Phàn Chân Tường và em rể Lục Tam Thiểu đang ở bến cảng để xử lý thương vụ.

Vải vóc, hàng thêu được vận chuyển từ ngoài biển vào bố trang rồi lại được phân phát ra nhiều nơi khác nhau. Sau khi nhập khẩu, Lục Tam Thiểu kiểm tra hàng hóa thật cẩn thận. Rồi mới thu mua theo tiêu chuẩn, đóng thuế một cách rõ ràng.

Quản sự Quý Hiền Sinh cũng đến hỗ trợ. Chủ thuyền đang thương lượng hàng hóa xác định số lượng. Việc trao đổi đều diễn ra công bằng, vui vẻ. Việc trao đổi thông thương bằng đường thủy này minh chứng cho việc tự do giao dịch các loại hàng hóa.

Vì là người trong nhà, nên việc thiết lập quan hệ đã lượt bớt đi rất nhiều sự phiền phức rồi.

Phàn Chân Tường từ lúc tìm được thiên hạ đến nay thì hầu như các hạng mục mua bán bên ngoài đều giao cho Quý Hiền Sinh phụ trách. Hắn muốn dành nhiều thời gian chăm sóc cho cậu hơn nữa.

Dần dần trọng tâm của cuộc sống đã bắt đầu thay đổi. Hắn dù bận cách mấy, vẫn cứ luôn cố gắng về nhà đúng giờ 1 cách đều đặn.

Đến giữa trưa, cậu thường hay tự mình đưa cơm đến cho hắn. Lúc này, hắn cũng hay gác lại các chuyện bàn bạc kinh doanh hay xem hàng, mà dành hết thời gian cho cậu. Ấy vậy mà hắn vẫn cảm thấy tự trách mình vì đã ko đối xử xứng với tâm ý mà cậu bỏ ra.

Cảm thấy cuộc sống hiện tại thật mỹ mãn. Toàn bộ tâm tư đều đặt trên người thiên hạ mất rồi. Hễ tay trong tay, thì dù chuyện có phức tạp cách mấy, hắn cũng giải quyết được rất nhanh chóng và thỏa đáng. Rồi sẽ quay về nhà vui vẻ dùng bữa cùng nhau.

Bỗng nhiên, có người chạy đến thông báo, “Thiếu gia… Thiếu gia… Xảy ra chuyện rồi!”

Phàn Chân Tường và Lục Tam Thiếu đều giật mình. Tạm gác lại công việc, chỉ thấy một gia đinh của Lục phủ đang hồng hộc chạy đến. Gã thở ko ra hơi, miệng lắp bắp nói chẳng được rành mạch gì cả. Ngay sau đó, lại có 1 gã khác chạy đến, kêu lên: “Phiền gia, thiếu….gia….thiếu phu nhân và lão phu nhân….. Thỉnh ngài đến Lục phủ một chuyến.”

Phàn Chân Tường và Lục Tam Thiếu cùng nhìn nhau 1 cái. Trong đầu hai người đều có cùng suy nghĩ: “Vân nhi gặp chuyện chẳng lành?”

“Không… Không phải.” Hai gia đinh vừa chạy đến đều đồng loạt lắc đầu.

Bọn họ vừa đến tiệm vải tìm 1 lúc rồi mới đến đây, vội vội vàng vàng nói: “Là….Là….Lục phủ xảy ra chuyện náo loạn ạh….”

Hai gã gia đinh như đang chơi bài cửu đem chuyện đã xảy ra ở Lục phủ thay phiên nhau kể lại toàn bộ.

Nghe xong, sắc mặt hai người lập tức biến đổi.

Phàn Chân Tường nắm chặt lấy gia đinh, giận dữ hỏi: “Người các ngươi đánh, có phải trên mặt có vài vết sẹo hay ko? Chân cũng đi đứng ko được bình thường?”

Gia đinh liền hoảng sợ, nhưng cũng ko khỏi kinh ngạc. “Sao Phàn gia lại biết….”

Hở, Phàn Chân Tường giơ tay thành quyền đánh xuống, tên gia đinh như 1 bao cát bay ra xa, té ngã ngay trên đống hàng.

“Ayda….má ơi…. Dập mũi rồi….”

