Cô ngồi trên ghế mềm mại, lặng nhìn nữ nhân đang quỳ dưới đất. Lạnh lùng

" Nhất Khuynh "

" Vương có gì sai bảo ≧﹏≦ "

Nhìn vẻ mặt cà nhỡn của nàng ta, những người xung quanh đều kinh ngạc. Cô phất tay

" Chào hỏi đi "

Nhất Khuynh mỉm cười đứng lên, đôi mắt hướng tới tiểu Bát Đản đang ăn shushi trên bàn, vươn tay ôm lấy nó

" Chồi ôi! Dễ cưng~ quá đi hà... Mềm mềm ah~ "

Tiểu Bát Đản đang ăn thì bị một đôi tay tấn công, cái đầu nhỏ bị cọ qua cọ lại bởi đôi gò bông mềm mại mà xụi lơ. Ý định phản kháng cũng biến mất, cái mặt nhỏ ửng hồng. Tiểu Huyết đang ở trên bàn vốn đang nhìn nó ăn shushi, thấy cảnh này mà khó chịu nheo mắt.

" Con hồ ly mập đó thì có gì hay "

" 💢 Ê! Rắn thúi kia, móc xỉa quài vậy. Ta có ăn hết của cải ông cố bà cố dòng họ tổ tiên của ngươi đâu mà cứ chê ta mập? Ta có chỗ nào mập chứ? "

" Hừ! Mập như heo "

Tiểu Huyết xoay mặt khinh thường, tiểu Bát Đản xù lông tức giận

" Ta mập có liên quan gì tới ngươi? Ta mập nhưng dễ thương, còn hơn con rắn thúi xấu xí nhà ngươi. Không ai ưa nổi "

" Cái gì? Ta mà xấu? Ta đường đường là Xích Huyết Xà Vương cao quý, có bao nhiêu kẻ kính ngưỡng ta. Tuấn mĩ vô song, người gặp người mến. Xấu chỗ nào hả? "

" Hừ! Ngươi mà tuấn mĩ? Ăn mày nó mới thèm "

" Ha ha... Còn hơn con hồ ly mập ú, suốt ngày ăn no rồi ngủ. Gặp việc thì sợ chết cấy, run rẩy núp trong lòng chủ nhân "

Tiểu Huyết liếc mắt khinh thường, tiểu Bát Đản tấm lòng hồn nhiên bị đả kích nặng nề. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, tức giận lao đến

" Ngươi cũng có làm được gì đâu mà nói ta? Đồ rắn thúi "

" Ha... Ngươi là đồ hồ ly mập. Không sánh được với con chim kia, nhìn thân nó nuột nà cao quý. Ai như ngươi vừa ngốc vừa ngu, thêm cái thân mập thây nữa "

Tiểu Huyết vừa mắng vừa né đi móng vuốt của tiểu Bát Đản

" RẮN THÚIIIII!!!! TA CÀO CHẾT NGƯƠI "

Bốp bịch... Rầm...

Tụi nó đuổi đánh nhau khắp gian phòng, sự yên tĩnh giờ đây hoàn toàn bị phá tan. Nhất Khuynh cười tươi dời ánh mắt qua tiểu Hắc tà tà bước tới. Đầu quạ xoay đi, dang rộng hai cánh chuẩn bị bay đi

" Ểh! Người là Hắc Ảnh sứ phải không? "

Tiểu Hắc chưa kịp bay xa đã bị tóm lấy cái đuôi, bị Nhất Khuynh hung hắng kéo xuống ôm vào ngực cọ cọ.

" Lông tuy ít nhưng mềm mại quá đi, hô hô... "

Tiểu Hắc dang hai cánh đập đập cầu cứu, Nhất Khuynh mỉm cười. Hành động hoàn toàn khác xa với vẻ mị hoặc xinh đẹp

"... C.... chủ...ức

... nhân... "

Tiểu Hắc đập cánh vẫy chân cầu cứu cô, cô không quan tâm xoay đầu nâng ly rượu nhấm nháp. Miệng nhàn nhạt phả ra một câu

" Giao lưu tình cảm "

Tiểu Hắc ngộp thở cố giữ lại chút hơi tàn, cuối cùng xùi bọt mép ngất đi.

