Tiết đầu tiên buổi chiều là hóa học.

Thầy giáo hóa học đeo cặp kính còn dày hơn đít chai đang phát bài thi trắc nghiệm, dùng giọng đọc thơ diễn cảm nói: “Bài thi trắc nghiệm hóa học lần này, đứng đầu vẫn là bạn Lệ Đại Hải! Mọi người hãy vỗ tay chúc mừng!”

Dưới bục giảng vang lên lác đác vài tiếng vỗ tay.

Lệ Đại Hải nhận lấy bài thi điểm tuyệt đối của mình, khinh bỉ liếc bài thi 28 điểm trên tay Hàn Chấn, nói: “Bổn thiếu gia không cho em chép bài đâu, hừ!”

Hàn Chấn nắm bài thi của mình, nội tâm phức tạp. Thôi, cậu vốn là học sinh cá biệt.

Chữa xong bài thi, thầy hóa học lật sang đầu đề chương mới, nhắc tới một từ khiến tâm thần Hàn Chấn rung lên, “Ma túy”.

Thầy hóa học đĩnh đạc nói, “Trong khi ai nấy nghe thấy ma túy đều sẽ biến sắc, thực ra rất nhiều người đều không biết ma túy có thể được bào chế ra. Cách bào chế của nó rất đơn giản, một vài bạn học có thành tích hóa học ưu tú trong lớp chúng ta chẳng hạn như Lệ Đại Hải, tôi tin đều có thể làm được.”

Có bạn học giơ tay nói: “Thưa thầy, nếu như vậy thì chẳng phải ma túy lưu thông rất dễ dàng sao?”

Thầy hóa học lắc đầu, hỏi ngược lại: “Cho dù em biết cách làm đi nữa, em có làm không?”

Đáp án quá hiển nhiên.

Người bình thường đều sẽ không làm việc trái pháp luật.

“Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác. Chế ma túy yêu cầu tinh thông bộ môn hóa học, không phải bất cứ ai đều có thể làm ra ma túy với độ tinh khiết cực cao. Ý của tôi là, hóa học là một môn nghệ thuật muôn màu muôn vẻ, kỳ diệu vô cùng, có thể nâng cao hiệu suất, đem đến của cải cho xã hội ……”

Thầy hóa học tiếp tục lải nhải.

Hàn Chấn phát hiện Lệ Đại Hải đang ngây người. Cậu đẩy Lệ Đại Hải một cái, nói: “Ăn quà vặt không?”

Lệ Đại Hải lắc đầu, nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa hóa học.

Hàn Chấn rướn lại gần, mới phát hiện gã đang xem công thức bào chế ma túy.

Trong đầu hiện lên một ý tưởng to gan, cậu không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ cậu muốn làm?”

Lệ Đại Hải đột nhiên khép sách giáo khoa lại, mặt lạnh tanh: “Bổn thiếu gia chỉ tò mò.”

Hàn Chấn khuyên nhủ: “Tò mò chết người. Lệ Đại Hà mới vừa bị bắt đó, cậu biết không, nhà cậu ta buôn lậu ma túy. Hành vi trái pháp luật này là không đúng, sớm muộn gì cũng sẽ vô tròng.”

Lệ Đại Hải lề mề ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Sao em biết nhà cậu ta buôn lậu ma túy? Thầy cô cũng chỉ nói cậu ta bị bắt vì giết người thôi mà……”

Hàn Chấn cả kinh, éc, lỡ mồm. Nhưng cậu phản ứng rất nhanh, nói: “Thầy Hà nói với tôi.”

Lệ Đại Hải nghi thần nghi quỷ: “Cậu và thầy Hà rốt cuộc có quan hệ gì?” Luôn cảm giác…… hai người bọn họ rất mờ ám.

Không phải Lệ Đại Hải cong thấy cái gì cũng cong. Mà gã thực sự cảm thấy thái độ của thầy Hà đối với Hàn Chấn đã vượt quá quan hệ thầy trò.

Hàn Chấn: “Thầy ấy là cậu tôi.”

Lệ Đại Hải: “……” Bảo sao.

Tiết hóa học quá nhàm chán, dù sao thầy cũng không để ý, Hàn Chấn dứt khoát lấy điện thoại ra nhắn tin với Hà Cẩn Nhiên.

Đối phương năm phút trước đã gửi một tin nhắn tới: Đang làm gì thế 🙂

Hàn Chấn đáp: Nhớ anh 😀

Dù sao internet quanh co vòng vèo, thả thính cũng chả mất tiền.

Hà Cẩn Nhiên rep ngay: Bảo sao bạn Hàn lại học dốt như vậy, về nhà thầy sẽ dạy dỗ em ra trò

Hàn Chấn: Thầy định dạy dỗ em thế nào?

Hà Cẩn Nhiên: Em nói xem 🙂🙂

Hàn Chấn bỗng dưng không rét mà run:…… Người ta nhớ anh cũng sai à 😭

Hà Cẩn Nhiên: Đừng tưởng tôi không biết ban nãy em nói chuyện với Lệ Đại Hải 😡

Hàn Chấn: (⊙_⊙) sao anh biết được

Hà Cẩn Nhiên: thầy hóa lớp em mới mách lẻo trong group

Hàn Chấn:……

Làm học sinh mệt quá.

Hà Cẩn Nhiên: Sticker người già dùng [ cố gắng học tập, ngày ngày tiến bước ]

Hàn Chấn: Em tắt máy nghe giảng đây

Hà Cẩn Nhiên: Không được!