Tên gia đinh bị đánh xoa xoa cái mũi đang chảy máu mà rên hừ hừ. Khiến mọi người xung quanh đều rất kinh ngạc.

Phàn Chân Tường nổi giận đùng đùng, gầm lên: “Hiền Sinh, chuyện ở cảng đều giao cho ngươi xử lý.”

Hắn lập tức đánh xe, chạy ngay đến Lục phủ ──

Lục Tam Thiểu liền phát hiện chuyện ko ổn chút nào rồi. Hắn cũng giao cho gia nhân tiếp tục công việc. Sau đó vẻ mặt như được phủ 1 tầng sương lạnh, nhanh chân bước đến xe ngựa, cũng vội vàng chạy về Lục phủ.

Quý Hiền Sinh chứng kiến sự việc thì kinh ngạc vô cùng. Ko khỏi suy nghĩ, chuyện lần này chắc lớn lắm đây! Đến nổi gia đánh cả gia đinh của thông gia. Chẳng biết nên giải quyết ra sao nữa?

***

“Đại ca ca…”

Phàn Chân Nhi vẫn ngồi dưới đất từ lúc xảy ra chuyện đến giờ. Vừa nhìn thấy người đến thì mắt lại ngập nước mà kêu lên thật ai oán: “Phải làm sao bây giờ, ca ca chết rồi….”

Phàn Chân Tường ngồi ngay xuống, vương tay kiểm tra xem người còn thở hay ko. Ngoại trừ vết thương trên trán còn đọng máu ra, thì nhìn bề ngoài ko thấy vết thương nào nữa.

“Ca ca chưa chết đâu.” Hắn lập tức ôm ngay lấy cậu, ngẩng đầu hỏi Vân Nhi: “Đại phu đâu? Có gọi đại phu đến chưa?”

Lục lão phu nhân lập tức trả lời: “Có có có, chúng ta đã cho mời đại phu rồi. Nhưng bé gái này ko để cho ai đến gần cả.”

Cứu người quan trọng hơn, Phàn Chân Tường không dám chần chừ, liền hỏi: “Ai là đại phu?”

“Là ta.” Đại phu tay xách hòm thuốc, trên người còn bị vài vết cắn của bé gái kia. Lão đã sống đến từng tuổi này, nhưng chưa thấy qua cô nương nhà nào hung dữ như thế.

“Mau đi theo ta.” Phàn Chân Tường phải mang cậu về nhà, hắn liền gọi: “Chân Nhi, mau lên xe.”

“Ah, dạ.”

Phàn Chân Nhi dụi dụi mắt, thật ngoan ngoãn theo sát đại ca. Bọn họ cùng thấy thuốc tất cả đều đã lên xe.

Phàn Chân Tường giao cậu cho đại phu chăm sóc. Hắn lập tức đánh xe, thẳng đường rời đi.

Lục Tam Thiểu sau khi về đến nhà, thì được Phàn Chức Vân đem toàn bộ sự việc kể lại. Hắn liền kêu lên 1 tiếng: “Hỏng!” Rồi tạm gác lại việc xử lý bọn gia đinh gây sự. Một tay dìu vợ, một tay dẫn ngựa, cả hai cũng ngay lập tức ra ngoài.

Lục lão phu nhân và con dâu cũng vội vã bảo gia đinh chuẩn bị kiệu. Hai người bọ họ phải biết được thương thế của tôn tử mình ra sao. Nên cũng vội vàng đuổi theo.

Chuyện Đoàn công tử bị đánh đã nhanh chóng truyền đến tai của toàn bộ người trong phủ. Vì đối phương là thông gia của gia. Nên mọi người dù có giận đến đâu, cũng đành phải nuốt xuống, ko ai dám nói gì cả.

Thanh Y sau khi tiễn đại phu ra cửa, thì đến ngay phòng khách, để trả lời vấn đề mà mọi người đang nóng lòng quan tâm: “Gia hiện giờ vẫn đang chăm sóc cho Đoàn công tử. Đại phu nói, mấy vết thương ngoài da với chân bị trật khớp thì ko đáng ngại lắm, qua vài ngày sẽ khỏi hẳn thôi.”

“Tốt, thật quá tốt.” Lục lão phu nhân cuối cùng cũng bỏ được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng, thở ra thật nhẹ nhõm.