Rầm! Rầm...

Tiếng đổ bể vang lên, cái tivi lớn ngã xuống tan tành. Tiểu Bát Đản đứng trên mấy mảnh vụn tức giận nhìn tiểu Huyết.

" Con rắn thúiiiii "

Xẹt...

Bỗng một đôi mắt tĩnh mịch u tối phóng tới phía tiểu Bát Đản khiến nó run run quay đầu. Bộ lông đang xù lên cũng xụi xuống. Ciara đứng cách đó không xa, tiếng nói như u minh

" Cái thứ 158 "

Mồ hôi tiểu Bát Đản đổ xuống, Ciara nâng tay cầm lấy dây xích có quả tạ lớn. Quăng lên hướng chỗ tiểu Bát Đản mà hạ xuống

RẦM!!!!!

Tiểu Bát Đản sợ hãi né đi, nhìn mặt đất nứt ra. Quả tạ tròn lớn màu đen in sâu xuống, đảm bảo nếu trúng cú này không chết cũng liệt. Tiểu Bát Đản đổ mồ hôi lắp bắp...

" Ta... vô... vô tình... thôi... Tại... tại... con rắn thúi... mà... "

Ciara thu dây xích về, đứng trang nghiêm một bên rót rượu cho cô. Nhất Khuynh buông tiểu Hắc ra, chạy tới nhào đến ôm lấy Ciara

" Xin chào, ta là Nhất Khuynh. Ta sẽ gọi ngươi là tiểu hung dữ nha~ "

Cái đầu Ciara bị lắc qua lắc lại dồn vào cặp ngực của Nhất Khuynh, bàn tay siết chặt vung lên, dây xích hướng Nhất Khuynh đánh tới

Đoàng...

" Chà chà... tiểu hung dữ ác quá hà~... Nhỡ nhan sắc xinh đẹp của người ta bị hủy hoại thì làm sao "

Nhất Khuynh né đi lắc lắc cái eo, giọng nói điệu đà mê hoặc mang theo nũng nịu. Cô đưa tay lay trán, nhìn Ciara dùng quả tạ chạy nhảy tấn công Nhất Khuynh. Hai bên một thú một người hỗn chiến khiến khắp nơi

trở nên tồi tàn, vỡ nát. Tiểu Hắc phủi phủi thân mình bay đến vai cô

" Chủ nhân... khi người tạo ra Đệ Nhị thủ hộ giả có làm sai bước nào không? Kiểu này muốn sống yên cũng là một chuyện bất khả thi "

Cô nhấp rượu, đôi mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Đứng lên

" Ta đi bế quan "

Cô rời khỏi căn phòng ầm ĩ, đi vào đạo thất trống trãi yên tĩnh lạ thường. Đôi mắt đỏ như máu xoáy chuyển, sự hung tàn xẹt qua. Khiến gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ khiến người trầm luân lại như bị khống chế, quỳ trước sự bạo ngược kia. Cô tĩnh lặng đứng đó, không một chút động đậy, nhưng vẫn mang lại cảm giác rét lạnh cùng sợ hãi tận tâm can. Linh hồn như bị rút ra mà bay đi vậy...

Cô nhớ lại hình ảnh Ngọc Lưu Ly, đôi con ngươi màu vàng đó như một mê cung đầy rắc quỷ đạo. Cô bước đến vòng bát quái ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên hai đầu gối đang xếp bằng. Đôi mắt nhắm lại che đi con ngươi lạnh lẽo, hàng mi đen cong rũ xuống. Mọi thứ thật an tĩnh lạ thường

Cô như lơ lửng giữa không trung, xuất hiện trước mắt là mặt biển dạt dào sóng. Cô vẫn ngồi trên tảng đá, mặc cho gió thổi bay đi mái tóc óng ánh tím dài. Bàn tay trái nâng lên xòe ra năm ngón, lòng bàn tay hướng về phía xa mặt biển. Dòng nước cuộn trào tạo thành hình một con Thủy Long hung tợn

- GRẦM!!!!!!!

