"Không xong rồi không xong rồi!"

Tiểu công chúa mở mắt ra, trong viện người đến người đi, từng người đều sắc mặt nghiêm túc, đi lại vội vàng.

"Thù Thù."

Thiếu niên phản quang đi tới, thân thể còn lộ ra non nớt lúc này cũng cao lớn hơn mấy phần.

"Tân Ngọc ca ca, xảy ra chuyện gì?" Tiểu công chúa vuốt mắt, hít mũi một cái, mơ mơ màng màng hỏi một câu.

Tân Ngọc trầm mặc một hồi, nói: "Đêm qua lại có yêu ma tập kích một thôn xóm, bây giờ ta phải đi qua cái thôn kia nhìn xem, muội ngoan ngoãn ở lại đây, không cho phép chạy loạn, biết chưa?"

"Tân Ngọc ca ca, ta cũng đi."

"Không được, rất nguy hiểm." Tân Ngọc không hề nghĩ ngợi cự tuyệt.

Thôn kia vừa bị tập kích, ai cũng không biết yêu ma còn ở nơi đó hay không.

"Thế nhưng ta là trưởng công chúa." Thần sắc tiểu công chúa có chút nghiêm túc: "Bọn hắn đều nói ta là phúc tinh, ta đi, bọn hắn sẽ càng an tâm a?"

"Ai dạy muội?" Tân Ngọc nhíu mày.

Tiểu công chúa lắc đầu: "Không có ai dạy, ta nghe thấy có người nói như vậy."

Tiểu công chúa lôi kéo tay áo Tân Ngọc, cầu khẩn nói: "Tân Ngọc ca ca, huynh mang ta đi nha, phụ hoàng phái rất nhiều ám vệ đến, không có việc gì đâu."

Tiểu công chúa vốn là dáng dấp đáng yêu, lúc này làm nũng càng lộ ra vẻ hồn nhiên làm cho người ta hận không thể nâng trong lòng bàn tay, nơi nào có thể để cô có một chút không vui.

Tân Ngọc chịu không được cô như vậy, cuối cùng mang theo cô lên xe ngựa.

Cái thôn này lớn hơn so với thôn trước đó, bởi vì vừa bị tập kích nên máu còn chưa đông lại, trong không khí tràn đầy mùi máu tươi khó ngửi.

Tiểu công chúa bị để lại trong xe ngựa, nhưng cô ngồi không yên, thừa dịp cung nhân không chú ý liền trượt xuống xe ngựa.

Cô ở trong cung làm đã quen làm loại chuyện này, tránh đi cung nhân dễ như trở bàn tay.

Nhưng tiến vào thôn, sắc mặt tiểu công chúa liền khó coi.

Mặt đất đầy máu tươi cùng thi thể, trên mặt đất có vết tích bị giãy dụa lôi ra ngoài, mỗi một dạng đều là chói mắt.

Tiểu công chúa sững sờ đi vào trong.

Đây chính là yêu ma...

Kẻ thù của nhân loại.

"Cẩn thận!"

"Công chúa điện hạ!!"

Thanh âm hoảng sợ từ phía sau vang lên, bên tai có tiếng gió lướt qua, một giây sau cô liền rời khỏi mặt đất.

"Tiểu cô nương khả ái như thế, ăn nhất định rất ngon!" Thanh âm chói tai khó nghe vang lên bên tai cô.

Tiểu công chúa ngửa đầu, yêu ma khô gầy ôm cô, làn da trên mặt không khác nào vỏ cây già, thô ráp khó coi, đôi mắt hiện lên tơ máu đỏ tươi.

Yêu ma cúi đầu nhìn lo, trên mặt lộ ra cười quái dị, há miệng liền muốn cắn về phía cổ cô.

Tiểu công chúa thậm chí có thể thấy rõ máu trong miệng yêu ma, tràn đầy tham lam cùng hưng phấn, mùi máu tươi xông thẳng vào mũi.

Cô bị kinh sợ, bỗng nhiên nhắm mắt lại, ngay cả thét lên cũng đã quên.

Phanh ——

Tiểu chúa rơi xuống từ trên không, cô xoay người nhảy lên, giữ vững thân thể, được ám vệ đỡ lấy.

Đồng thời thân thể yêu ma từ trên trời rơi xuống, đập xuống bên trong mặt đất đầy máu.

"Thù Thù, Thù Thù..." Tân Ngọc nhận lấy cô từ trong tay ám vệ.

"Công chúa điện hạ!"

Tiểu công chúa sững sờ nhìn về phía Tân Ngọc: "Tân Ngọc ca ca... Ta giết hắn..."

Tân Ngọc ôm lấy cô: "Không có việc gì Thù Thù, thứ muội giết chính là yêu ma, là yêu ma muốn tổn thương muội, hắn đáng chết."

Tiểu công nhỏ run đếm dữ dội hơn.

Ngày bình thường việc tu luyện của cô đều là dùng cho việc quấy rối, cho tới bây giờ đều chưa từng tổn thương người nào.

"Ta đưa công chúa điện hạ trở về trước." Tân Ngọc quay đầu phân phó: "Trong làng còn có yêu ma, để mọi người cẩn thận."

"Vâng, thế tử."

Tân Ngọc tự mình đưa tiểu công chúa trở về, tiểu công chúa cũng không khóc rống, chỉ là trừng lớn mắt, trong mắt tràn ngập sương mù làm cho người ta nhìn đến đau lòng.