“Cũng chưa chắc đâu ạh” Thanh Y lại nói: “Đoàn công tử bị đánh ngay vào đầu, khiến cho hôn mê rồi. Nếu tối nay, ngài ấy ko tỉnh lại, rất có thể sẽ tử vong đấy ạh.”

Mắt nàng đỏ lên như sắp khóc, cuối cùng cũng ko giữ được miệng, mặc kệ mọi chuyện mà hỗn xược. “Tuy thân thể Đoàn công tử bị thương tật, nhưng người ko hề xấu xa chút nào. Tại sao các người lại đánh cậu ấy?”

“Thanh Y, im miệng.”

“Tiểu thư, tại sao người ko cho nô tỳ nói?”

“Chuyện này cũng ko thể trách bà bà được” Phàn Chức Vân cúi đầu thật thấp. Lúc này, nàng cũng cảm thấy ko còn lý lẽ nào nữa. Bọn gia đinh cậy thế hiếp người, gây ra sai lầm lớn thế kia. “Bà bà vốn ko biết Đoàn ca ca còn sống. Chưa nói đến chuyện dáng vẻ của huynh ấy đã thay đổi, nên cũng chẳng thể nào nhận ra ngay được. Nếu ko phải vậy thì chuyện sao có thể ra nông nỗi này.”

Nên làm gì bây giờ?

Nàng ngẩng đầu xin giúp đỡ của tướng công, “Đại ca cũng chưa nói với chàng chuyện đã tìm được Đoàn ca ca sao?”

Lục Tam Thiểu lắc lắc đầu: “Ta thật sự ko biết.”

Chuyện này thật phiền mà. Hắn thấy bà bà và mẹ ko ngừng thở dài. Hai lão nhân hiện đang rất muốn bù đắp cho huynh trưởng lưu lạc bên ngoài của hắn.

Lục lão phu nhân cuối cùng cũng kiềm ko được, vạn phần lo lắng nói: “Ta đi nhìn xem thương thế của hắn thế nào?”

Phàn Chức Vân liền nhắc nhở: “Bà bà, Chân Nhi còn chờ bên ngoài kia.” Nàng vừa đảo mắt qua đã thấy. Ko ai có thề nhìn được mặt Đoàn ca ca.

Lúc về nhà, nàng đã được bọn nha hoàn nói cho biết. Là gần đây, trong nhà có chút chuyện, Chân Nhi là muội muội mà ca ca nàng nhận nuôi.

“Chân Nhi cứ 1 lòng bảo vệ Đoàn ca ca. Bé vốn ngốc ngếch, khờ khạo ko cho ai bước đến gần phòng cả.” Nàng cảm thấy có chút phiền phức.

Hiện tại, càng lo lắng hơn chính là thái độ của ca ca nàng.

Nàng đoán được tâm tư của ca ca. Đến bà bà, và nàng cũng giấu giếm chuyện đã tìm được Đoàn ca ca  rồi.

Mà nàng cũng chưa bao giờ nói với nhà chồng về quan hệ của ca ca và Đoàn ca ca. Phàn Chức Vân ko ngừng xoắn lấy váy. Tình cảnh trước mắt thật khó xử. Nếu để trưởng bối biết được, thật ko biết họ sẽ xử sự sao nữa.

Sau một lúc lâu, thì thấy Phàn Chân Tường đi vào phòng, vẻ mặt thật nghiêm chỉnh nhưng ko biểu thị là hờn giận. Y lập tức hạ lệnh đuổi khách: “Trời cũng đã tối lắm rồi, bà thông gia, thỉnh về nhà nghỉ tạm đi ạh.”

Lục phu nhân nghe vậy, vẫn không muốn đi.”Thằng bé kia sao rồi?”

Phàn Chân Tường ngữ khí cứng nhắc thông báo: “Hắn tỉnh rồi.”

Lục lão phu nhân cảm thấy vui vẻ, yêu cầu: “Hảo thông gia àh, hãy mau dẫn chúng ta đi nhìn mặt hắn chút đi.”

“Thứ cho, ko thể nghe theo.” Phàn Chân Tường hoàn toàn từ chối. Hắn đang rất nóng giận. “Đối với 1 người thân thể ko trọn vẹn, mà các người còn nhẫn tâm đánh đập như vậy. Thật quá ác độc rồi đó.”