Tiếng gầm rú rung trời, những đàn cò trắng sợ hãi bay đi. Cô vẫn không mở mắt, ngón tay nhẹ di chuyển. Con Thủy Long thân hình dài thượt lao vun vút xung quanh bầu trời. Một thân màu xanh dương nhạt như múa lượn...

Bàn tay phải cô năng lên, mặt nước lần nữa rung chuyển. Một con Thủy Long giống y hệt được hình thành. Cô vẫn không mở mắt, hai con Thủy Long lao vào đánh nhau, thân ảnh bay lượn trên bầu trời tựa như những ẩn hình như có như không

Rầm... Vút... ẦM ẦM... ĐOÀNG...!!!

Tiếng mặt nước văng lên tứ tung, bầu trời rực quang bị dòng nước cuộn trào tạo thành lốc xoáy va chạm. Tiếng nước như nỉ non đánh vào nhau, dù có thể xuyên qua nhưng giờ phút này chúng lại như có thực thể mà va chạm. Tạo ra những tiếng nổ nước to lớn phá tan sự thanh bình vốn có

- GRẦM!!!!

- GRÀO!!!!!

Hai tiếng gầm rống vang dội, như muốn phá hủy cả không gian xông vào màng nhỉ. Nếu người thường nghe thấy e rằng sẽ bị lũng màng nhĩ... Cô nheo mày lại, đôi mắt vẫn không mở ra. Lắng nghe từng đợt nước như đang tức giận mà chạm vào nhau, cô vung tay tạo ra một con rồng lửa trắng bạc lơ lửng trên không trung. Nó lao vào, thân hình dài xoay vòng xung quanh lốc xoáy nước

- GRẦM...

Một con Thủy Long lao vào Hắc Bạch Long, cả hai tấn công nhau khiến mặt biển càng thêm dữ tợn. Con Thủy Long còn lại lao xuống nước, cái đuôi xoáy vòng khiến mặt nước rung chuyển. Từng giọt nước phóng lên hướng Hắc Bạch Long tấn công, từng giọt nước tưởng như mềm mỏng. Hắc Bạch Long nhẹ vẫy đuôi gạt đi những giọt nước kia. Nhưng bỗng dưng những giọt nước lao nhanh hơn, bao phủ lấy Hắc Bạch Long tạo thành vòng tròn hóa thành băng nhọn. Từ từ nhỏ lại...

- GRÀO...!!!!!!!!

Vòng tròn băng giam cầm rồng lửa vào bên trong, mặt nước cũng dần dần yên ắng lại. Cô vung hai tay, hai con Thủy Long lượn lờ xung quanh cầu băng uống lượn, tạo nên một màng băng thanh xinh đẹp...

Vụt! Rầm... Lộp bộp...

Tất cả nổ ra tan biến, nước từ trên mạnh mẽ rơi xuống khiến mặt nước văng lên. Sự yên ắng từ từ trở lại, cơn gió lướt qua nào đâu còn sự dữ tợn điên cuồng khi nãy? Tất cả giống như ảo ảnh...

Cô dần mở ra đôi mắt đỏ trong lạnh lẽo, nhìn về nơi xa. Khóe môi đỏ mọng như máu cất lên âm thanh khiến người si mê cùng sợ hãi

" Song Long Thủy Kiếm... "

Cô nhắm lại đôi mắt rời khỏi trạng thái nhập định. Lần nữa mở mắt, cô thấy mình đang ở đạo thất. Đứng lên đi ra ngoài, cô biến mất. Lần nữa nơi cô đứng là một căn phòng trống, ở giữa là một cái vòng tròn lớn. Ở giữa đó có một biểu tượng là đất, cô vươn năm ngón tay ra tạo thành một vòng xoáy đất đá di chuyển đến vòng tròn