Hàn Chấn:…… Anh bảo em cố gắng học tập mà?

Hà Cẩn Nhiên: Em không phải học sinh học hóa học làm gì

Hàn Chấn:…… Vậy anh muốn em học gì

Mấy phút sau, màn hình điện thoại mới hiện lên tin nhắn mới.

Hà Cẩn Nhiên: Học xem nên thích tôi thế nào

Hàn Chấn không trả lời. Bởi vì cậu thật sự không biết nên trả lời thế nào. Lúc mới đọc đúng là tim hẫng mất một nhịp, đầu ong ong, có cảm giác dính phải thính ùi.

Hệ thống phỉ nhổ: “Ai bảo đi làm nhiệm vụ còn yêu với đương.”

Hàn Chấn lập tức dựng lông: “Tao không có!!!”

Hệ thống câng câng cái mặt: “Nhìn bạn cầm điện thoại cười ngu ngơ kìa, phát xuân rồi?”

Hàn Chấn: “………… Giọng mày chướng tai quá.”

Hệ thống: “Nghe thống khuyên một câu, đừng yêu NPC trong thế giới, không là bạn phải hối hận đấy.”

Hàn Chấn: “Tao không yêu hắn.”

Hệ thống: “Tôi cảm thấy bạn nên suy nghĩ cho thận với dưa leo của mình nhiều hơn ha.”

Hàn Chấn: “…………”

Hơn mười phút không xem điện thoại, Hàn Chấn lại thấy ngứa ngáy trong lòng. Cậu mặc kệ hệ thống, mở wechat ra, nhìn thấy lúc này Hà Cẩn Nhiên đã gửi tới mấy tin nhắn

Hà Cẩn Nhiên: Đâu rồi?

Hà Cẩn Nhiên: Đi học thật rồi?

Hà Cẩn Nhiên: 😡

Hà Cẩn Nhiên: Tôi rốt cuộc giết người hay phóng hỏa, mà em lại không thích tôi như vậy?

Hàn Chấn đáp lại một sticker bắn tim, ra sức giả moe.

(*/ω\*)

Hà Cẩn Nhiên: Tôi không nhịn được nữa, ngày kia hai ta đi kết hôn thôi.

Hàn Chấn:…… Anh trúng độc à?? Visa còn chưa có đi bằng niềm tin.

Hà Cẩn Nhiên: Em quá đáng yêu, tôi sợ em bị người khác cướp mất

Hàn Chấn:……

Xưa nay mới lần đầu có người nói cậu đáng yêu, tâm trạng phức tạp.

Hà Cẩn Nhiên: Hôm nay tan học đi làm visa.

Hàn Chấn không nói nổi nữa, cậu cảm thấy cần nghĩ biện pháp thoát thân. Cậu không thể nào chấp nhận được hôn lễ của mình cử hành ở thời điểm hoàn thành nhiệm vụ!!!!

Đã vậy, cậu còn bị dí súng ép……

Gió thu hiu hiu, lòng người tiêu điều.

****** ****** ****** ******

Kết quả là sau khi tan học, hai người không đi xin visa.

Bởi vì Hà Lũng Hữu tự mình tới trường học đón Hàn Chấn.

“Tiểu Hàn, ở trường có tán được hoa khôi hay em nào xinh không?” Hà Lũng Hữu nhe răng trêu Hàn Chấn.

Hàn Chấn rũ mắt nói: “Có thì cũng có.”

Hà Lũng Hữu: “Trông thế nào?”

Hàn Chấn: “Thì…… cũng đẹp.”

Hà Lũng Hữu: “Hôm nào dẫn tới cho tôi xem, chờ cô bé thi đại học xong là hai người có thể chính thức ở bên nhau ha ha ha…… Về sau kết hôn đừng quên gọi ông tơ tôi tới đấy nhá!”

Hàn Chấn: “…………”

Người ấy là con trai ngài đó đội trưởng!!!

Hàn huyên một hồi, hai người đi đến cổng trường. Hà Lũng Hữu vỗ vai Hàn Chấn, nói: “Lần này tuy cậu không cống hiến bất cứ cái gì cho tổ chức, nhưng cũng xem như thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi chính thức có bằng tốt nghiệp thì cứ đến đại đội điều tra án ma túy của chúng tôi đi, thế nào?”

Hàn Chấn gật đầu, “Cảm ơn đội trưởng Hà.”

Hà Cẩn Nhiên vội vàng chạy tới mặt mày âm u, không kiêng nể gì mà nói với Hà Lũng Hữu: “Ba! Ba muốn dẫn cậu ấy đi đâu?”

Hà Lũng Hữu còn thấy khó hiểu, nói: “Hàn Chấn đã hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên phải về đội.”

Cổng trường người đến người đi.

Hà Cẩn Nhiên hít sâu một hơi, nói: “Ba, con muốn nói chuyện này với ba.”

Hàn Chấn run lẩy bẩy, đoán trước Hà Cẩn Nhiên muốn nói gì, lập tức núp sau lưng Hà Cẩn Nhiên.

Cậu sợ Hà Lũng Hữu biết được chân tướng sẽ bắn chết cậu.

“Chuyện gì?” Hà Lũng Hữu lấy điện thoại ra nhìn giờ.

Hà Cẩn Nhiên nói: “Con sẽ kết hôn với Hàn Chấn.”

Hàn Chấn: “Phụt ——” hộc một ngụm máu ứ.

( vã mồ hôi) với tính tình nóng nảy của đội trưởng Hà chỉ sợ sẽ rút súng nã thẳng một phát vào đầu cậu. Nói thẳng như thế thật sự ok á!!!!

