Trên bãi tha ma chỉ có âm thanh đào đất, âm thanh kéo dài rất lâu.

Không có khả năng đào từng mộ cho từng người, cho nên Minh Thù đào một cái hố to, đem tất cả mọi người bỏ vào.

Thái tử điện hạ đứng bên cạnh, thần sắc bình tĩnh nhìn cô.

Trong lúc Minh Thù chôn người đã ăn ba lần.

Đám người: "..."

Hoàn toàn không thể hiểu được, loại thời điểm này còn có thể nuốt cái gì vào bụng.

Nhưng bọn hắn cũng không có cách nào phản bác cái lý luận đói bụng không còn khí lực làm sao đào hố này.

Chôn người xong, dựng lên một cái bia không có chữ, bầu trời đầy chấm nhỏ, cô kéo lấy xẻng đi tới: "Thái tử điện hạ, xong rồi."

Thái tử từ chỗ Tạ An nhận lấy rượu, đứng trước bia mộ không có chữ: "La đại nhân, sau này ta nhất định sẽ hậu táng."

Rượu rơi xuống mặt đất.

Minh Thù chống đỡ cái xẻng gặm màn thầu, quét mắt một vòng thần sắc lo lắng của Tạ An.

"Cái kia... Bên kia còn có mấy bộ thi thể, các ngươi có muốn đi xử lý một chút hay không?"

Tạ An: "??"

Tạ An cho người đi qua nơi Minh Thù chỉ, quả nhiên lôi ra mấy bộ thi thể.

Bọn hắn kiểm tra một chút rồi bẩm: "Tạ đại nhân, hình như là người của Thừa tướng."

Tạ An bá một cái nhìn về phía Minh Thù.

"Không cần cám ơn, mười cái đùi gà."

"..."

Thái tử điện hạ đi tới, nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn Minh Thù bên cạnh: "Các ngươi lui xuống trước."

"Điện hạ!" Nữ nhân này lai lịch không rõ, sao có thể để cô đơn độc ở cùng điện hạ.

Tạ An mới không tin sẽ có người nguyện mạo hiểm tính mạng tới làm chuyện này.

Khẳng định cô có mưu đồ.

"Lui xuống."

"... Vâng."

Tạ An cẩn thận mỗi bước rời đi.

Ban đêm trên bãi tha ma càng lộ ra vẻ âm trầm, Thái tử điện hạ tới gần Minh Thù: "Vì sao ngươi muốn giúp ta?"

Minh Thù yên lặng gặm một miếng màn thầu: "Ta đã nói với ngươi ta là sát thủ."

Thái tử điện hạ: "Cho nên?"

Minh Thù: "Lâu chủ của ta để cho ta tới giết ngươi, ta đây không phải là đang nghĩ biện pháp tiếp cận ngươi sao? Ngươi xem, ta giúp ngươi một chuyện lớn như vậy, có phải ngươi nên cảm kích ta, sau đó ta liền... Ài, ngươi đừng đi a!"

Thái tử điện hạ cười lạnh: "Một sát thủ bị phế võ công làm sao vẫn chưa bị vứt bỏ?"

Minh Thù ca tụng lâu chủ một chút: "Lâu chủ của chúng ta nào có phải loại tục nhân kia, lại nói giết người không nhất định phải dùng võ công."

Thái tử điện hạ đi hơi nhanh: "Không dùng võ công? Dùng màn thầu?"

Minh Thù: "..."

Tiểu yêu tinh lại coi thường màn thầu!

Màn thầu thì sao!

Trẫm không đùa với ngươi a!

Thái tử điện hạ đang bước đi, đột nhiên không nghe thấy âm thanh.

Hắn bỗng nhiên trở lại, đằng sau không có một ai.

Hắn vội vàng trở về chỗ cũ.

Bốn phía chỉ có âm thanh sạt sạt sạt của gió thổi qua cỏ hoang.

Thái tử điện hạ có chút nắm chặt nắm đấm, có phải mới vừa rồi là hắn nói hơi quá đáng hay không?

Rõ ràng thật vất vả mới gặp được cô.

Không phải cô nói đến ám sát mình sao?

Cho nên cô nhất định sẽ còn xuất hiện.

Thái tử điện hạ đại khái là lần đầu tiên chờ mong có người đến ám sát mình như thế.

"Điện hạ." Tạ An đang chờ ở phía dưới, nhìn thấy Thái tử điện hạ xuống tới liền vội vàng nghênh đón.

"Hồi cung."

Tạ An nhìn đằng sau Thái tử điện hạ, ngay cả Quỷ Ảnh cũng không nhìn thấy.

Hắn có chút kỳ quái, nhưng nhìn vẻ mặt của Thái tử điện hạ không tốt cũng không dám hỏi nhiều.

-

"Đã tiến cung thì liền không thể so với ở bên ngoài, mỗi tiếng nói cùng hành động đều phải có quy củ, ở đây, làm không tốt liền phải rơi đầu."

Ma ma đang giáo huấn cung nữ mới tiến cung.

Minh Thù đứng phía sau, cô không tiến vào cũng không có cách nào, Thái tử điện hạ chính là ở Đông cung.

Đương nhiên cô cũng có thể trực tiếp đi vào, nhưng không có thân phận hợp pháp, cô cũng không thể một mực trốn trốn tránh tránh a?

Tìm Thái tử điện hạ?