" Hỡi Thổ Thần hãy nghe lệnh, ta là chủ nhân của ngươi. Nay ta ra lệnh, căn nguyên của đất hãy tạo thành nguồn sức mạnh. Trở thành vũ khí để khai phá tất cả. Nghe lệnh ta... biến hóa thành vũ khí để ta khống chế "

Nguồn ma pháp đất hóa thành một cây kiếm gỗ thẳng, nhìn trông không có một chút gì gọi là mạnh mẽ. Nó lơ lửng giữa vòng tròn, đôi khi ẩn hiện một màu sáng nâu lóe lên từ thanh kiếm gỗ đơn sơ. Bàn tay cô thu lại, đôi mắt hiện lên tinh quang

" Thổ Kiếm "

Lời nói cô nhẹ nhàng dứt, luân chuyển trong không khí là một uy lực cường đại vây quanh thanh kiếm. Cô lần nữa biến mất, nơi cô đang đứng là một căn phòng trống khác. Nó cũng có một vòng tròn lớn, nhưng lại là màu xanh dương của biển cùng sóng lượn. Hàng mi rũ xuống, cô khẽ nhếch môi lạnh.

" Ta ra lệnh cho Thủy Thần, cai quản vùng nước lớn. Hãy hóa thành căn nguyên, đi vào viên Thủy Long Châu này. Trở thành một vũ khí, có thể đóng băng linh hồn người. Mãi mãi... tiêu tan "

Xung quanh dao động một nguồn nước lớn đi vào viên Long Châu trên tay cô, viên Long Châu lơ lửng bay đến giữa vòng tròn tỏa ra ánh sáng thuần túy trong mát. Đây là viên Thủy Châu mà cô lấy được từ Thế Giới Tu Tiên... Ha... xem ra có cái để sử dụng

Viên thủy Châu dao động một màu xanh dương, sau đó xung quanh nó trồi lên những tảng băng trong xinh đẹp. Hàn khí luân hãm, vây quanh căn phòng. Đến mức... chỉ cần bước vào một chút cũng có thể hóa băng ngay... Cô cười nhạt sau đó biến mất

Một nơi nữa lại là căn phòng lớn, biểu tượng lần này là một hình vẽ hắc ám với màu đen tuyền dữ tợn đáng sợ. Cô lấy ra Hắc Ám Pha Lê, nhìn ánh sáng đen tỏa ra. Cô khẽ nheo mày, hai tay đưa lên để viên pha lê vào giữa luân chuyển. Nó từ từ bay đến giữa vòng tròn, tiếng nói uy quyền lần nữa vang lên

" Hắc Ám! Hãy đi vào viên pha lê này, chứa đựng sự tà ám của ngươi. Ngươi sẽ là Ám Linh, ai sở hữu được ngươi sẽ mượn được sức mạnh của ma pháp Hắc Ám vĩ đại. Trở thành kẻ độc ác và cường mãnh... Khống chế cả ánh sáng yếu ớt ngoài kia... Ám Linh... "

Lời nói cô như thôi miên, viên pha lê hấp thu sức mạnh Hắc Ám. Một luồn sáng màu đỏ chui vào đó, dù thoáng chốc nhưng vẫn có thể thấy được sự chết chóc và đáng sợ. Viên pha lê run lên từng đợt, kêu lên âm thanh khiến người run rẫy...

Bàn tay tạo ra hắc ám ma pháp, tựa như vũ bão. Đôi mắt đỏ như máu ánh lên tia sáng lạnh, viên pha lê hấp thu ma pháp hắc ám mãnh liệt. Từ từ rút cạn...

Phụt...!!!! RẦM!!!!!!!