Cơn giận lúc này mới bùng nổ, Phàn Chân Tường gầm lên: “Hắn chẳng qua chỉ nói mấy câu thôi. Vậy là phạm tội chết àh, sao có thể để 1 đám gia đinh vây đánh thế kia. Bà thông gia, bà quản lý người trong phủ mình tốt quá rồi đấy.”

Lục Tam Thiểu đứng giữa thật khó xử. Một bên là mẫu thân, bên kia là anh vợ. Hắn liền duy trì thái độ trung lập mà hòa giải “Đại ca, người đừng giận dữ như thế mà. Đám gia nhân chó chết trong phủ ta thật phải nên dạy dỗ lại. Ta sẽ cho người một kết quả thích đáng nha.”

“Ca…” Phàn Chức Vân đứng dậy, chầm chậm đến trước mặt ca ca, nắm nhẹ lấy ống tay áo hắn mà cầu tình: “Đều là người 1 nhà, có chuyện gì cũng từ từ mà.”

“Chẳng còn gì để nói cả.” Phàn Chân Tường ko thể kiềm được cơn giận đang bốc lên đỉnh đầu. “Ta sẽ chăm sóc hắn.” Hắn quay người bước đi, chẳng cho người khác cơ hội nào nữa.

“Khoan đã!” Lục lão phu nhân đã ngồi rũ ra được vài canh giờ rồi. Lúc đầu là bịa chuyện nói dối, giờ phóng lao phải theo lao. Thật vất vả mới có thể tìm được hậu nhân của Lục gia. Bị thương là chuyện nhỏ, nhận tổ quy tông mới là chuyện cấp bách nhất ah.

Lục lão phu nhân liền cậy thế mình là trưởng bối mà bức người: “Hảo thông gia, ngươi đừng quên hắn là con cháu của Lục gia ta đó. Ta muốn gặp cháu ta hay ko, chẳng cần đến phiên ngươi cho phép đâu.”

Phàn Chân Tường nghe xong, máu nóng lại một lần nữa dồn lên đỉnh đầu, bùng phát dữ dội. Cả người liền đứng chựng ngay cửa, hắn quay lại, bất chấp tất cả mà tuyên chiến với mọi người: “Bà thông gia. Chắc là bà vẫn còn nhớ là năm đó đã đuổi người đi chứ. Giờ thì đừng hòng mơ tưởng là sẽ nhận về!”

Thiên hạ ở Trích Tinh lâu là lúc đó hắn đã mua hạ. Sau khi phóng hỏa thì làm chuyện ngốc nghếch cũng là hắn cứu. “Lúc hắn lưu lạc bên ngoài, ăn đói mặc rách, cả người đều thương tật, rơi vào cùng đường tuyệt lộ, là ta thu nhận, là ta chăm sóc. Bất kể các người nói gì, đều ko thể nào đem hắn về Lục phủ được đâu!”

Lục lão phu nhân cũng rất kiên quyết: “Nếu ta nhất quyết phải dẫn nó về. Ngươi dám ko thả người!” Này là ngầm ý muốn cho người khác biết Lục phủ có quyền có thế.

Phàn Chân Tường không giận ngược lại còn mỉm cười: “Ngài đừng quên, Đoàn nhi không phải họ Lục. Về tình các người ko có, về lý cũng chẳng qua được đâu.” Câu nói của hắn đã đánh thật mạnh vào lòng Lục lão phu nhân rồi.

Ánh mắt bỗng lóe lên khi thoáng thấy khóe môi của Lục Tam Thiếu hơi cong lên trong chốc lát. Người này tốt thật đấy, là anh em cùng cha khác mẹ, lại đứng bên ngoài xem người nhà đấu đá nhau.

Lục Tam Thiếu nhìn người thật sắt bén. Hắn biết anh rể mình, tính tình tuy rất tốt nhưng lại cố chấp vô cùng.

Còn bà bà của mình xuất thân quyền quý, cũng không phải là người dễ thương lượng.

Mấy năm gần đây, tính tình cứng rắn của bà bà tuy có mềm dịu đi đôi chút, nhưng đó là do lương tâm cắn rứt. Chủ yếu là do tin đồn nhảm ở ngoài ── Con trai Lục gia sẽ sống ko thọ.

