Trong nguyên tác, Lệ Đại Hà thật sự có chút tình cảm không trong sáng với Lệ Đại Hải. Có thể là vì hồi nhỏ hai người bọn họ mặc quần thủng đũng chơi với nhau lâu, Lệ Đại Hà được chiều hư đã sinh ra dục vọng chiếm hữu bất thường.

Dù sao giữa đông đảo con trai của Ma Tôn, chỉ có Lệ Đại Hà do vợ cả sinh ra được sủng ái nhất. Thực lực cá nhân của hắn cũng rất cường hãn, cách Nguyên Anh kỳ chỉ còn một bước xa. Vốn dĩ hắn mới là Ma tôn đời sau được khâm định, nhưng vì Lệ Đại Hải, hắn cam tâm tình nguyện chắp tay nhường vị trí chí cao vô thượng này lại.

Đáng tiếc cuối cùng hắn cũng không tránh được vận mệnh pháo hôi, chết trên chiến trường tiên ma đại chiến, thi cốt vô tồn.

Hệ thống tổng kết ngắn gọn: “Một pháo hôi có cấp bậc xấp xỉ bạn.”

Hàn Chấn còn chưa kịp cảm khái nhân sinh bi thảm của Lệ Đại Hà, lồng ngực đã bị nhét vào hai bao hạt hướng dương linh thượng đẳng. Ngón tay thon dài của thanh niên xẹt qua khuôn mặt cậu, lau đi nước mắt vô hình, nhỏ nhẹ dỗ: “Lần sau đừng khóc, muốn ăn cứ tìm ta, ăn bao nhiêu ta cũng mua cho ngươi.”

Hàn Chấn: “…… Vừa nãy rõ ràng ngươi nói ngươi cũng rất nghèo.”

“Đó là ta lừa ngươi.” Thanh niên ngạc nhiên nói: “Thế mà ngươi cũng tin?”

Hàn Chấn: “……” Là cậu quá ngây thơ.

Sau một nén nhang, Lệ Đại Hải đã đánh xong ba trận đấu. Gã âm thầm chú ý Hàn Chấn, vừa tới thời gian nghỉ ngơi giữa trận đã chạy về khán đài.

Từ đằng xa, gã thấy thiếu niên đang trò chuyện rất vui vẻ cùng một thanh niên bạch y trông quen quen.

Gã gần như lập tức nhận ra thanh niên này, chính là một trong các đệ đệ của mình —— Lệ Đại Hà.

Gã lạnh mặt, đứng trước mặt Hàn Chấn, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Giọng gã mang theo hoảng hốt chính gã cũng không nhận ra.

Hàn Chấn thấy khó hiểu, “Ta có thể bị sao?”

Lệ Đại Hải thở dài nhẹ nhõm, rồi quay đầu nhìn về phía thanh niên, ánh mắt tối sầm như nước sâu, dường như đang chất vấn vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.

Thanh niên cười ân cần, “Lâu ngày không gặp, Lục ca.”

Lệ Đại Hải: “Ngươi không ở Ma giới mà chạy tới đây làm gì?”

“Tìm ngươi.” Thanh niên nói điềm nhiên: “Ma giới quá nhàm chán, ngươi lại không về chơi với ta.”

Hàn Chấn đứng bên cạnh yên lặng cắn hạt hướng dương, phát hiện đôi huynh đệ này trông chẳng có chỗ nào giống nhau, bèn hỏi hệ thống: “Bọn họ là anh em ruột hả?”

Hệ thống: “Cốt truyện không viết rõ, nhưng chắc không phải, hệ thống quy định cấm loạn luân.”

Lệ Đại Hải cao giọng, “Ngươi đã không còn là trẻ con nữa, không được phép tùy hứng như cũ.”

