biện pháp phân rõ.

Lâm Quát nhìn vòi hoa sen trong tay, cho đến giờ Lâm Chi đã loại đi hai mật mã tử vong, một là "vui chết", một là "buồn nôn chết", nếu Lâm Chi nói khen thưởng là sự thật, vậy nhân số của "bọn chúng" chính là 2.

Ngoại trừ nhân số, còn lại Lâm Quát hoàn toàn không biết gì.

Cậu không biết hai phần thưởng này có thể hóa thành người cậu quen biết hay không, hoặc đợn giản là cậu ở ngoài sáng mà "chúng" ở trong tối.

Thế giới bên ngoài, như cậu đã lường trước, đá ngầm thác hiểm nguy cơ tứ phía.

Lâm Chi nói không sai, dưới tình huống như vậy, mật mã tử vong vô luận giấu ở đâu cũng đều sẽ bị tìm tới.

Tinh-

Thang máy đã đến tầng lầu nơi Lâm Quát đứng, cậu nhấc chân đi vào, kế tiếp nhấn phím tầng "-2".

Cậu tính toán rời khỏi tiểu khu thông qua hầm gửi xe, tránh cho tốn công tốn sức chuyển mật mã tử vong từ nhà ra ngoài lại bị Lâm Chi dùng lưỡi câu đi mất.

Lâm Quát nhấn phím tầng xong liền yên lặng đứng ở một bên, mà ngay trên đỉnh đầu cậu, camera giám sát bất ngờ chuyển động, ống kính nhắm thẳng vào Lâm Quát..