Hà Lũng Hữu quả nhiên đã nổi cơn thịnh nộ, cả người run lên chỉ tay vào Hà Cẩn Nhiên, sau đó chỉ sang Hàn Chấn, không dám tin: “Tôi bảo cậu tán gái, cậu dám tán con trai tôi?!!”

Hắn lập tức rút phựt súng ra, nhắm thẳng vào Hàn Chấn nói: “Mẹ kiếp ông đây phải bắn chết cậu!”

Hàn Chấn xót xa nghĩ, đáng lẽ cậu không nên dây dưa nhiều đào hoa như vậy.

Xinh đẹp đáng yêu là lỗi của cậu ư?

╮(╯▽╰)╭

Hà Cẩn Nhiên bước chân ra, lạnh lùng nói: “Ba, đừng trách cậu ấy, muốn trách thì trách con đi. Là con dụ dỗ, ép buộc cậu ấy, con thật sự rất yêu cậu ấy, con thật sự muốn lấy cậu ấy.”

Hàn Chấn bỗng dưng thấy cảm động.

Nhưng trước mắt, súng của đội trưởng Hà vẫn đang nhắm thẳng vào đầu cậu.

“Sao tao lại đẻ ra đứa như mày!”

Trước bàn dân thiên hạ, Hà Lũng Hữu mặc cảnh phục rút súng thu hút ánh mắt của không ít quần chúng hóng hớt. Thấy người xúm lại chỗ bọn họ càng ngày càng nhiều, Hà Lũng Hữu không thể không cất súng đi, bảo Hàn Chấn và Hà Cẩn Nhiên lên xe bàn tiếp.

Hà Cẩn Nhiên mặt vô cảm, vẫn giữ câu nói kia: “Con sẽ lấy Hàn Chấn.”

Hà Lũng Hữu càng nhíu chặt lông mày hơn, ôm ngực như lên cơn hen: “Mày muốn ba tức chết hả con?!”

Hà Cẩn Nhiên hững hờ nói: “Đừng giả bộ, ba không chết ngay được.”

Hàn Chấn: “…………” Cứng đấy, đây là giọng anh nói chuyện với ba anh?

Tóm lại, cuối cùng hai cha con thỏa thuận rất lâu. Hà Lũng Hữu cũng biết tính tình quật cường của Hà Cẩn Nhiên có mười trâu cũng không kéo về được, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý. Nhưng hắn vẫn hằm hằm: “Nếu như mẹ con còn ở đây, biết con là đồng tính, chắc chắn sẽ tức giận ngất xỉu.”

Hàn Chấn lén giật góc áo Hà Cẩn Nhiên, hỏi: “Mẹ anh đâu rồi?”

Hà Cẩn Nhiên bình thản nói: “Tám năm trước bà ấy bị bọn bắt cóc bắt làm con tim, chết rồi.”

Hàn Chấn lại cảm thấy Hà Cẩn Nhiên thực ra hơi đáng thương. Hà Lũng Hữu tuy là cảnh sát giỏi, nhưng lại không phải người cha tốt. Hắn lớn lên một mình từ nhỏ, chắc chắn phải chịu không ít khổ.

Hệ thống câm nín: “Bạn mới là trẻ mồ côi đó! Sao bạn không để ý xem mình phải chịu khổ như nào?”

Hàn Chấn: “…………” Nhất thời quên mất.

Trong đội đúng là vẫn còn vài việc, Hàn Chấn cần trở về nhận lệnh. Cậu thu dọn đồ đạc ở nhà Hà Cẩn Nhiên, lúc dọn đồ xuống tầng, Hà Cẩn Nhiên còn mặt nặng mày nhẹ: “Em dọn đi hết làm gì? Đặt ở đây đi, dù sao sớm muộn gì em chẳng trở về.”

Hàn Chấn: “…… Em chỉ có mỗi vài món quần áo như thế, anh bảo em để lại đây thì mai em mặc gì?”

Hà Cẩn Nhiên chỉ chỉ trỏ trỏ: “Để lại hai cái quần lót kia đi.”

Hàn Chấn cảnh giác: “Anh định làm gì?”

Hà Cẩn Nhiên trừng cậu, “Tôi không đủ quần lót, mượn em hai chiếc mặc.”

“Anh không biết đi siêu thị mua à?”

Hà Cẩn Nhiên mất kiên nhẫn cướp hai chiếc quần sịp trong túi cậu, nói: “Bảo em cho mượn thì cho mượn đi, dài dòng vô bổ!”

Hàn Chấn: “…………” Hừ, dữ thế.

Rõ ràng chỉ rời đi mấy ngày, Hà Cẩn Nhiên trông lại rất khó xa rời, cuối cùng còn bế bổng Hàn Chấn lên hôn kiểu Pháp mãi một lúc lâu trước mặt Hà Lũng Hữu, khiến cho đội trưởng Hà suýt nữa móc súng ra đòi mạng.

Cuối cùng vất vả lắm mới lên được xe.

Trong xe, Hà Lũng Hữu châm thuốc, vừa đánh tay lái vừa hỏi: “Cậu với Hà Cẩn Nhiên quen nhau từ lúc nào?”

Hàn Chấn thành thật: “Sau hôm đội trưởng gửi tư liệu của Lệ Đại Hải cho tôi.”

“Tạo nghiệp.” Hà Lũng Hữu quay đầu sang nhìn chằm chằm cậu, nói: “Hai đứa yêu nhau thật lòng?”