“Ngươi nói không được phép tức là không được phép?” Thanh niên trừng gã, khoát tay lên vai Hàn Chấn, giả vờ lơ đãng cuốn lấy tóc thiếu niên, nhàn nhạt nói: “Ta muốn người này, tặng cho ta đi.”

“Lệ Đại Hà!”

Lệ Đại Hải khó nén cơn giận, giọng như hàn băng: “Ngươi dám động vào hắn xem?”

“Oa, Lục ca để ý hắn tới vậy.” Ánh mắt thanh niên có thêm ý vị sâu xa muốn tìm tòi, “Sao vậy, luyến tiếc?”

Lệ Đại Hải hít sâu một hơi, “Hắn là đạo lữ của Ân Húc Đạo Quân, không phải mấy món đồ chơi của ngươi.”

“Chậc chậc.” Thanh niên lắc đầu, “Thật đáng tiếc.”

Hàn Chấn hơi khó chịu, thiện cảm vốn dĩ sinh ra bởi vì thanh niên mua hạt hướng dương cho cậu tức thì biến mất. Cậu hất tay thanh niên đi, ôm hạt hướng dương lùi về phía sau vài bước.

Bất kể sau đó Lệ Đại Hà có dây dưa cậu thế nào, Hàn Chấn cũng mặc xác hắn. Vòng thi đấu thứ hai chẳng mấy chốc kết thúc, Lệ Đại Hải lấy thành quả xuất sắc dẫn đầu, thuận lợi tiến vào vòng thứ ba.

Mà vận may của Hàn Chấn dường như cũng đã bị hao hết, vòng thứ ba cậu bị chia so đấu với một kiếm tu Bách Hoa Cốc.

Lệ Đại Hải khuyên cậu: “Chi bằng từ bỏ đi, ngươi có thể tiến vào một trăm vị trí đầu Tu Chân Đại Tái lần này đã là giỏi lắm rồi.”

Tuy Hàn Chấn dựa vào mấy lần được qua thẳng với tiến vào 100 vị trí này, nhưng ở Tu chân giới nhân tài hiếm hoi hiện giờ, có thể đạt được thứ hạng này đã xem như tốt.

“Không!” Hàn Chấn nói: “Ta muốn giành quán quân!”

Lệ Đại Hải cười khúc khích, đùa cậu: “Nếu ngươi có thể gặp được ta trên sàn đấu, ta sẽ nhận thua, nhường chức quán quân cho ngươi, thế nào?”

“Ngươi nói đó.”

Hàn Chấn vui vẻ, tức là cậu chỉ còn cách hoàn thành nhiệm vụ giữ được tiền lương càng gần thêm một bước.

Lệ Đại Hải cười chiếu lệ. Hiển nhiên, gã cũng không nghĩ tới chuyện một phàm nhân có thể đạt được vị trí ngang hàng với gã.

Cũng không phải gã xem thường Hàn Chấn.

Mà là bởi vì khôn sống mống chết, tu vi quyết định tất cả là thường thức căn bản ở Tu chân giới.

****** ****** ****** ******

Hôm sau, mới tờ mờ sáng.

Sàn đấu im ắng một đêm lại lần nữa trở nên náo nhiệt. Người đến người đi, chen vai sát cánh, trận chung kết sắp bắt đầu, nơi này hội tụ quần chúng đông đảo nhất từ trước tới nay.

Dưới ánh nhìn của hàng vạn người, từ một trăm tu sĩ cuối cùng sẽ sinh ra người mạnh nhất. Kẻ đó sẽ giành được vinh quang chí cao vô thượng và truyền kỳ nhất chiến thành danh, có lẽ chưa tới mấy ngày, tên của kẻ đó sẽ truyền khắp Tu chân giới, gây nên oanh động.

“Lệ Đại Hải, Lâm Kỳ, lên sân khấu chuẩn bị!”