Hắn liền nói lần này không nên cho cô tới.

Cũng không biết quốc chủ cùng hoàng hậu nghĩ như thế nào.

"Thế tử."

Thế tử thở dài một tiếng, buông tiểu công chúa đã ngủ xuống, theo người rời đi.

"Thế tử, đã lục soát trong ngoài thôn, không có phát hiện yêu ma, con yêu ma tập kích công chúa điện hạ kia vẫn còn sống, đã áp tải tới."

Một đứa trẻ chưa từng trải qua thực chiến, không đủ để chuẩn xác để giết chết yêu ma.

"Giam ở đâu?"

"Lăng đại nhân đang thẩm vấn."

"Các ngươi trông coi Công chúa, ta đi xem một chút."

"Vâng."

-

"Công chúa điện hạ thật là lợi hại a."

"Thời điểm ta bằng công chúa, nhìn thấy yêu ma chân đều mềm nhũn, công chúa lại mặt không đổi sắc giết chết yêu ma."

"Bằng không thì sao ngài ấy có thể là đại phúc tinh của đại lục Huyền Tử chúng ta?"

"Có công chúa điện hạ phù hộ, đại lục nhất định sẽ bình an."

Tiểu công chúa nghe thấy tiếng thảo luận bên ngoài, yên lặng trở lại trên giường.

Cô sợ chết.

Giết con yêu ma kia cũng chỉ là theo bản năng của thân thể, lúc ấy trong đầu cô ngay cả làm sao để sử dụng linh lực đều đã quên.

Yêu ma... Thật là đáng sợ.

Tiểu công chúa liên tiếp mấy ngày đều không muốn ăn, cả người đã gầy gò không ít, Tân Ngọc tự mình đút mới có thể cô uống thêm một chén cháo.

Con yêu ma bị bắt lại kia khai báo cho bọn họ một nơi cư trú.

Lăng đại nhân dẫn người đi tiêu diệt, ba ngày sau mới trở về.

Nơi đó có không ít yêu ma tụ tập, lại rất nhiều tên đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nếu không phải bọn hắn phát hiện kịp thời, có thể sẽ để yêu ma triệt để khôi phục lại.

Lần tiêu diệt này rõ ràng có hiệu quả, một thời gian cũng không xuất hiện việc yêu ma tập kích người.

Tiểu công chúa cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, thoát ra khỏi bóng ma của yêu ma mang đến, khôi phục lại dáng vẻ tiểu công chúa hoạt bát nhảy loạn trước kia.

Đại đội lại chờ đợi mấy ngày, xác định không có vấn đề liền để lại một phần nhỏ người, đại đội lên đường trở về Hoàng Thành.

Nhưng để tất cả mọi người không nghĩ tới chính là ngay trên đường trở về Hoàng Thành lại gặp gỡ yêu ma tập kích.

Vô số yêu ma từ chỗ tối lao ra, toàn bộ đội ngũ đều bị đánh tan.

Xe ngựa tiểu công chúa bị chấn kinh, không khống chế được chạy như điên.

"Công chúa!"

"Bảo vệ Công chúa!"

Tân Ngọc nghe thấy thanh âm liền quay đầu nhìn lại, xe ngựa đã cách hắn rất xa.

Tân Ngọc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đuổi theo xe ngựa.

Yêu ma tựa hồ biết cô là đối tượng đám người bảo vệ, trực tiếp đem mục tiêu nhắm vào cô.

Xe ngựa bị yêu ma tay không xé mở, cung nhân cũng bị thô bạo xốc lên, tiểu công chúa bại lộ ở trong tầm mắt yêu ma.

Biểu tình trên mặt yêu ma dữ tợn, trong mắt phản chiếu lấy tiểu công chúa đang hoảng sợ, đột nhiên nhào về phía cô.

Mắt thấy là móng vuốt của yêu ma sắp bắt được tiểu công chúa, thân thể yêu ma đột nhiên bay ra ngoài.

Ám vệ xuất hiện bốn phía tiểu công chúa, bao vây cô lại.

"Công chúa ngài không sao chứ?"

Tiểu công chúa giống như lúc này mới có thể hô hấp, quay đầu nhìn về phía cuộc chiến hỗn loạn.

Tân Ngọc bởi vì lo lắng cho cô, xông lại quá gấp bị yêu ma tập kích, lúc này đã bị thương.

Tiểu công chúa lập tức quýnh lên: "Cứu Tân Ngọc ca ca... Nhanh cứu Tân Ngọc ca ca..."

Ám vệ: "Công chúa, chức trách của chúng ta là bảo vệ ngài!"

Tiểu công chúa hốc mắt ửng đỏ, thanh âm không khỏi nâng cao: "Ta ra lệnh cho ngươi, cứu Tân Ngọc ca ca!"

Ám vệ nhíu mày, có chút khó khăn: "Công chúa, ngài đừng làm khó dễ chúng ta, nếu ngài có chuyện gì, chúng ta gánh vác không nổi."

"Đi! Đi!!" Tiểu công chúa đẩy bọn hắn ra: "Các ngươi không đi, ta đi!"

Ám vệ nhanh chóng kéo tiểu công chúa trở về: "Ta đi, Công chúa ngài đợi ở chỗ này."

"Các ngươi bảo vệ tốt cho Công chúa."

"Vâng."