Cô phun ra một búng máu, nguồn ma pháp bị va chạm tạo nên rúng động mãnh liệt. Ciara xuất hiện đỡ lấy cô

" Vương... "

Một lần nữa xuất hiện là ở đại sảnh, cô ngồi xuống ghế. Uống một viên thuốc, tiểu Huyết đi tới nheo mày

" Chủ nhân, linh lực của người đang hỗn loạn "

" Ta biết "

" Tại sao chủ nhân lại làm quá sức như vậy? Ma pháp Hắc Ám đó rất mạnh, tại sao chủ nhân lại lao đầu vào đó "

Tiểu Huyết lo lắng nói, cô lạnh nhạt mở mắt đưa tay lau vệt máu. Cầm lấy ly rượu nhấm nháp

" Ta chỉ muốn đưa căn nguyên vào viên pha lê, những vũ khí đó. Chỉ cần có một món, liền sẽ không gì địch lại. Chỉ là bây giờ nó vẫn chưa hoàn toàn mạnh, ta sẽ để cho nó hấp thu linh khí ở đây. Ciara, ngươi phải bảo vệ các tầng vũ khí cẩn thận. Đừng để bạo động "

" Tuân mệnh! Vương "

Ciara cúi đầu, Nhất Khuynh mỉm cười choàng vai Ciara nhìn cô nói

" Vương! Người thật sự ổn chứ? "

" Ổn "

Đôi mắt cô híp lại, ánh sáng trong con ngươi lóe lên. Tiểu Bát Đản chui vào lòng cô, bộ lông mềm mịn lướt trên tay cô

" Ký chủ!... "

Cô hiểu ý, nhẹ nhàng nói...

" Ừ...! "

[ Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ:

Thời gian: 7 tháng

Tặng: 3000 điểm, 20 EPX, 10 điểm khả năng sinh tồn, 20 lever

Vật phẩm thu được: Pha Lê Hắc Ám

Công lao: Không ]

" 10 vào khả năng hồi sinh. 10 vào giá trị may mắn. Thăng 10 cấp cho hệ thống "

[ Bảng số liệu:

Tên ký chủ: Huyết Hàn Sương

Tuổi: 20

Kỹ năng: Thiên thông nhãn. Diễn xuất. Ma pháp sư cường đại

Khả năng sinh tồn: 135 ( +10)

Khả năng hồi sinh: 30 ( +10)

Giá trị may mắn: 35 ( +10)

Nâng cấp hệ thống: Lever 12 ( +10) = 22

Giết Quái: 2

Mị lực: 85

Trí Tuệ: Tối đa

Lý do chết: Té cóng

Danh hiệu: Vương Nữ, Huyết vương

Điểm: 21.960 điểm + 3000 điểm = 24.960 điểm - 10000 điểm = 14.960 điểm ( 14.960 điểm)

Cấp: 135 ( +20 lever)

** Kết thúc ** ]

Tiếng máy móc dừng lại, tiểu Bát Đản hí ha hí hửng dụi đầu vào lòng cô

" Cảm ơn ký chủ ≧﹏≦ "

" Hừ! Heo tham lam, không có tiền đồ "

Tiểu Huyết bĩu môi khinh bỉ, tiểu Bát Đản liếc qua tức giận

" Ai tham lam hả con rắn thúi? "

" Ha hả! Ai vậy ta? "

" Ngươi... hừ... lão tử đang vui. Tha cho ngươi đó "

Tiểu Bát Đản mỉm cười tiếp tục hưng phấn, tiểu Huyết nhìn lên cô. Giọng nói bỗng nghiêm túc

" Chủ nhân! Nói sao thì việc người bước vào bẫy của Hắc Phượng quả thật quá mạo hiểm "

Cô uống cạn ly rượu, nhẹ nhàng mở miệng

" Đi vào bẫy để có được thứ mình muốn, sau đó lập lại cái bẫy cho nàng ta bước vào. Rốt cuộc... là Phượng Lam Di bước vào bẫy của ta... hay... ta bước vào bẫy của nàng ta? "

Lời nói mang theo ẩn ý, mọi người bỗng chốc rùng mình. Nhất Khuynh mỉm cười

" Ah ha~.. Vương thật đáng sợ nga~ "

