Rất nhiều người xung quanh rất hoảng hốt và tò mò trước huyết sắc kỳ lạ mà cây phiễu du phát ra.

"Đi thôi, trời có chút tối, trở về nghỉ ngơi trước đã." Trầm Lăng nhíu mày nhìn dòng người ngày càng đổ dồn về phía này, cậu thật sự không thích cảm giác đông đúc, ngột ngạt này.

"Phụ thân... Ý ngài là trở về Ma giáo sao? Ta còn chưa thỏa mãn đâu..." Họa Mục Tiên dùng vẻ mặt đáng thương làm nũng với Trầm Lăng.

Dù ở Ma giới tiếp cận Trầm Lăng không quá khó khăn, nhưng Họa Mục Tiên biết rõ tên giáo chủ Ma Thiên Tôn kia luôn luôn giám sát Trầm Lăng, bất kỳ ai có ý định mờ ám hay leo cao đều bị ông ta nắm thóp được. Hiếm khi có khoảng thời gian tự do hành động như vậy, sao Họa Mục Tiên có thể rút ngắn lại được?

"Vậy ngươi muốn đi đâu nữa?" thể chất của ma tu cũng phần nào giống tiên tu, không cần phải ăn uống hay ngủ nghỉ điều độ như phàm nhân, nhưng Trầm Lăng đã hình thành thói quen sinh hoạt này từ kiếp trước nên khó thay đổi được.

"Phụ thân thấy tới một tửu lâu nào đó nghỉ chân có được không?" bộ dạng Họa Mục Tiên cực kỳ ngoan ngoãn như tiểu hài tử đang xin phép người lớn.

"..." Trầm Lăng run run khóe môi, cảm thấy hình tượng đáng sợ của Họa Mục Tiên trong tiểu thuyết bỗng trở nên vỡ nát.

Đóng kịch không có gì sai, nhưng diễn quá lố như vậy cũng được sao?

Nén đi bất đắc dĩ trong lòng, Trầm Lăng cứng nhắc mang Họa Mục Tiên đi tới một tửu lâu trong thành.

Hai tiên nhân cách đó không xa cũng bắt đầu bám theo, trên đã không có ít thủ đoạn để tách cả hai. Một kẻ là ma tu chưa biết sự đời, một kẻ chỉ là tiểu hài tử, làm sao có thể ứng phó với đột kích bất ngờ của bọn họ?

"Dùng bảo vật Hoa Mộng Ảnh này bắt cóc ma tu đó, các ngươi đừng coi thường tiểu hài tử kia." Tô Viễn Sinh không biết lấy từ đâu ra một chiếc gương cực kỳ tinh xảo, xung quanh được bao bọc bởi linh khí nồng đậm.

Vị tiên nhân không khỏi sửng sốt, bất quá cũng không dám nghi ngờ lời nói của Tô Viễn Sinh. Trực giác của vị thái tử này chắc chắn không thể sai lầm được.

Hoa Mộng Ảnh là một chiếc gương có nhốt được một người nào đó, còn có thể tạo một ảo ảnh khác tựa như một con rối để lừa gạt mọi người. Chiếc gương này không phải bảo vật trân quý nhất, nhưng cũng cực kỳ khó mà tìm được.

Họa Mục Tiên nắm tay Trầm Lăng đi một hồi, cũng nhận ra thứ gì đó không đúng. Tới khi bắt gặp đôi mắt vô hồn của người bên cạnh thì mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Chết tiệt!" đôi mắt Họa Mục Tiên tràn ngập tơ máu, sát khí không thể khắc chế được mà phóng thích ra bên ngoài.

Là ai? Ai lại dám bắt cóc y khỏi tay hắn?

Đáng giận! Hắn không thể liên hệ được với phân niệm Ký Ức, hiện tại hắn vẫn chưa tiếp nhận được toàn bộ sức mạnh của kiếp trước.

