Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô thật vất vả đứng vững, bên tai ong ong, trong miệng đã có mùi máu tanh.

Những lời mắng cô vừa rồi, cô không cảm thấy có gì, nhưng vào giờ phút này, Hoắc Cảnh Thành đứng trước mặt mình, những lời đó bắt đầu trở nên vô cùng chói tai, kim châm muối xát.

“Mọi người đều rằng cô ta là một cô gái tốt, nhưng thật ra cuộc sống riêng của cô ta cực kỳ hỗn loạn. Tôi không đành lòng Hoắc thiếu gia anh bị cô ta lừa dối, cho nên mới tới vạch trần cô ta. Hoắc thiếu gia, những vết hôn trên người Cảnh Phạm, không phải là anh lưu lại phải không?”

Thanh âm Vân Mẫn Mẫn vang lên lần nữa, nói với Hoắc Vân Thâm, dĩ nhiên là thêm dầu vào lửa.

Ánh mắt Cảnh Phạm thẳng tắp nhìn về phía Hoắc Cảnh Thành.

Lúc này anh đã rõ đang xảy ra chuyện gì.

Cảnh Phạm nhìn ra từ mặt anh ưu tư như mọi người – khinh bỉ, vô liêm sỉ.

Anh cũng cảm thấy cô là dâm phụ sao?

Người đàn ông này, hiển nhiên quên, tối qua anh ở trong thân thể mình, rong ruổi niềm vui tràn trề bao nhiêu.

Đáy lòng Cảnh Phạm khổ sở, khóe miệng không ngừng chảy máu, Cảnh Uyên đau lòng ôm lấy cô, quấn âu phục quanh người cô: “Phạm Phạm, anh dẫn em đi. Bất kể tối qua đã xảy ra chuyện gì, chúng ta rời khỏi đây trước!”

Cảnh Uyên ôm cô, cô rốt cuộc có chút sức lực, chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ của Hoắc Cảnh Thành, nặng nề đi xuống.

Lúc đến gần Vân Mẫn Mẫn, ánh mắt lạnh lùng quét qua, tay đưa ra, một bạt tai dứt khoát.

Vân Mẫn Mẫn bị tát lảo đảo, ngã xuống đất.

Cô ta che mặt sưng đỏ, căm hận trợn mắt nhìn Cảnh Phạm, đối diện ánh mắt lạnh như băng của cô, nhất thời giận không dám nói.

Cảnh Phạm lần nữa cất bước đi ra cửa.

Hoắc Cảnh Thành đi vào trong.

Càng đi càng gần, cô càng cảm nhận được hơi thở rét lạnh tàn ác trên người người đàn ông.

Hai người, lúc sát vai mà qua…

Cảnh Phạm đột nhiên đưa tay, kéo ống tay áo anh.

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Đầu Cảnh Phạm này bị lừa đá? Lúc này rồi, còn dám trêu chọc người Hoắc gia? Hơn nữa, là Hoắc Nhị thiếu gia xưa nay tính cách rất kém.

Cảnh Uyên cũng sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô: “Phạm Phạm?”

“Buông tay!” Thanh âm lãnh khốc, không chút lưu tình.

Hoắc Cảnh Thành chán ghét nhìn năm ngón tay nhỏ trắng như tuyết đang kéo âu phục mình.

Cảnh Phạm này, trước kia anh đã gặp mấy lần, tướng mạo thanh thuần, nhìn khôn khéo, nhưng ai nào biết dưới da mặt thuần khiết lại làm chuyện gì người ta không biết?

Trước kia từng ngủ với mấy người đàn ông cũng không sao, có quá nhiều bạn trai cũng không sao, xã hội hiện đại, đây không phải chuyện gì ly kỳ. Nhưng đêm trước đính hôn với Vân Thâm lại cùng người đàn ông khác dính dấp không rõ, đây chính là đại kỵ.

Cảnh Phạm giống như không nghe được lời anh, cố chấp kéo âu phục anh, khẩn cầu: “Tôi có lời muốn nói với anh, chúng ta đi ra ngoài nói một chút.”

Giọng nói run rẩy.

“Một!” Hoắc Cảnh Thành lạnh lẽo phun ra một chữ.

Hơi thở lạnh lẽo nguy hiểm, ngay cả Cảnh Uyên ở bên cạnh cũng nhận ra. Hoắc Cảnh Thành nổi danh tính tình kém, không biết thương hương tiếc ngọc. Anh ta sợ Cảnh Phạm thua thiệt, kéo tay cô: “Phạm Phạm, buông tay trước đi.”

Ánh mắt Cảnh Phạm phức tạp nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Thành, không chịu buông.

“Hai!” Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành như muốn mổ xẻ cô. Anh không cho là mình có lời gì để nói với người phụ nữ này. Bọn họ cho tới nay không quen biết.

“Vân Thâm!” Cảnh Phạm mở miệng muốn nói chuyện tối qua, một tiếng gọi đau thương đột nhiên truyền tới: “Vân Thâm, con đừng hù dọa mẹ! Con sao thế? Cảnh Thành, gọi xe cứu thương!”