Hàn Chấn co ro cúm rúm: “Chắc, chắc là thế.”

“Đừng có lằng nhằng loanh quanh, đàn ông đàn ang dứt khoát lên!”

Hàn Chấn run rẩy: “Yêu nhau!”

Cậu sợ nói “không” một cái, sau đó Hà Cẩn Nhiên sẽ cho dưa leo cậu nổ tung.

“Ai dà……” Hà Lũng Hữu thở dài, “Tôi cũng không nỡ lòng nào chia rẽ hai người. Nếu Hà Cẩn Nhiên bắt nạt cậu, cậu cứ tới tìm tôi, về sau có bố vợ chống lưng cho cậu!”

Hàn Chấn lặng lẽ rơi lệ trong lòng. Con trai ngài ngày nào cũng bắt nạt người ta hết á biết chưa……

Đường hơi tắc. Trong lúc chờ đèn xanh, Hà Lũng Hữu rút điện thoại ra, click mở một cái app màu xanh lục, hỏi Hàn Chấn: “Cậu biết trang web tiểu thuyết JJ không? Nghe nói bên trong có rất nhiều tiểu thuyết tình cảm đồng tính, tôi cảm thấy mình phải đọc để theo kịp xu hướng.”

Hàn Chấn thật sự chưa nghe nói tới bao giờ, thò đầu qua xem, ngạc nhiên nói: “Cưới trước yêu sau? Giới giải trí sugar daddy? ABO pheromone? Đây là cái gì thế……”

Hệ thống: “Không lừa bạn, rất nhiều thế giới chỗ chúng tôi đều là mua bản quyền của JJ.”

Hàn Chấn lập tức mất hứng thú, “Chắc chắn dở òm.”

Không ngờ Hà Lũng Hữu lại click mở một cuốn tiểu thuyết xem say sưa, từ đó mở ra cánh cửa đến thế giới mới……

****** ****** ****** ******

Nửa tiếng sau, cục Công An.

Trong văn phòng không lớn tan tác heo may. Vài cảnh sát đang vùi đầu làm việc nhìn thấy Hà Lũng Hữu lập tức đứng lên cúi chào: “Chào đội trưởng Hà!”

“Ừ, chào các cậu.”

Hà Lũng Hữu bước nhanh đến phòng thẩm vấn, Hàn Chấn đi theo sau.

Căn phòng không lớn tối đen như mực, một chiếc đèn đặt dưới đất trong một góc. Chính giữa đặt bàn ghế cùng máy quay phim, một gã đàn ông trên dưới 50 tuổi đang ngồi im lặng, bàn tay bị còng đặt trên mặt bàn gõ theo nhịp đứt quãng.

Cách kính đơn hướng, Hàn Chấn có thể thấy rõ người đàn ông trong phòng thẩm vấn song người kia không thấy bọn họ.

Hà Lũng Hữu chỉ vào gã nói: “Gã chính là trùm buôn lậu ma túy xuyên quốc gia, tên là Lệ Đại Giang!”

Hàn Chấn: “……” Tên Lệ gia thực là kỳ quái.

Hai ngày nay, nhân tài dị sĩ trong cảnh đội đều đã thay phiên nhau phỏng vấn Lệ Đại Giang. Hà Lũng Hữu cũng không vội vã đi vào, chỉ nói với Hàn Chấn: “Gã đã thừa nhận hầu hết, nhưng duy chỉ vụ án buôn bán ma túy gần nhất lại chết không chịu thừa nhận.”

Hàn Chấn nói: “Mấy tội danh trước đó của gã cộng lại đã đủ để tử hình, gã chắc chắn không muốn khai nốt huynh đệ mình.”

“Không phải.” Hà Lũng Hữu lắc đầu, nói: “Người của đội điều tra hình sự đã xem camera, có chuyên gia tâm lý học đã phán đoán ra gã cố ý không nói.”

Vừa dứt lời, cánh cửa ngoài phòng điều khiển bị mở ra. Một nữ cảnh sát quen mặt đi đến, nhíu mày nhìn Hàn Chấn nói: “Hà đội, sao anh lại dẫn thằng nhóc này vào?”

Hà Lũng Hữu đẩy Hàn Chấn, cười nói: “Giới thiệu với cô, đây là nằm vùng đội điều tra ma túy chúng tôi phái đến TH số 1 Ngô Châu, cô cứ gọi cậu ta là Tiểu Hàn đi.”

Sau đó hắn thấp giọng nói với Hàn Chấn: “Đây là đôn đốc cấp cao tổ trọng án, cảnh sát Trịnh.”

Hàn Chấn: “Tôi biết cô ấy, trước đó có gặp lúc ghi khẩu cung.”

Trịnh Thu Nguyệt bước trên giày cao gót lạch cạch đi vào, nhìn Hàn Chấn từ trên xuống dưới, không thể tin được: “Cậu ta là nằm vùng? Các anh phái một tấm chiếu mới như thế đến?”

“Xuất kỳ bất ý mà.” Hà Lũng Hữu cười ha hả, “Ít nhất cô không đoán ra cậu ta là nằm vùng.”

Hàn Chấn hơi khom lưng, nói: “Chào cảnh sát Trịnh.”

“Ừ, chào đồng chí Tiểu Hàn.” Trịnh Thu Nguyệt nói: “Hóa ra là đồng nghiệp, tôi còn từng nghi ngờ hồ sơ của cậu có vấn đề.”

