Xe của Hoắc Cao Lãng đã dựng ở trước nhà trọ của Lạc Hiểu Nhiên rất lâu, anh chờ cô gọi cho anh, nhưng cô gái nhỏ này thách thức sự kiên nhẫn của anh.

Tròng mắt đen của anh từ từ híp lại thành một đường ngang, cảm giác nguy hiểm như quỷ ma biến hóa, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào căn nhà của cô.

Điện thoại bật loa ngoài, anh đã gọi rất nhiều cuộc nhưng cô không bắt máy anh biết là cô cố tình.

Sau khi gửi tin nhắn đi đã hơn năm phút trôi qua vẫn không thấy bóng dáng của cô, gương mặt anh tuấn của anh trở nên lạnh lẽo, gọi thêm một cuộc điện thoại lần này thì cuối cùng bên kia cũng đã nghe máy.

Lạc Hiểu Nhiên nhận điện thoại khó khăn lên tiếng: “ alo”.

- “ em muốn tự mình đi ra hay là phải chờ tôi”.

Giọng nam từ tính trầm thấp lạnh lùng của Hoắc Cao Lãng vang lên.

Anh không nói thêm gì nữa, liền ngắt điện thoại, bước xuống xe đứng dựa người vào xe, đút hai tay vào túi quần, nhìn chăm chú vào đó, lần này thì cuối cùng cũng thấy đước bóng dáng cô bước ra.

Lạc Hiểu Nhiên không nhìn anh, im lặng trực tiếp đi vòng qua anh mở cửa xe bước lên.

Hoắc Cao Lãng hình như tâm trạng cũng không được tốt, trực tiếp bước lên xe, lạnh giọng: “ chạy xe”.

Cô vẫn cứ yên lặng dựa đầu ra cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài đường.

Ước chừng được khoảng mười phút sau, rốt cuộc không khí yên lặng trên xe cũng được phá vỡ.

- “ em là cố tình chọc giận tôi” anh đưa tay qua ôm lấy eo cô kéo cô ngồi gần vào mình.

Lạc Hiểu Nhiên im lặng nhìn anh một giây, rồi lại không thể phủ nhận anh thật tuấn tú.

- “ hửm, sao không trả lời”.

Hoắc Cao Lãng sờ nhẹ lên môi cô, giọng nam trầm khàn lại vang lên lần nữa.

Cô vẫn yên lặng ngồi đó, lặng lẳng ngồi bên cạnh anh.

Ước chừng hơn mười phút sau cô mới nhẹ nhàng lên tiếng: “ để đạt được mục đích anh đều không từ thủ đoạn như vậy sao”.

Trên gương mặt điển trai của Hoắc Cao Lãng không có chút biểu tình tức giận, anh cong khóe miệng: “ tôi là người kinh doanh, muốn thành công thì không thể không thủ đoạn”.

Lạc Hiểu Nhiên thu lại ánh mắt từ trên gương mặt anh, lạnh lùng nói: “ hèn hạ”.

Hoắc Cao Lãng gật đầu, thái độ cao ngạo nâng cằm cô lên ép buộc cô nhìn mình, thái độ của anh cao ngạo trước sau như một: “ em không nhớ lời tôi nói, phụ nữ của tôi mắng ai cũng có thể,nhưng em phải nhớ rõ không thể mắng tôi”.

Lạc Hiểu Nhiên không còn lòng dạ nào mà nghe anh, hay anh áp đặt điều gì: “ tại sao tôi không được mắng anh”.

Hoắc Cao Lãng ngắm nhìn cô, tựa như không ngờ rằng Lạc Hiểu Nhiên sẽ nói lên như thế.

Xem ra, thực chất bên trong cô gái nhỏ này còn ẩn giấu một phần quật cường.

- “ bởi vì em là người phụ nữ của tôi”.

Hoắc Cao Lãng không hề do dự.

Tay của Hoắc Cao Lãng tự nhiên xoa eo cô, khàn giọng bên tai cô: “ nếu em nói không phải, thì ngay lúc này tôi sẽ cho em biết có phải hay không”.

Lạc Hiểu Nhiên giãy ra vì không quen đụng chạm với anh, thế nhưng tay anh ta đã lập tức ôm lấy eo cô.

- “ em nên tập quen dần với những chuyện này đi, bởi vì tối nay chúng ta cần phải làm chuyện nên làm”.

Thái độ mờ ám này của Hoắc Cao Lãng làm Lạc Hiểu Nhiên nhớ lại đêm hôm đó…

Sự đau đớn không chịu nổi của đêm hôm đó, khiến cho cô vẫn không thể nào nảy sinh thiện cảm với Hoắc Cao Lãng, cô gạt tay anh đang ôm thắt lưng cô ra theo bản năng, bối rối nói: “ anh có thể buông tha cho tôi không.”