Lục Tam Thiểu ko khỏi lắc đầu thở dài. May mắn, hôm nay ko làm loạn ko chết người. Nếu ko thật ứng nghiệm với tin đồn nhảm kia.

Hắn khuyên bảo: “Bà bà àh, người đừng nóng vội mà. Hiện giờ đại ca đang giận dữ. dù chúng ta có nói gì cũng ko nghe lọt tai đâu. Hắn nhất định cái gì cũng ko đồng ý hết ah. Sao chúng ta ko đợi lúc khác lại đến. Khi đó, nói ko chừng ca ca hữu phận vô duyên kia cũng muốn gặp người thì sao?!”

Hắn trước tiên phải lái mục tiêu của lão nhân gia sang hướng khác đã. “Chúng ta nên về trừng trị bọn gia đinh trong phủ trước đã. Thật là 1 đám chó ko biết trời đất gì mà. Rồi sau đó cũng phải cho đại ca 1 câu trả lời thỏa đáng chứ ạh.”

“Cô gia nói rất đúng đấy ạh.” Thanh Y bĩu môi, lòng đang thầm mắng chửi cái đám đã đánh Đoàn công tử, nên căng ra rồi dùng roi da mà quất mới hả ah.

Lục lão phu nhân không thể nhìn mặt tôn tử mình, nên lòng đang rất buồn bực. Muốn trút giận thì lão để giận cho hả đi.

Thế là liền lui một bước để cầu toàn, lão mở miệng nói chuyện thật mềm mỏng ngọt ngào: “Cũng được, đợi hôm nào ta lại đến gặp mặt cháu ta vậy.” Bà dù làm cách gì cũng phải dẫn người về nhận lại tổ tiên mới được.

Nam nhân Lục gia ko nhiều, trong nhà quả thật hết sức đơn chiếc. Là con cháu, dù là lưu lạc bên ngoài cũng nên vì Lục gia mà góp 1 phần tâm lực chứ.

Phàn Chân Tường cũng dịu lại đôi chút, mặt ko hề thay đổi lạnh lùng nói: “Các người đi thong thả.”

Thế là, Lục phu nhân bước lên dìu lấy bà bà, Lục Tam Thiểu nắm tay vợ mình, bọn họ đi cũng như đến là cùng lúc đồng loại rời khỏi.

——————–

Mấy ngày sau, Đoàn Ngọc có chút khỏi sắc, miệng vết thương trên trán đã đóng mày rồi cũng ko đáng lo ngại nữa.

“Đoàn nhi, sau này đừng gây sự với người ngoài nữa nha.” Phàn Chân Tường ngồi trước mặt, nâng chân cậu lên, thật cẩn thận xoa thuốc.

“…” Đoàn Ngọc mím môi không nói.

Vết bầm trên người đã tan hơn phân nữa. Nhưng thù hận của cậu đối với Lục gia chỉ tăng ko giảm.

Nam nhân thành thật này chắc cũng biết thế, nên cũng ko hề đề cập đến chuyện đó.

Cơn hờn giận đã nghẹn mấy ngày rồi. Cậu hất nhẹ tay của nam nhân ra rồi lùi về góc giường, thân thể co rúm lại, cất giọng khàn khàn mà nói: “Ta biết, ta thật hư, tính tình cũng ko tốt nữa, gây chuyện với người ngoài làm ngươi mất mặt rồi. Ngươi bực mình ta thì cứ đi đi, đừng thèm quan tâm ta nữa.”

Cậu biết nam nhân và Lục gia có quan hệ thông gia. Nhất định là nghe cái gì rồi nhưng chưa nỡ trách mắng cậu mà thôi. Thế là ai oán nhìn hắn, xong lại hừ 1 tiếng, rồi quay mặt đi, mặc kệ hắn luôn.

Phàn Chân Tường đờ mặt ra, Hắn đã làm gì mà cậu dỗi thế kia?

“Lòng ta thương ngươi còn ko kịp, có bực mình gì đâu?” Kia mới vừa bôi thuốc lên đầu, giờ sao lại giở chứng thế kia?!