Hà Lũng Hữu: “Hôm nay cô tới đây làm gì? Tên Lệ Đại Giang này không dính dáng gì tới án mạng mà?”

Trịnh Thu Nguyệt cười khổ: “Tôi chỉ muốn đến thông báo với anh một câu, có lẽ chúng tôi tìm nhầm người rồi.”

Hà Lũng Hữu nhướng mày, “Tìm nhầm người?”

“Thằng nhóc Lệ Đại Hà kia đang bị nhốt trong cục, kết quả vừa rồi nhận được cảnh sát khu vực báo án, TH số một lại có một học sinh tên là Du Thiên Thiên đã chết.”

“Hả?” Hàn Chấn còn kinh ngạc hơn cả Hà Lũng Hữu, “Du Thiên Thiên?!”

Trịnh Thu Nguyệt nói: “Đúng, cậu ta cũng là một trong các thành viên F4. Tôi nghe nói quan hệ giữa cậu và cậu ta cũng tốt?”

Hàn Chấn giật mình, thấp giọng nói: “Cậu ta vừa hẹn tôi cuối tuần đi tham dự lễ tang của bạn học……”

Trịnh Thu Nguyệt một lần nữa nhìn về phía Hà Lũng Hữu, nói: “Trước đó là anh nói với tôi chắc chắn con trai trùm buôn thuốc phiện và hung thủ án mạng là một người đúng không? Giờ tạo thành trò hề như vậy?”

Hà Lũng Hữu mặt xấu hổ, nói: “Là tình báo Tiểu Hàn đưa.”

Trịnh Thu Nguyệt khoanh tay liếc xéo Hàn Chấn, lạnh lùng nói: “Tiểu Hàn, hôm nay cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi.”

Hàn Chấn lấy từ trong túi ra bao chân không đựng tóc Lệ Đại Hải, nói: “Biết đâu, Lệ Đại Giang còn có một con trai nữa.”

Sợi tóc của Lệ Đại Hải được hoả tốc đưa đến khoa giám định tiến hành xét nghiệm DNA. Trong khi đó, Hà Lũng Hữu cũng không rảnh rỗi, vẫn luôn thẩm vấn Lệ Đại Giang.

Nhưng Lệ Đại Giang vào nam ra bắc nhiều năm, tốt xấu cũng xem như một nhân vật giết người không chớp mắt, sao có thể sợ hãi vài câu vừa đe dọa vừa dụ dỗ vặt vãnh đó. Nếu như gã cứng đầu dùng quyền im lặng, Hà Lũng Hữu có thần thông tới mấy cũng phải bó tay.

Hàn Chấn rảnh rang ngồi một bên uống trà, tám nhảm cùng Trịnh Thu Nguyệt. Đừng thấy chị Trịnh bên ngoài cao quý lãnh diễm, thực ra bên trong rất là bỗ bã, chỉ cần không liên quan tới công việc, nói đùa vài câu không ảnh hưởng tới toàn cục.

Hàn Chấn liền hỏi cô: “Du Thiên Thiên chết như thế nào?”

Trịnh Thu Nguyệt: “Cậu ta chết ở một quán bar nổi tiếng tên là Ám Dạ. Bartender báo rằng cậu ta hít ma túy ở đây. Mới đầu chúng tôi còn tưởng rằng cậu ta sốc thuốc quá liều mà chết, sau đó mới kiểm nghiệm ra trong ma túy có chứa chất độc đã giết chết nạn nhân Tề Lạc Trạch.”

“Thời gian thì sao?”

“Sáng hôm nay, khoảng 10 giờ.”

Hàn Chấn không nhịn được nói: “Như vậy thì người trong trường học gần như đều không có thời gian gây án.”

Trịnh Thu Nguyệt: “Độc có thể bị bỏ vào bất cứ lúc nào, chỉ cần giao cho Du Thiên Thiên là được. Hung thủ này nhất định là một người Du Thiên Thiên hết sức tin cậy.”

Hàn Chấn rung mình, trong đầu không nhịn được hiện lên khuôn mặt của Lệ Đại Hải.

Hay là thật sự là cậu ta?

Trịnh Thu Nguyệt uống ngụm trà, nói: “Tôi chỉ nói vài câu thế thôi, nói nhiều về chuyện này không hay.”

“Ha ha ha.” Hàn Chấn cười gượng, nói: “Chị Trịnh, tính cách chị rất thú vị.”

“Đương nhiên.” Chị Trịnh tự hào nói: “Tuy tôi là cảnh sát nhân dân, nhưng cũng có quyền lợi giải trí chứ.”

Hàn Chấn: “Vậy tôi đổi đề tài đi. Trước kia lúc thẩm vấn học sinh, chị nghi ngờ ai là hung thủ nhất?”

Trịnh Thu Nguyệt: “Cậu chứ ai.”

Hàn Chấn: “…… Vì sao? Tôi trông vô tội vậy mà!”

Trịnh Thu Nguyệt bị chọc cười, nói: “Lúc ấy hồ sơ của cậu quá sơ sài, hơn nữa cậu lại bình tĩnh như vậy, không khỏi khiến người ta nghi là tội phạm IQ cao.”

Hàn Chấn tương đối tán thành nửa câu sau, cuối cùng cũng có người nhìn thấu IQ của cậu! Quá cảm động!

Hệ thống làm mặt ghét bỏ: “Hơ, bạn còn được đà vênh váo đấy? Cho tí nắng thôi đã muốn chói chang.”

Hàn Chấn giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nói với Trịnh Thu Nguyệt: “Chị thân với Hà Cẩn Nhiên, chính là thầy Hà, lắm à?”

