"Hạo ca ca." Vãn Vãn chạy tới, nhào vào người Hứa Thần Hạo ôm chặt lấy hắn, "Em rất nhớ anh."

Hứa Thần Hạo ném điếu thuốc đã hút cạn vào thùng rác ven đường, hít hà mùi hương quen thuộc trên người nàng, nói: "Mấy ngày không gặp, trông em béo lên không ít."

Cái gì? Nghe thấy lời này Vãn Vãn vội vàng buông tay ra, tự kiểm tra bản thân mình từ trên xuống dưới. Béo chính là thiên địch của nữ nhân, tuyệt đối không thể chịu được khi bị chê béo, đặc biệt còn là vị hôn phu của nàng chê.

"Trêu em thôi, như vầy rất cân đối." Hứa Thần Hạo thấy vẻ mặt nôn nóng của nàng, liền trấn an. Hắn giữ chặt tay nàng nói, "Đi thôi."

Vãn Vãn bĩu môi, làm sao mà có thể, mỗi ngày nàng đều ăn kiêng rồi tập yoga, béo thế nào được mà béo!

Ngồi vào xe, Hứa Thần Hạo lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, đưa cho nàng, "Mở ra xem."

"Đây là.. quà của em?" Vãn Vãn mở to hai mắt ngập nước nhìn hắn, nụ cười nở rộ trên khóe môi.

Nàng háo hức lập tức mở hộp quà ra, chỉ thấy bên trong là một chiếc vòng cổ bạc lẳng lặng nằm đó, điểm lên là viên đá màu đỏ điêu khắc hình trái tim, lấp lánh chiếu sáng trong bóng tối.

Vãn Vãn trong nháy mắt sững sờ, đáy lòng run rẩy, cái này giống với chiếc vòng sót lại lúc nàng còn là linh hồn như đúc, chuyện này là thế nào? Chỉ là trùng hợp.. hay là?

"Làm sao vậy? Không thích sao?" Hứa Thần Hạo hỏi.

Vãn Vãn nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, quả nhiên một cảm giác ấm áp truyền đến, xúc cảm này.. giống y hệt viên đá quý trước kia..

Thấy nàng ngơ ngác, Hứa Thần Hạo giải thích nói: "Anh mua cái này từ một phòng đấu giá ở Pháp, nghe bảo là mặt dây chuyền được điêu khắc từ thượng cổ linh thạch trong truyền thuyết, một Thiên thần nào đó dùng chín chín tám mươi mốt ngày để chế tạo thành, gọi là nước mắt Nguyệt thần."

Nghe những lời này, hốc mắt Vãn Vãn đột nhiên đỏ au, nàng ngơ ngẩn xoa gương mặt của mình, đầu ngón tay lại chạm phải nước mắt ẩm ướt.

Tại sao tự nhiên nàng lại khóc?

"Vãn Vãn, sao tự nhiên khóc? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Hứa Thần Hạo nhăn mày lại, lo lắng hỏi.

"Không, em.. do em cảm động quá." Vãn Vãn nắm chặt vòng cổ.

Hứa Thần Hạo duỗi tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt đẫm trên khuôn mặt Vãn Vãn, nói: "Chỉ là một khối đá quý mà thôi? Sau này em muốn bao nhiêu cũng được."

Vãn Vãn nắm lấy tay hắn, lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Không, viên đá này thực đặc biệt, cảm ơn anh, Hạo ca ca."

Trong lòng chảy qua một dòng nước ấm áp, bất kể Hứa Thần Hạo có làm ra chuyện gì trước đây, thời điểm hắn tặng cho nàng viên đá này cũng làm nàng thực sự cảm động.

Lúc nàng còn làm linh hồn, dựa vào khối đá quý này có được chút ý thức, miễn cưỡng nhớ lại một phép thuật triệu hồi cơ bản, cũng như có được cơ hội có thể hoàn dương ngày hôm nay.

Chỉ là sau khi triệu hồi được hệ thống, dây chuyền của nàng đột nhiên biến mất, bây giờ Hứa Thần Hạo lại đem nó trở về cho nàng.

"Ngốc nghếch." Mặt mày Hứa Thần Hạo tràn đầy ý cười ôn nhu nói. Đem tay rút về khởi động xe.

Nửa giờ sau, xe hơi ngừng lại trước cửa một căn biệt thự nguy nga tráng lệ.

"Tối nay là tiệc sinh nhật của thị trưởng thành phố S, anh có công việc cần cùng ông ấy thương lượng, em ngoan ngoãn đứng đây ăn chút gì đó, khi vãn tiệc anh sẽ đưa em về, được không?" Hứa Thần Hạo dặn dò nói.

Vãn Vãn gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Hạo ca ca, anh yên tâm, em sẽ không gây chuyện đâu." Chỉ là nàng cam đoan không tự mình gây chuyện, còn ai đó muốn gây chuyện với nàng thì lại khác.

"Anh giúp em đeo vòng cổ lên." Hứa Thần Hạo nói.

Vãn Vãn đem hộp quà đưa cho hắn.

Hứa Thần Hạo nâng lên "nước mắt Nguyệt Thần" trong truyền thuyết chậm rãi đeo vào cổ nàng, viên đá quý hình trái tim trong lúc cả hai không chú ý chợt lóe lên một sắc đỏ nhợt nhạt màu máu tươi.