“Lòng ngươi là đang bực mình, đừng tưởng là ta không biết. Mấy ngày nay, ngươi đều trương cái mặt thối ra với ta. Ngươi nhận lại ta giờ đã hối hận rồi chứ gì. Vậy thì cứ nói rõ ra, miễn cho ta phải lo lắng ko yên.”

Nam nhân kia còn dám nói là đau lòng nữa. Thật thối quá mà!

Sau khi bị thương, nam nhân dù có ngủ chung, nhưng hắn chẳng hề chạm vào cậu lấy 1 lần. Là ngại cậu xấu, chê cậu phiền rồi chứ gì!

Mỗi lần quay về, hắn chẳng nói chẳng rằng gì cả, chỉ thở dài mà thôi. Mấy lời chán ghét kia đã gần như bay ra khỏi miệng rồi ah.

Cậu sợ lắm….

“Ngươi đã chán ta thì cứ nói thẳng ra hết đi.” Cậu sẽ bỏ đi rất xa, ko dám hy vọng viễn vong là mình được cùng hắn mãi mãi bên nhau nữa. Dù sao thì cậu cũng chưa bao giờ có gia đình thật sự cả. Cũng đã sớm ngộ ra được là bản thân mình chẳng có giá trị gì lâu rồi. Bị người ruồng bỏ thì thắm vào đâu kia chứ!

Tay nhanh chóng túm lấy chăn bông, khoác thêm bên ngoài xiêm y. Như che đi thân thể xấu xa, tránh cho người ta càng nhìn càng ghét.

Phàn Chân Tường thấy hết toàn bộ, tai cũng nghe ko sót chữ nào. Giữa hai người giờ sao lại có bức tường vô hình cản trở thế kia. Tên này chẳng hề chú ý gì đến miệng vết thương hết. Thật làm người ta lo lắng gần chết mà!

“Ngươi thật là ăn no rảnh chuyện, chỉ biết thử thách sự kiên nhẫn của ta!”

Hở, Đoàn Ngọc cả người chấn động, ngực như bị ai đâm nát. Thật ko sai mà, nam nhân này đã chán ghét cậu rồi. “Ngươi chê ta phiền, thì ta đi vậy!” Cậu cắn mạnh môi mình, dù chết cũng ko van nài nam nhân đừng ghét bỏ cậu.

“Trừ chỗ của ta ra, ngươi còn muốn đến đâu hả?”

“Chẳng cần ngươi quản, ta đi đâu mặc xác ta. Cứ lo chuyện của ngươi đi.”

Ánh mắt Phàn Chân Tường bỗng trở nên dịu dàng yêu chìu. Người trước mặt tuy ko thừa nhận nhưng nãy giờ đều gần như nói trực tiếp là sợ hắn ghét cậu.

“Ngươi chọc người tức chết bộ vui lắm sao?” Vui vô cùng, là hắn đang cực kỳ hoan hỉ. Từ từ tiến đến gần, vén lên mấy sợi tóc đang rơi tán loạn trước trán. Hắn muốn cậu nghe thật rõ ràng: “Trí nhớ của ngươi thật kém quá ah. Lại quên lời ta nói với ngươi nữa rồi sao.”

Đợi cậu thu thập hành lý rời khỏi nơi này thì sẽ chẳng thèm nhớ đến cái quái gì nữa. Đoàn Ngọc buồn bã ko muốn trả lời.

Phàn Chân Tường chủ động cởi bỏ xiêm y. Mắc nghẹn đã mấy ngày rồi, giờ đây thật ko còn cách gì nhẫn nại được nữa mà.

Âm thanh xoạt xoạt đầy ám muội lọt vào tay.  Đoàn Ngọc từ từ ngẩng đầu, thoáng chốc cậu nghẹn lời nhìn trân trân, giật mình choáng váng.

“Nhìn thấy ko, ta muốn ngươi đã nhiều ngày lắm rồi.” Phàn Chân Tường áp cậu xuống dưới, hắn cọ cọ dục vọng của mình vào đôi môi hé mở, thì thầm dụ dỗ: “Lấy lòng ta được ko?”

Đoàn Ngọc không chút do dự mà gật đầu. Cậu há miệng ngậm lấy gốc rễ của nam nhân. Hai tay lại nắm lấy chăn phủ lên thân thể tinh tráng kia. Mắt hơi khép hờ, hơi thở nam tính như rót vào tận tim phổi, gấp gáp dồn dập như vui mừng lấy lòng nam nhân.