“Cũng bình thường.” Trịnh Thu Nguyệt nói: “Cậu ta là con trai lão Hà mà, ít nhiều cũng từng nghe nói.”

“Thực ra tôi không phải cháu trai thầy ấy đâu.”

“Nhìn ra rồi.” Trịnh Thu Nguyệt ghét bỏ: “Nhìn cậu ngốc như vậy, chẳng giống thầy Hà người ta gì cả.”

Hàn Chấn: “…………” Rõ ràng ban nãy chị vừa khen tôi IQ cao!!!

“Hà Cẩn Nhiên nói anh ấy cũng là nằm vùng.”

Lúc này đến lượt Trịnh Thu Nguyệt ngạc nhiên, “Sao thế được? Trong cảnh đội không hề có tên cậu ta. Năm kia cậu ta mới đi du học Mỹ về, không nghe đội trưởng Hà khuyên bảo, nhất quyết chạy đến xó xỉnh TH số một Ngô Châu dạy chính trị.”

Hàn Chấn mặt mày hoang mang, “Anh ấy bảo cấp bậc của mình khá cao, chắc là được bảo mật kỹ……”

“Hắn coi cậu là trẻ con à.” Trịnh Thu Nguyệt cười nói: “Trong cảnh đội có biên chế rõ ràng, không thể nào bỗng dưng lòi ra một người được.”

Hàn Chấn: “…………”

ĐKM. Lệ Đại Hải lừa cậu thì thôi, giờ Hà Cẩn Nhiên cũng lừa cậu. Kẻ nào kẻ nấy coi cậu là thứ gì? Dễ bắt nạt vậy ư!

Hệ thống giở giọng đông bắc: “Không hề xem bạn là người luôn á.”

Hàn Chấn: “Mày câm miệng cho tao!!!”

Kết quả xét nghiệm DNA vẫn cần thời gian. Hàn Chấn chờ mất kiên nhẫn, dứt khoát cùng Trịnh Thu Nguyệt đi ra cạnh đó ăn bữa cơm.

Thực ra Trịnh Thu Nguyệt trông cũng khá xinh đẹp. Mi thanh mục tú, mắt hạnh môi anh đào, nếu trang điểm tuyệt đối sẽ là một mỹ nhân. Chẳng qua giờ cô nàng đã lớn tuổi, gái ế ngoài 35, hàng năm đối mặt một đám tội phạm giết người tàn ác, dần dần biến thành Diệt Tuyệt sư thái phiên bản đời thực.

Vừa hay quán ăn có hoạt động suất ăn cp mua một tặng một. Hai người bọn họ mua, cuối cùng còn được tặng thêm hai cái kem ốc quế. Ăn cơm xong, mỗi người cầm một cái kem ốc quế theo đường cái về cục cảnh sát.

Nếu không phải Hàn Chấn trông trẻ măng, bọn họ đóng vai một cặp đôi cũng ra dáng lắm.

Đèn xanh sáng.

Thấy Trịnh Thu Nguyệt vẫn đang cúi đầu liếm kem ốc quế, Hàn Chấn nắm lấy tay cô nàng —— thực ra cũng chỉ như tóm con gà về phía vạch kẻ đường.

“Sao cậu kéo mạnh thế? Kem ốc quế của tôi sắp rơi rồi.”

Trịnh Thu Nguyệt bực mình lẩm bẩm.

Hàn Chấn lại không nghe, cậu bỗng nhiên cảm thấy quái lạ. Giống như có một ánh mắt nhọn hoắt đang dính chặt vào lưng cậu, không gỡ xuống được.

Bị theo dõi.

Cậu đột nhiên quay người, lại không nhìn thấy bất cứ kẻ nào, trái lại làm cho kem ốc quế của Trịnh Thu Nguyệt rớt xuống.

“Cậu làm gì thế?”

Trịnh Thu Nguyệt đau lòng nhìn kem ốc quế đã chảy tong tong giữa đất.

“Ồ, tôi cho chị này.”

Hàn Chấn đưa của mình cho cô.

“Tôi không thèm!” Trịnh Thu Nguyệt trợn trắng mắt, “Cậu ăn mất một nửa rồi.”

Hàn Chấn: “Đừng nóng giận, lần sau tôi mua đền chị.”

Trở về cục cảnh sát, báo cáo DNA vẫn chưa có. Hoàng hôn buông xuống, thoáng cái đã 7 giờ, trong cục lại chảng có mấy ai đi về.

Hà Lũng Hữu hỏi Hàn Chấn: “Cậu muốn ở lại chờ kết quả hay về nhà trước?”

Hàn Chấn không chần chừ, nói: “Ở lại.”

“Vậy chắc phải xuyên đêm.”

“Không sao.” Hàn Chấn đi vào phòng chứa đồ ôm chăn nệm, vô tình nhìn thấy Trịnh Thu Nguyệt, nói: “Chị Trịnh, chị cũng không về à?”

Trịnh Thu Nguyệt bất đắc dĩ: “Kết quả chưa có tôi chưa yên tâm.”

“Vậy tôi ra ngoài nhân tiện mua cho chị bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân?”

Trịnh Thu Nguyệt gật đầu.

……

Bóng đêm phủ xuống rất nhanh, mặt trăng đã ló mình.

Hàn Chấn giẫm lên ánh đèn đầy đất vội vã đi đến cửa hàng tiện lợi, chọn hai chiếc bàn chải đánh rang cùng kem đánh răng, hai chiếc khăn bông rửa mặt, nghĩ ngợi rồi lại mua thêm vài gói mì cùng đồ ăn vặt, cảm thấy mình chắc sẽ đói.