Hai thiếu niên trẻ tuổi thả người nhảy xuống, gần như cùng lúc đứng trên lôi đài. Lâm Kỳ đến từ Thanh vân phái danh khí rầm rộ, hắn từng du lịch tứ hải, hàng yêu trừ ma, đã có tu vi Trúc Cơ, xem như ưu tú trong đám người cùng lứa.

Đáng tiếc là hắn lại gặp phải con hắc mã lớn nhất kỳ này —— Lệ Đại Hải. Đến người xem cũng không khỏi tiếc hận, vị hiệp khí tu sĩ này tám chín phần sẽ thua vào tay Lệ Đại Hải.

Quả nhiên, chỉ sau mấy nhịp thở, thắng bại đã định, Lâm Kỳ phun ra một búng máu, cả người lẫn kiếm đều văng đi thật xa, không thấy bóng dáng.

“Lệ Đại Hải, thắng!”

“Trận đấu tiếp theo, Hàn Chấn, Lưu Long Dịch, lên sân khấu chuẩn bị!”

Khán đài rộ tiếng xôn xao, xì xào vang vọng bốn phía.

Chỉ vì cái tên “Hàn Chấn” này đã khơi lên ký ức của mọi người, đó chính là tuyển thủ sau màn giành được hai cơ hội tuyển thẳng!

Dưới ánh mắt hoặc tò mò hoặc ngưỡng mộ của mọi người, thiếu niên hồng y chầm chậm đi đến mép lôi đài. Cậu không ô dề xoay người phóng qua giống các tu sĩ trước đó, mà thành thành thật thật đi theo bậc thang từng bước một lên trên.

Người tu chân, tai mắt lanh lẹ, mặc dù đứng từ thật xa, bọn họ cũng có thể xem diện mạo thiếu niên rõ ràng.

Hồng y như lửa, làn da tựa tuyết. Thiếu niên có ngũ quan tinh xảo, dung mạo tuấn mỹ, mặc dù ở tu chân giới mỹ nhân như mây cũng có thể xem là tướng mạo ngàn dặm chọn một.

Lưu Long Dịch hơi sửng sốt, như thể không ngờ đối thủ của mình trông hiền lành vô hại như vậy. Hắn chắp tay nói: “Lưu Long Dịch, đến từ Bách Hoa Cốc.”

Thiếu niên khẽ mở môi mỏng, giọng nói thanh nhuận trôi vào đáy lòng như thấm nhuần vào tâm can: “Hàn Chấn.”

Chuông vang lên, thi đấu bắt đầu.

Bàn tay Lưu Long Dịch nắm lệ kiếm hơi ra mồ hôi, hắn căng thẳng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, phát hiện mình vậy mà lại nhìn không thấu thực lực của đối phương. Hắn đã là đỉnh Trúc Cơ, điều này chỉ có thể tỏ rõ …… tu vi của đối phương chỉ e còn cao hơn cả hắn.

Thiếu niên cũng hoàn toàn bình tĩnh, chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, nhìn ra xa không trung, bộ dạng cao nhân thế ngoại mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ta.

“Đắc, đắc tội.”

Lưu Long Dịch cắn chặt răng, âm thầm cổ vũ bản thân. Cho dù định sẵn là thua, hắn cũng phải dốc hết sức mình!

Nghĩ như thế, hắn vung thanh bảo kiếm được rót đầy linh lực, lao thẳng về phía thiếu niên.

Thiếu niên vẫn ung dung thong thả như cũ, không hề suy chuyển. Mãi cho đến khi thanh kiếm cuốn theo gió suýt nữa chém thẳng vào cổ cậu, không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên, Lưu Long Dịch lại bị bắn văng mấy mét.

Hàn Chấn sợ tới mức chân mềm oặt, giận dữ mắng hệ thống trong đầu: “Nãy tao suýt nữa bay màu đấy! Mày không giúp tao à?”