Phàn Chân Tường hai tay nắm chặt lấy mặt cậu. Từ từ thưởng thức hành vi phiến tình mê say kia. Miệng cậu nóng ẩm, vừa liếm vừa hôn. Từng đợt khoái cảm cứ như thế mà dâng trào. “Ơh….” Hắn cực kỳ yêu thương người này.

Thân thể càng lúc càng căng cứng, ko khống chế được miệng mà trừu sáp, lưỡi cứ mềm mại ẩm ướt mà ko ngừng chơi đùa, xóa bỏ đi khoảng cách vô hình giữa hai người.

Dục tình sau 1 thời gian dài đóng băng, giờ đây đã ko thể nhẫn nhịn được nữa rồi. Đoàn Ngọc cứ hướng vào chỗ mẫn cảm của nam nhân tới lui hầu hạ, mãi cho đến khi miệng cậu đã ngậm đầy mùi vị nam tính kia mới dừng lại.

Đôi môi xinh đẹp hơi mở ra, một vài giọt chất lỏng màu trắng chảy dọc theo khóe miệng. Mắt Đoàn Ngọc trở nên ướt át mời gọi, để mặc cho nam nhân cởi ra hết xiêm y của mình, cả thân thể như đang khát cầu.

“Ân ah….” Cậu ghé sát vào người nam nhân. Lòng kìm ko được mà kêu lên vài tiếng khàn khàn đầy mê hoặc.

Phàn Chân Tường tay phải nắm lấy dục vọng mềm mượt như nhung của cậu mà chơi đùa, tay trái gỡ ra hết những gì còn sót lại trên người. Hắn vùi đầu liếm mút hai điểm hồng hồng trước ngực. Lưỡi lượn lờ xuống dưới, hòa quyện vào chỗ mềm mại kia, một chút cũng ko bỏ sót.

“Ân Ơh…” Cả người cậu đỏ như lửa cháy, tỏa ra sắc thái làm say lòng người. Nhiệt tình của nam nhân đã thiêu đốt cậu thành tro. “Ah… Chân Tường…” Chớp chớp đôi mắt mê say, lưỡi hồng nhạt đưa ra, liếm quyện lấy khối nhiệt huyết trong tay mình. Cả người đều nầm sấp trên người nam nhân, phối hợp theo động tác của hắn mà chầm chậm lay động.

Nam nhân luôn làm cậu xấu hổ, cứ thuận theo hắn bài bố.

“Đừng…” Hắn đẩy mạnh 1 cái làm cậu tưởng chừng điên lên được. Cả người cứ dán chặt vào, nhịn ko được mà kêu lên: “Chân Tường, …..mau…..Ơh ──” Lý trí trong nháy mắt đã thất lạc, cả người cảm thấy khó chịu, bụng dưới bắt đầu kêu gào, thấm ướt cả tay nam nhân.

Phàn Chân Tường vẫn ko biết ngượng ngùng vùi đầu vào giữa hai đùi cậu mà liếm láp. Đầu lưỡi mềm mại thâm nhập vào nơi tư mật kia, đồng thời cũng tăng tốc chơi đùa phân thân của cậu. Trước sau đều kích thích làm say lòng người.

Thân thể nóng bừng, Đoàn Ngọc phóng túng mặc kệ nam nhân muốn làm gì thì làm, “Ah ──” ngón tay xâm nhập vào ma sát vách tường thịt non. Ko ngừng thở dốc, thân hình cũng theo đó mà bắt đầu đưa đẩy.

Trong phòng vàng nhạt. Hắn ko khống chế được mình khi thấy thân thể tà mị kia. Hôn thật sâu lên chỗ tư mật mềm mại, lần thứ hai được cậu nhiệt tình đáp lại ──

“Ơh… Ngươi…” Đoàn Ngọc khẽ kêu, hai tay ôm chặt thân hình cứng rắn trước mặt. Mở miệng bao phủ lấy hạ thân hắn, đầu lưỡi mềm mại chơi đùa, “Đừng…. ân…” Cậu đã ko thể chịu nổi nữa rồi. Bụng dưới càng lúc càng nóng. Nhiệt huyết đang ngậm trong miệng cũng đang càng lúc càng thịnh vượng.