Thu ngân bỏ đồ vào túi, sau đó đưa túi đồ cho cậu.

Cuối tháng sáu gió đêm mát rượi. Hàn Chấn xách một túi đồ rảo bước, mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên.

Là Trịnh Thu Nguyệt gọi tới.

“Alo? Alo?” Đầu kia không ai nói chuyện, chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào.

Hàn Chấn rùng mình, lại nghĩ tới Trịnh Thu Nguyệt đang ở cục cảnh sát, hẳn là sẽ không có chuyện gì. Cậu không dám đi dạo nữa mà nhanh chân trở về.

Hệ thống hiếm khi có lòng tốt nhắc nhở: “Bạn đi ngược rồi.”

“Tao có đi ngược đâu……” Hàn Chấn cảm thấy trí nhớ trái phải của mình vẫn chưa kém đến mức đấy.

Hệ thống: “Tôi phát hiện địa điểm cuộc gọi phát ra là công viên trung tâm sau lưng bạn.”

Hàn Chấn cả kinh, tiện tay vứt túi nilon của cửa hàng tiện lợi lên ghế đá ven đường, cuống quýt chạy như bay về phía sau.

Trái tim đập thình thịch. Nhạc nền nhảy quảng trường xập xình của các bác gái càng ngày càng nhỏ.

Hổn hển, chạy tới chân sắp lìa.

Đến khi cậu chạy đến một góc không người trong công viên theo chỉ dẫn của hệ thống, cậu nhìn thấy hai bóng người đang vật lộn đánh nhau.

Trịnh Thu Nguyệt mặc cảnh phục rõ ràng rớt xuống hạ phong.

Rừng cây nhỏ tối đen như mực, đứng ngược sáng, Hàn Chấn không nhìn rõ người đàn ông cầm dao trông như thế nào, giữa lúc vội vàng, chỉ đành hét lên như gặp việc bất bình: “Dừng tay!!!”

Tay người đàn ông cứng đờ giữa không trung, ngây người. Cũng chính một hai giây này, Trịnh Thu Nguyệt tóm lấy thời cơ, hung hăng đè người đàn ông kia xuống dưới, một chân đá văng con dao kia đi.

Ánh trăng nhàn nhạt trút xuống, chiếu sáng khuôn mặt khôi ngô của người đàn ông. Hắn không đeo cặp kính gọng vàng, nửa khuôn mặt bị áp xuống đất lại vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn không hề âm trầm hay phẫn hận vì bị cảnh sát bắt được, mà chỉ nghểnh đầu, nhìn sâu vào Hàn Chấn, mãi cho đến khi đối phương rùng mình mới mỉm cười như có như không.

Hàn Chấn có một khoảnh khắc lơ đãng. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới… sẽ là Hà Cẩn Nhiên. Hoặc là đã từng có ý nghĩ nay, nhưng vẫn luôn cất giấu, không dám lấy ra theo đuổi đến cùng.

Rõ ràng, bọn họ đều là nam chính trong kịch bản…

Cậu thấp giọng nói: “Tại sao lại là anh?”

Trịnh Thu Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn từ cuộc chiến sống còn vừa nãy, khi cô thực sự thấy rõ Hà Cẩn Nhiên thật sự muốn giết mình, không nhịn được nổi giận: “Cậu bị điên à? Uổng công tôi tin tưởng cậu như vậy, đầu óc cậu có vấn đề? Bà đây trêu chọc cậu chỗ nào? Mà cảnh sát cũng dám giết?”

Hà Cẩn Nhiên không nói gì. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn lên Hàn Chấn, như coi người con trai trước mặt trở thành mặt trời, hoặc là ánh trăng, tóm lại là thứ hắn không màng tất cả cũng muốn đoạt được như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Dù có xa xôi, không thể với tới đến mấy.

Hàn Chấn ngồi xổm xuống, chạm vào vết thương bầm tím trên cổ Hà Cẩn Nhiên, nói: “Sao anh lại làm như vậy?”

Bọn họ cách nhau quá gần. Hà Cẩn Nhiên thè lưỡi nhẹ nhàng liếm mu bàn tay cậu, thì thầm: “Tôi yêu em.”

Thấy hết cảnh này, Trịnh Thu Nguyệt khiếp sợ đến suýt nữa ngất xỉu.

“Ôi trời, hai người……”

Hàn Chấn bình tĩnh nói: “Anh lừa em.”

Hà Cẩn Nhiên cười trầm, “Vì có được em, tôi không từ thủ đoạn.”

Hàn Chấn: “…………”

Cậu vốn cứ ngỡ Lệ Đại Hà là biến thái, không ngờ kẻ biến thái hơn còn đang chờ cậu phía sau!

****** ****** ****** ******

Sau khi trở về cục cảnh sát.

Hà Lũng Hữu tối sầm mặt đi lại ngoài phòng thẩm vấn, tàn thuốc đọng thành đống bên chân, chốc chốc lại nổi giận với cấp dưới.

Các cảnh sát đội điều tra tội phạm ma túy chỉ có thể đáng thương xoắn xuýt ngoài cửa, chịu đánh chịu mắng. Ai bảo lần này ra chuyện lớn……

Kẻ tình nghi trong bốn vụ án giết người liên hoàn lại là con trai Hà đội!