Một tiếng này làm cho tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Cảnh Phạm cũng quay đầu.

Chỉ thấy Hoắc Vân Thâm vốn vẫn đứng đó chợt ngã xuống.

Trên mặt phùng thành màu tím bầm, khuôn mặt anh tuấn giờ phút này vặn vẹo dữ tợn đáng sợ, dáng vẻ đặc biệt dọa người.

Tay Cảnh Phạm vặn chặt. Trên mặt nhất thời không có huyết sắc.

Cô không nghĩ tới hôm nay ầm ĩ đến mức này. Đây không phải điều cô muốn thấy.

Mặt Hoắc Cảnh Thành liền biến sắc, đẩy tay Cảnh Phạm ra, bước nhanh tới trước. Vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.

Tình cảnh náo loạn.

“Lão Hoắc, con trai chúng ta sắp không…” Mẹ Hoắc Văn Bái than vãn khóc lớn, giọng khàn đi: “Cảnh Phạm, nếu con trai tôi có chuyện bất trắc gì, cô cũng đừng hòng sống tốt!”

Đầu Cảnh Phạm ong ong, thanh âm sắc bén kia giống như dao cắt da đầu cô.

Tiếng kêu khóc của Văn Bái, tiếng truyền thông phỏng vấn, tiếng tân khách xôn xao, cuối cùng là tiếng xe cứu thương vây quanh bên tai cô.

Hai chân cô như nhũn ra, cuối cùng hết lực chống đỡ, mềm nhũn trong ngực Cảnh Uyên.

Một tháng sau, Hoắc Vân Thâm vẫn không tỉnh, cuộc sống Cảnh Phạm không tốt.

Truyền thông trong hôn lễ rất hưng phấn, nhưng tin tức hôm ấy không lên báo, bị hai nhà Cảnh Hoắc đè ép. Chẳng qua danh tiếng của Cảnh Phạm bê bối trong xã hội thượng lưu.

Cô được vang danh.

Cô vốn muốn tìm Hoắc Cảnh Thành nói rõ ràng, nhưng người Hoắc gia từ chối gặp cô, Về sau, Cảnh Phạm phát hiện kỳ kinh nguyệt của mình chậm trễ, hơn nữa đã trễ suốt hai mươi ngày.

Buổi sáng, lúc rửa mặt, cô bắt đầu xuất hiện hiện tượng nôn mửa vào sáng sớm.

“Không sao chứ?” Cảnh Uyên đúng lúc đi ngang qua phòng cô, nghe tiếng nôn mửa, đi vào hỏi.

Cảnh Phạm lập tức sửa sang mình, cười lắc đầu: “Không sao, vừa rồi bàn chải chọt vào cổ họng, suýt chút nữa ói.”

Cảnh Uyên mắng cô ngốc. Quan tâm mấy câu, cũng không dừng lại lâu, xoay người chuẩn bị rời đi. Trước khi ra cửa, nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, gần đây em có xem tin tức không?”

Hiện tại cô sứt đầu bể trán, nào có tâm tư đó?

Để bàn chãi xuống, hỏi: “Tin tức gì?”

“Tin tức của Hoắc gia, vì xung hỉ* cho Hoắc Vân Thâm, Hoắc Cảnh Thành sắp kết hôn với Mộ Vãn.”

(*) Xung hỉ: cưới dâu để giải trừ vận xui.

Cau nói sau cùng khiến lòng Cảnh Phạm trầm xuống, tay chân lạnh băng.

Tay không tự chủ vuốt bụng mình, đầu ngón tay khẽ run.

Cảnh Uyên không nhận ra sự khác thường của cô, cười khổ: “Lần đầu tiên anh hy vọng, những mê tín này thật sự hữu dụng.”

Cảnh Phạm yên lặng. Rũ mắt, tầm mắt rơi vào trên thảm.

Cảnh Uyên cho rằng vì nhắc tới chuyện Hoắc gia nên tâm tình cô phức tạp, liền thức thời không nói tiếp. Chỉ nói: “Rửa mặt xong thì xuống ăn sáng, đừng tổn thương dạ dày mình.”

Lại sờ đầu cô một cái, an ủi: “Chuyện đều qua rồi, đừng để trong lòng.”

Anh ta bước đi, Cảnh Phạm đột nhiên nắm tay anh ta, giọng điệu vô lực: “Anh, Học viện nghệ thuật Nam California ở Mỹ đã gửi thông báo nhập học cho em, em muốn đi học.”

“Sao đột ngột như vậy?” Cảnh Uyên suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không được, anh không đồng ý. Em phải biết bình thường ba ghét nhất chính là diễn viên minh tinh, ba không thể nào cho em đi học trường có liên quan gì đến điện ảnh và truyền hình. Thời điểm hiện tại, em chọc ba tức giận nữa, ba sẽ thật sự đuổi em ra khỏi nhà.”

Nhưng Cảnh Phạm kiên quyết hơn bất cứ lúc nào: “Nhưng em đã quyết định xong.”