Phàn Chân Tường rút ngón tay ra, mắt say mê nhìn nhan sắc như đóa hoa nở rộ trước mặt. Hắn khẽ cắn vào dục vọng của cậu, đầu ngón tay lại nhẹ nhàng xoa nắn xung quanh. Ko khỏi thản thốt: “Đoàn nhi, thân thể ngươi đẹp quá….”

“Đừng mà!” Hô hấp nhất thời cứng lại. Đoàn Ngọc dừng lại ko liếm nữa, chậm rãi quay đầu lại nhìn, chăm chú nhìn nam nhân đứng dậy, xoay người lại mặt đối mặt với cậu.

Lòng hơi hoảng sợ. Cậu ngồi khóa chân trên đùi nam nhân. Hai tay nắm chặt lấy cánh tay của hắn, cúi đầu khẽ gọi: “Chân Tường….”

“Ân?”

Phàn Chân Tường ôm lấy thắt lưng cậu, hôn nhẹ lên tóc. Giọng thì thầm dụ dỗ: “Ngồi trên nha, dùng miệng dưới lấy lòng ta.”

Rầm! nam nhân nói thật rõ ràng, khiến cậu quá xấu hổ, ko biết làm sao cả.

Ánh mắt nóng rực cứ nhìn cậu chầm chầm khiến người xấu hổ, mặt đỏ đến tận mang tai. Phàn Chân Tường nâng cao mông cậu, để phân thân ở cửa khẩu mềm mại, chầm chậm tiến vào.

“Ơh ──” thân mình hơi rơi xuống 1 chút, bên trong tự nhiên co chặt lại, hấp thụ 1 khối nhiệt huyết.

Nóng bỏng, hơi nóng từ chỗ hai người kết hợp bắt đầu thiêu đốt ──

“Ah….. Ah……” Thân thể cậu như tan ra, hơi thở gấp gáp đứt đoạn.

Nam nhân cứ đong đưa nóng rực, mạnh mẽ hữu lực mà ma sát. Ý thức dần rơi vào hỗn loạn, cậu cứ để mặc cho hắn hôn lên mắt, môi, cổ…. rồi dần xuống đến ngực. “Ah… Ah… Chân Tường… Ah….”

Phàn Chân Tường nắm chặt lấy thắt lưng cậu, vừa chống đỡ, vừa đong đưa, chú ý thật chi tiết từng biến hóa trên gương mặt của cậu. Càng lúc càng mê say mà nhăn mày. Môi cũng phát ra tiếng khàn khàn rên rĩ. Là đang gọi tên của chính mình.

Nghe thấy cậu nói, chỉ muốn hắn, chỉ cần hắn, liền nguyện cả đời này sẽ đáp ứng.

“Đoàn nhi…” Một lần lại một lần va chạm, chạm đến chỗ sâu nóng nhất bên trong. Ôm thiên hạ thật chặt vào lòng. Vết sẹo thô ráp kia cọ vào người làm tim hắn đau đớn. Là vận mệnh, là sai lầm của hắn. Giờ hắn chỉ cần duy nhất cậu mà thôi.

“Đoàn nhi, đừng quên ngươi là của ta.”

“Ah, ưhm….ưhm….ko quên……” Cậu thở đứt quản từng cơn, tựa sát vào lòng ngực nam nhân. Cơ thể dần dần ổn định lại.

Ngồi bệch xuống giường, nam nhân giở cao chân cậu, gác lên bờ vai rộng lớn của hắn. Tốc độ cứ chầm chậm thiêu đốt. Nhu tình tràn đầy, cùng với sự ma sát kịch liệt khiến cậu mê say….

Kìm lòng ko được mà giương tay cầm lên vài dúm tóc đang rơi tán loạn trước trán cậu, đặt nó lên môi mà khẽ hôn. Cậu bỗng nhiên lại lộ ra bộ dáng làm say đắm lòng người.

Phàn Chân Tường đầu óc cũng đê mê, đến độ quên luôn cả vết thương của cậu. Hắn ko khống chế được hành vi mà va chạm như ko thể dừng được. Tình cảm của hắn vẫn mãi mãi ko đổi, vẫn mỗi lần nhìn thấy vết thương của cậu thì lại đau lòng…..