Phim truyền hình cũng chẳng dám quay như vậy, tiểu thuyết trinh thám cũng không quay xe gấp như thế. Truyện lắm plot twist nhất hóa ra lại bắt nguồn từ đời sống……

Cảnh sát thẩm vấn Hà Cẩn Nhiên là Lý sir mới được đề bạt. Hắn vỗ bàn, chỉ vào Hà Cẩn Nhiên nói: “Chứng cứ vô cùng xác đáng, nhân chứng tang vật đều đầy đủ, cậu bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án mưu sát cảnh sát chưa toại cùng với mưu sát Sở X, Nghiêm X, Tề X, Du X, còn gì muốn nói nữa không?”

Lý sir tưởng thằng nhóc này sẽ giảo biện mời luật sư các kiểu. Không ngờ cậu ta lại đưa ra một yêu cầu biến thái quá đáng: “Cho tôi và Hàn Chấn làm thêm một lần, tôi sẽ khai hết.”

Lý sir ngây ra như phỗng, “Làm, làm, làm gì?”

Hà Cẩn Nhiên: “Làm, tình. Hiểu không?”

Lý sir: “…………”

Éc, hắn đã làm sai điều gì? Tại sao ông trời lại muốn chấn chỉnh tam quan của trai thẳng hắn!!!

Lý sir sợ tới mức chạy ra khỏi phòng thẩm vấn, nói với Hà Lũng Hữu đề nghị biến thái này. Hà Lũng Hữu nổi trận lôi đình, thế mà ngất xỉu tại trận……

Tít tít tít

Đội trưởng Hà bị đưa lên xe cứu thương.

Trịnh Thu Nguyệt mới từ phòng y tế băng bó trở về đã được đổi mới tam quan, không sợ gì cả, nói: “Lý sir, anh nói với thằng nhóc kia, nhiều nhất chỉ cho hôn một cái, nếu như thú tội thì được hôn thêm cái nữa. Đương nhiên nếu như cậu ta không chịu khai thì cả đời đừng hòng nhìn thấy Hàn Chấn.”

Lý sir hoang mang: “Chị có chắc thành công không?”

“Thành.” Trịnh Thu Nguyệt mất kiên nhẫn phất tay, “Anh mau lên đi, sắp sáng tới nơi rồi, xử lí xong về nhà ngủ.”

Lý sir lại yên lặng về phòng thẩm vấn.

Mà đối mặt với Hàn Chấn đã sợ nghệt ra, Trịnh Thu Nguyệt chỉ có thể nhỏ nhẹ dỗ ngọt: “Ngoan, cho hắn hôn một cái là chúng ta có thể phá án.”

Hàn Chấn: “…………” (⊙_⊙)

Bán đứng trinh tiết cảnh sát dễ ợt như vậy thật sự ok hả???

Vài phút sau, Lý sir mở cửa ra, vui sướng nói: “Cậu ta đồng ý rồi!”

Sau đó hắn dùng ánh mắt cảm thông sâu sắc nhìn Hàn Chấn nói: “Mau đi đi, Tiểu Hàn, chúng tôi sẽ đời đời ghi nhớ cống hiến của cậu!”

Phòng thẩm vấn không rộng chật ních. Mấy chục cảnh sát cầm súng nhìn chòng chọc vào hai người họ, sợ Hà Cẩn Nhiên dùng âm mưu quỷ kế làm hại Hàn Chấn.

Vì thế, dưới ánh nhìn chăm chú nhiệt huyết của một nửa Cục Công An, Hà Cẩn Nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi Hàn Chấn, dùng hết sức bình sinh liếm mút.

“Đến giờ rồi!”

Lý sir vỗ tay, phũ phàng nhắc nhở.

Hàn Chấn cứng đờ tách ra. Cậu cứng nhắc ngồi vào phòng điều khiển, bắt đầu cùng Trịnh Thu Nguyệt xem Lý sir thẩm vấn Hà Cẩn Nhiên.

“Sở X, Nghiêm X, Tề X, Du X, bốn người này đều bị cậu giết?”

Hà Cẩn Nhiên gật đầu.

Lý sir: “Vì sao lại giết bọn họ?”

Hà Cẩn Nhiên như biết được Hàn Chấn đang nhìn mình qua camera, bèn nhìn thẳng vào ống kính nói: “Ngày đầu tiên khai giảng, Sở Mỹ Lệ nói một câu “Tôi tuyên bố từ giờ phút này trở đi, Sở Mỹ Lệ tôi là bạn gái cậu ấy”.”

Lý sir: “Cậu ấy” chỉ Hàn Chấn?”

“Đúng vậy.”

Lý sir không thể tin được: “Chỉ vì thế mà cậu tàn nhẫn đẩy Sở Mỹ Lệ xuống?”

“Đúng vậy. Còn Nghiêm Ngôn, lúc ấy tôi vốn định giết Lệ Đại Hải, kết quả là cậu ta cũng ở WC, tôi ngộ sát. Tề Lạc Trạch và Du Thiên Thiên là bởi vì bọn họ hẹn Hàn Chấn đi ra ngoài chơi ban đêm, tôi không vui.”

Giọng Hà Cẩn Nhiên nói không nhanh không chậm, rất có trật tự. Giọng nam ấm áp nghe hết sức êm tai, nội dung lại khiến người ta sởn gai ốc.

Đúng lúc này, điện thoại trong phòng điều khiển reo lên.

Trịnh Thu Nguyệt nghe máy, sau đó dập xuống, quay đầu nói với mọi người: “Có kết quả DNA rồi, Lệ Đại Hải cũng là con trai Lệ Đại Giang.”