Ma Thiên Tôn mà biết được chuyện này, chắc chắn sẽ gây khó dễ cho hắn. Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, thứ mà hắn lo lắng chính là, bản thân không thể lường trước được chuyện này lại xảy ra.

Cảm giác mơ hồ, bất lực không nắm rõ mọi chuyện, Họa Mục Tiên cảm thấy thật bất an.

Hừ, hãy đợi đó!

Chỉ cần tiếp nhận toàn bộ sức mạnh,  hắn sẽ nhanh chóng tìm được Cẩn Dục Lăng.

kẻ đã làm chuyện này, chắc chắn phải trả giá thật đắt!

Trầm Lăng không biết từ lúc nào bản thân đã lâm vào bất tỉnh, cảm giác nóng rát đau đớn không ngừng truyền tới lồng ngực, tựa như nội đan bị xé rách thành từng mảnh.

Toàn thân cậu đổ mồ hôi lạnh, trải qua thứ cảm giác đau đớn nhất từ khi sinh ra tới giờ,  rõ ràng đã chìm vào giấc mộng nhưng Trầm Lăng lại cơn đau rất rõ rệt.

"Aaa!" Trầm Lăng choàng tỉnh dậy, thân thể không ngừng run rẩy vì khó chịu.

Cảnh vật xung quanh Trầm Lăng đã thay đổi, cậu đang nằm trong một căn nhà tranh tồi tàn, giường gỗ cứng nhắc xập xệ như sắp gãy tới nơi. Khiến cậu suýt chút nữa tưởng rằng mình đã xuyên qua một thế giới khác.

Trầm Lăng: Hệ thống, chuyện gì đã xảy ra?

Hệ thống: Kí chủ bị bắt cóc. Nơi này là chân núi Thiết Cơ Môn.

Trầm Lăng cực kỳ hoảng hốt khi nghe tới cái tên 'Thiết Cơ Môn', đó không phải tiên phái mà nam chủ sẽ gia nhập sau khi bỏ trốn khỏi Ma giáo sao?  Vì cái gì cậu lại ở nơi này?

Nếu bị người của Thiết Cơ Môn bắt gặp, chẳng phải một ma tu như cậu sẽ bị giết sao?

"Khoan đã, tu vi của ta..." Trầm Lăng hoảng hốt sờ ngực, cậu không thể cảm nhận được nội đan của chính mình...

Hệ thống: có hai tiên nhân đã phế bỏ tu vi và đưa ký chủ tới đây, bây giờ ngươi đã trở thành người bình thường.

Gì vậy chứ? Tiết tấu kiểu này là sao? Làm ơn ai đó giải thích cho cậu được không?

Trầm Lăng chưa kịp định thần thì một người xa lạ đã tiến vào phòng, hắn bận lục y hoa lệ, đôi mắt lạnh băng nhìn Trầm Lăng "Ngươi nên khôn ngoan mà giấu đi thân phận thật sự của mình nếu không muốn chết tại đây. Từ bây giờ ngươi sẽ trở thành đệ tử ngoại môn của Kiếm Cơ Phái, tốt nhất đừng vọng tưởng chuyện bỏ trốn hay làm điều gì mờ ám, nếu không ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán."

"..." Trầm Lăng cuối đầu không đáp, hàn khí tỏa ra từ nam tử kia khiến cho cậu cảm thấy áp lực không thở nổi.

"Đây là y phục của ngươi, đệ tử ngoại môn chỉ được phép đi tới Tàng thư viện, Trúc Lâu và Nam Yến Các, nếu dám đi tới những nơi bị cấm sẽ bị xử phạt theo môn quy." vừa dứt lời, nam tử lục y phất áo rời đi, bỏ mặc Trầm Lăng đang ngơ ngác tràn ngập nghi vấn cùng khó hiểu.

Không phải hệ thống của cậu dùng để tu ma sao? sao bây giờ lại chuyển sang tu tiên?

Thật sự... rất kỳ quái!