- “ không”.

Hoắc Cao Lãng không cần suy nghĩ: “ em ngoan một chút, thì buổi tối sẽ nhẹ nhàng với em”.

Lạc Hiểu Nhiên cũng không có cầu xin nữa, cúi đầu ngồi yên đó, không ai biết lúc này đôi mắt của cô đã ửng đỏ vì uất ức.

Lạc Hiểu Nhiên không nói thêm gì nữa cho đến khi chiếc dừng lại trong khuôn viên rộng lớn của căn biệt thự, tài xế thức thời tự động bước xuống xe để lại không gian riêng cho Hoắc Cao Lãng.

Vừa lúc Lạc Hiểu Nhiên định mở cửa bước xuống xe, thì anh lại kéo cô ngược lại, cô chưa kịp phản ứng thì đôi môi nóng bỏng của anh đã chiếm lấy môi cô.

- “ ưm”.

Lạc Hiểu Nhiên, không khống chế được bật ra tiếng nức nở, nhưng cô cắn môi nhịn xuống.

Hai bàn tay mảnh dẻ dùng sức đẩy Hoắc Cao Lãng ra, nhưng lại bị anh nắm lại ngăn hành động của cô.

Hoắc Cao Lãng hôn đến khi thoả mãn mới từ từ rời khỏi môi cô, anh liếc tuyến lưu lại trên môi cô một lúc mới nguyện ý rời khỏi.

Hoắc Cao Lãng hiện giờ cũng không thể hiểu nổi bản thân lại đắm chìm như vậy, phụ nữ qua tay anh không phải là ít, nhưng tất cả đều chỉ là tình một đêm, anh chưa bao giờ dùng lại một người hai lần.

Nhưng đối với Lạc Hiểu Nhiên anh lại không hiểu được tại sao bản thân lại như thế, có thể do cô quá đặc biệt, trước giờ chỉ có một mình cô là dám chống đối lại anh, có thể là vì lòng hiếu kì muốn chinh phục của đàn ông.

Rời khỏi đôi môi cô, Hoắc Cao Lãng liền kéo tay cô xuống xe đi thẳng một đường lên phòng.

Cửa phòng được mở ra Lạc Hiểu Nhiên bị anh kéo vào trong, giây phút cánh cửa phòng khép lại.

Hai tay của Lạc Hiểu Nhiên ra đầy mồ hôi cô căng thẳng, bất an.

Bên trong chỉ có một chiếc đèn thủy tinh xinh đẹp rực rỡ chiếu sáng khắp cả phòng, những nơi đèn thủy tinh xuyên qua phát ra ánh sáng lại kiều diễm mà lãng mạn.

Hoắc Cao Lãng không ngần ngại gì vừa đi lại gần cô vừa cởi bỏ bộ quần áo vướng víu trên người.

- “ A” nhìn anh như vậy hoảng hốt hét lên quay người đi chỗ khác không dám nhìn.

Đột nhiên hai cánh tay cứng cáp bao vây lấy cô từ phía sau.

"A!" Cô tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi toàn thân cô bị anh áp chế sát người, cảm giấc bất lực khiến cô sợ hãi:” đừng mà… tha cho tôi đi”.Cô đưa tay đẩy anh ra theo bản năng.

- “ ai tôi cũng có thể tha”.

Anh ôm chặt lấy cô: “ nhưng em thì không thể”.

Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn không thể nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, cô gắng sức giãy dụa, quyết liệt kháng cự nói: “ tôi thật không hiểu, người đàn ông ưu tú như anh hoàn toàn không thiếu phụ nữ làm ấm giường, chỉ cần anh muốn bọn họ đều bằng lòng nguyện ý, tại sao lại không buông tha cho tôi.”

- “ nhưng trong đó đám phụ nữ nguyện ý đó lại không có em”.

Anh nhỏ giọng thì thầm đôi tay rắn chắc của anh nhanh nhẹn cởi sạch bộ đồ trên người cô, không kiêng nể gì mà vuốt ve khắp cơ thể cô.

Lạc Hiểu Nhiên không tự chủ run lên nhè nhẹ, đôi mắt nhắm nghiền không dám nhìn anh.Thân thể non nót dưới sự mơn trớn điêu luyện của anh dần dần dâng lên ham muốn

Hoắc Cao Lãng đẩy người Lạc Hiểu Nhiên tới trước một trước, vật nam tính của anh như ngọn lửa giương cao, để ở cửa vào nơi mềm mại nữ tính của cô.

- “ đừng”.

Lời nói của Lạc Hiểu Nhiên bị động tác thẳng tiến của Hoắc Cao Lãng cắt ngang.

Một giây sau, động tác anh càng thêm mãnh liệt khiến cho cô chỉ có thể bám vào cánh tay anh thật chặt...