Bản thân hắn còn khó giữ được, trong Đông cung có mấy con kiến, người khác đều rõ ràng, cô đột nhiên xuất hiện, không chừng sẽ gây ra việc gì ngoài ý muốn.

Tiểu yêu tinh vốn là sống rất gian nan.

Cô vẫn là không nên gây thêm phiền toái cho hắn.

Học xong một ngày quy củ, Minh Thù trở lại chỗ ở, đột nhiên nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã.

"Sở Linh Nhi, vừa rồi cô lại dám cáo trạng cho ma ma!"

Minh Thù đứng tại cửa ra vào nhìn tràng cảnh bên trong, một tiểu cung nữ bị mấy cung nữ vây quanh ở giữa, những người còn lại đều đứng bên cạnh.

Sở Linh Nhi: "Không phải ta."

"Không phải ngươi thì là ai? Ta nhìn thấy ngươi cùng ma ma nói chuyện, làm hại ta bị ma ma đánh đến mấy lần!"

"Ta nói không phải ta."

"Còn không thừa nhận, giáo huấn cô ta cho ta!"

Loại chuyện cung nữ ăn hiếp nhau này rất phổ biến, Minh Thù đứng tại cửa ra vào, chờ bọn họ giáo huấn xong mới đi vào.

Cô đi vào, những người còn lại đều an tĩnh lại, thấy cô không nói lời nào, tất cả mọi người liền tản ra tự mình làm việc của mình.

Lúc Minh Thù tiến vào liền để lại ấn tượng sâu sắc cho đám người này, không ai dám trêu chọc cô.

Y phục trên người Sở Linh Nhi bị kéo đến hỏng, tóc loạn thành một bầy, cô ấy đưa tay lau lau nước mắt, nhanh chóng đứng lên.

Minh Thù không chỉ một lần nhìn thấy người tên Sở Linh Nhi này bị ức hiếp.

Cái tên này của cô ta cùng cái đãi ngộ này, Minh Thù cảm thấy khả năng người này là nữ chính.

Không biết có biết nấu cơm hay không...

Chờ chút!

Nếu cô ấy là nữ chính, vậy nam chính là ai?

Sẽ không phải là tiểu yêu tinh a?

Hắn thế nhưng là Thái tử, sau này sẽ kế thừa hoàng vị... Không có khả năng không có khả năng, nói không chừng hắn còn chưa kịp kế thừa hoàng vị liền treo thì sao?

Lại nói nữ chính cũng không nhất thiết phải làm phi tử nha.

"Trong cung có thiết yến, các ngươi phải đi qua hỗ trợ, đến lúc đó đều nghe lời tốt cho ta, nếu ai dám gây chuyện thị phi, đừng trách ta không khách khí!"

Ma ma phát biểu xong, cho người ta đều đi theo thái giám.

Minh Thù cho tới bây giờ đều là đi cuối cùng, ma ma gọi cô lại.

"Ma ma." Minh Thù lộ ra nụ cười.

Ma ma gật đầu: "Ta biết ngươi ổn trọng nhất, không gây chuyện thị phi, đến lúc đó, ngươi trông coi bọn họ thất tốt cho ta. Chúng ta là một thể, phạm sai lầm đều sẽ bị liên lụy."

Minh Thù: "..." Ma ma có phải là có hiểu lầm gì đối với trẫm hay không?

-

Thiết yến lần này là sinh nhật của công chúa Như Hâm.

Công chúa Như Hâm, bởi vì mẫu phi qua đời sớm cho nên công chúa Như Hâm được Thái hậu nuôi dưỡng lớn lên.

Có Thái hậu làm chỗ dựa, công chúa Như Hâm ở trong cung chính là công chúa được sủng ái nhất.

Còn có người truyền, nếu không phải bởi vì công chúa Như Hâm là nữ tử, chỉ sợ Thái hậu đã sớm phế Thái tử lập công chúa Như Hâm làm hoàng nữ.

Tóm lại trong cung không thể đắc tội công chúa Như Hâm.

"Sở Linh Nhi ngươi đem cái này đến đưa cho công chúa Như Hâm đi."

Cung nữ đem khay giao cho Sở Linh Nhi.

Sở Linh Nhi không nói một lời tiếp nhận, sau đó đi đến phủ công chúa.

Chờ Sở Linh Nhi đi rồi, mấy cung nữ liền tụ lại thành một nhóm: "Chờ xem kịch vui đi."

"Chọc giận công chúa Như Hâm, cô ta tuyệt đối chịu không nổi."

Trên mặt mấy cung nữ lộ ra nụ cười chiến thắng.

Minh Thù đi qua bên người bọn họ, mấy người trong nháy mắt im lặng.

Chờ Minh Thù đi ra ngoài, bọn họ mới hạ giọng: "Ta luôn cảm thấy cô ta kỳ kỳ quái quái."

"Chớ chọc cô ta, chọc giận cô ta đều không có kết cục tốt."

"Đúng, lần trước có một cung nữ khiêu khích cô ta, ngươi đoán cô ta làm gì, cô ta đem người đánh một trận, cung nữ kia cáo trạng cho ma ma, nhưng trên người cung nữ chẳng có chuyện gì, cô ta phản cáo cung nữ vu hãm, kết quả ngày thứ hai cung nữ kia liền bị đưa ra khỏi cung."

"Cô ta đánh thật?"

"Phải, mấy người tận mắt nhìn thấy nhưng không ai dám nói ra, hơn nữa trên người cung nữ kia cũng không có vết thương..."