Hệ thống: “Thân thể Kim Đan kỳ không sợ đao kiếm, bạn cứ yên tâm, không chém chết. Nhưng bộ dạng lâm nguy không sợ của bạn ban nãy trông cũng được phết, hiếm hoi.”

Hàn Chấn: “……”

Cậu chỉ chưa kịp phản ứng thôi mà.

Lưu Long Dịch thầm lấy làm hoảng loạn, hắn nghĩ rằng Hàn Chấn căn bản khinh thường ra tay với mình. Áp lực tâm lý đó làm hắn thấp thỏm bất an, lại một lần nữa vung kiếm tiến lên, rồi cứ thế bị bắn dội lại mép lôi đài.

Lặp lại vài lần, hắn tuyệt vọng.

Hắn nhìn sâu vào mắt Hàn Chấn, bi thống nói: “Vị đạo huynh này, cớ sao ngươi không ra tay, chỉ trêu chọc ta?”

Hàn Chấn: “……”

Đại ca à, vì tôi không đánh lại anh chứ sao nữa!!

Không nhận được câu trả lời, Lưu Long Dịch suy sụp cúi đầu, nói: “Ta nhận thua.”

Hàn Chấn ngoáy tai, “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nhận thua, được chưa?”

Lưu Long Dịch ngẩng đầu, nước mắt lã chã: “Là ta quá yếu huhuhu……”

“Hàn Chấn, thắng!”

Trên thực tế, khi Hàn Chấn ngồi trở về khán đài, cậu vẫn còn đang hoang mang.

Chuyện này cũng quá không tưởng rồi?

Lệ Đại Hải còn kinh ngạc hơn cả cậu, “Tu vi ngươi tăng tiến từ lúc nào?”

“Đâu có đâu có.” Hàn Chấn đành phải nói dối, “Ta cũng không biết làm sao, hắn không đánh trúng ta vài lần, bỗng dưng lại khóc, sau đó nhận thua.”

“Ồ……”

Lệ Đại Hải cẩn thận suy tư, rồi bừng tỉnh đại ngộ: “Có lẽ là năng lực thừa nhận của vị tu sĩ này quá yếu, không chịu được đả kích không một chiêu tất thẳng.”

Hàn Chấn: “…… Ngươi suy đoán rất có lý.”

Lệ Đại Hải: “Như vậy xem ra, với vận may của ngươi, đúng là có khả năng ở lại tới cuối cùng.”

“Nào có.” Hàn Chấn vội vã nịnh nọt: “Ngươi là tu sĩ Kim Đan kỳ, lợi hại hơn chúng ta không biết mấy trăm lần.”

Lệ Đại Hải nhìn cậu, “Hà tất hạ thấp bản thân? Ân Húc Đạo Quân đã là tu vi Nguyên Anh, ngươi là đạo lữ của hắn, thành tựu về sau nhất định không thấp.”

Không hiểu có phải là ảo giác của Hàn Chấn hay không, cậu cứ cảm thấy giọng Lệ Đại Hải khi nói câu này có mùi chua chua.

Vì sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, cậu thở dài một hơi, u sầu: “Nếu có lựa chọn, ta cũng không muốn trở thành đạo lữ của hắn.”

Lệ Đại Hải nắm lấy vai cậu, nhíu mày nói: “Ngươi không tự nguyện?”

“Phàm nhân chưa tới tầng một Luyện Khí như ta sao dám vọng tưởng tới tự nguyện?” Hàn Chấn cười khổ, “Chúng ta sinh ra đã như bèo dạt, làm gì có tự do?”

Hai mắt Lệ Đại Hải tối sầm, gã há miệng thở dốc, rồi cố nuốt câu nói nghẹn trong cổ họng xuống.

Bởi vì gã trông thấy Ân Húc Đạo Quân.

Người kia sa sầm mặt, lặng lẽ đứng phía sau Hàn Chấn, lành lạnh nói: “Cho nên, ngươi nghĩ rằng ta cướp đi tự do của ngươi?”