" Ngươi ăn nói kiểu gì vậy? "

Ciara liếc qua, đôi mắt u tĩnh nhìn vào nữ nhân lẳng lơ với giọng điệu chẳng ra gì. Nhất Khuynh nhìn qua, ôm lấy người mình. Một bộ dạng thiếu nữ e thẹn sợ hãi

" Ah... ta sợ quá... Tiểu hung dữ đúng là hung dữ mà... Thật tội cho mĩ nữ yếu đuối trói gà không chặt như ta... hic hic "

Ciara nhìn Nhất Khuynh đang lau nước mắt, dù không có giọt nào. Nàng ta vẫn nhiệt tình tỏa ra đáng thương, cái tên tiểu hung dữ khiến Ciara nheo mày. Dây xích đưa lên nâng quả tạ phóng tới nàng ta

RẦM...!!!!!

Mặt sàn nứt ra tạo thành một cái hố lớn, Nhất Khuynh đã nhanh nhảo né đi. Nhìn quả tạ đen lớn tròn mà cười nhạo

" Nga nga... đáng sợ quá ah... "

Rầm! Rầm...

Ciara tiếp tục quơ dây xích, cứ thế cuộc chiến diễn ra. Người đánh người chạy khiến xung quanh phát ra âm thanh khủng bố cùng tiếng cười khiêu khích của Nhất Khuynh...

Cô lạnh nhạt vuốt bộ lông mềm mịn của tiểu Bát Đản, nó vẫn còn chìm đắm trong hưng phấn. Mơ tưởng đến việc đánh bại con chim chín...

Tiểu Huyết nhìn cô, cái đuôi rắn phe phẩy

" Chủ nhân! Người có định đến thế giới tiếp theo? "

" Không... hiện tại vẫn chưa phải lúc... "

" Chủ nhân muốn làm gì? "

"... Tiểu Bát Đản "

" Ah!!! Ân? Ký chủ... "

Tiểu Bát Đản đang mơ màng, bị kêu tên liền giật mình. Cô vuốt ve lông nó, đôi mắt lạnh lẽo

" Ngươi thăng cấp, có chức năng gì mới không? "

" Ah ân! Có thưa ký chủ... Ta sẽ được nhìn thấy và cảm nhận các hệ thống khác. Còn có các tuyệt kĩ mới, ta có thể mở ra cửa hàng lớn hơn. Nơi đó có rất nhiều vật phẩm. Còn có... phải rồi... Sẽ được đi khám phá thế giới bằng linh hồn. Giống như Hắc Phượng đã từng đi "

" Hử? Khám phá thế giới? "

" Phải ký chủ! Bằng cách người dùng linh hồn xuyên đến một thế giới người muốn, để nhìn họ "

" Thú vị lắm... đó cũng là một cách để giải trí "

Cô nhếch môi cười lạnh, tiểu Bát Đản rùng mình. Liếc lên cô e dè

" Nhưng... người thật sự muốn đi sao? Không làm nhiệm vụ? "

" Không... ta muốn nghĩ ngơi "

" Vâng... nhưng... không có nghĩa là người không gặp nguy hiểm đâu "

" Như vậy càng thú vị... Tiểu Hắc đâu? "

" Ah! Đang tu luyện, nói là trốn Nhất Khuynh "

Tiểu Bát Đản tươi cười nói. Cô liếc qua hai thân ảnh đang quậy banh chành căn phòng, ngoài cái chỗ cô đang ngồi. Thì những nơi khác đều hoang tàn nứt nẻ, lâu lâu còn nghe tiếng cười giễu cợt của Nhất Khuynh. Cùng tiếng quả tạ hạ xuống...

Bàn tay đưa lên vuốt thái dương, gật đầu

" Vậy chúng ta đi "

[ Quả trình truyền tải thế giới! Khởi động khả năng vô hình... Xuyên qua bằng linh hồn -------- Hoàn thành!!!! ]