Bạch Dập Đồng và bốn vị trưởng lão được thị tỳ của phủ thành chủ đưa vào ở trong một tòa trạch viện, ở vài ngày, Tất Điêu Diệp Lâm luôn tìm các loại cớ để không gặp mặt, cũng không cho họ biết Bạch Kình Thương bị giam ở đâu.

Bốn vị trưởng lão nghe theo sự chỉ đạo của Bạch Dập Đồng, âm thầm tìm kiếm hồi lâu trong phủ thành chủ, nhưng vẫn không tìm được nơi Bạch Kình Thương bị giam, mỗi lần đều về tay không.

Năm người ở yên trong phủ thành chủ vài ngày, một ngày nọ, Bạch Dập Đồng triệu tập bốn vị trưởng lão trong phòng nghị sự, cũng không biết đã qua bao lâu, bốn vị trưởng lão mới ra khỏi phòng, một lát sau, Bạch Dập Đồng cũng ra khỏi phòng, hơn nữa còn đi tới chủ viện mà Tất Điêu Diệp Lâm ở, mấy thị vệ thủ bên ngoài thấy hắn tới chỗ của Tất Điêu Diệp Lâm, liền vội vàng lao đi, đầu tiên là báo hành tung của Bạch Dập Đồng cho Tất Điêu Diệp Lâm biết.

Khi Bạch Dập Đồng tới, tất cả thị vệ bên ngoài nơi ở của Tất Điêu Diệp Lâm đều đồng loạt tránh ra, một đường đi vào trong, chờ tới khi tới biệt viện của Tất Điêu Diệp Lâm, liền thấy Tất Điêu Diệp Lâm đang ngồi bên bàn đá trong sân uống trà, khói trà bốc lên, không biết là linh khí hay hơi nước, hương thơm của trà bay xa bốn phía, làm cho người ta thèm thuồng.

Bạch Dập Đồng tới trước mặt Tất Điêu Diệp Lâm, hành lễ, nói: “Tam hoàng tử, hôm nay mạo phạm, còn phải xin được thứ lỗi, không biết lời hứa của điện hạ mấy ngày trước rằng cho tại hạ đi thăm xá đệ một chuyến có còn giữ lời?” Bạch Dập Đồng chau mày, sắc mặt không tốt chút nào, hiển nhiên vô cùng không hài lòng với thái độ của Tất Điêu Diệp Lâm.

Tất Điêu Diệp Lâm mỉm cười nói: “Thiếu tộc trưởng mời ngồi, chuyện này đương nhiên là phải giữ lời, chẳng qua bản cung gần đây khá là bận rộn, thế nên không thể nghĩ tới chuyện này, gây ra sự chậm trễ, mong là thiếu tộc trưởng đừng bận tâm.” Nói vậy nhưng trên mặt Tất Điêu Diệp Lâm lại không hề áy náy, cũng không bởi vì bản thân thất tín mà hổ thẹn.

Bạch Dập Đồng nghe vậy, tim thoáng thả lỏng xuống, lại hỏi: “Ta thấy điện hạ hôm nay khá là rảnh đấy, không bằng bây giờ đưa ta tới gặp Kình Thương đi! Điện hạ kéo dài mấy ngày rồi, nếu tiếp tục kéo dài, có thể sẽ xảy ra biến cố.”

Tất Điêu Diệp Lâm đặt chén trà trong tay xuống, ngón tay miết nhẹ lên bàn đá, do dự nói: “Chuyện này ấy hả! Thực ra nói thật chuyện Bạch Kình Thương phạm phải là tội lớn không thể tha thứ, bây giờ hắn đang bị giam trong địa lao phủ thành chủ, có điều hẳn là thiếu tộc trưởng đã biết, triều đình có tác dụng trừng phạt kẻ ác làm xằng làm bậy, Bạch nhị công tử ngày đó hợp tác với yêu tu cướp đi phần lớn thành trì của đại lục Huyền Hoàng ta, hơn nữa còn sát hại vô số tu sĩ và phàm nhân, bản cung vẫn còn chưa đòi lại khoản tổn thất lớn này đâu!”

Hắn nói rất đường hoàng, sát lục giới tu chân không nơi nào không có, cũng nắm giữ quyền uy và thực lực mạnh mẽ một phương, nay thực lực của triều đình có thể sánh với nhiều môn phái của đại lục Huyền Thiên, tuy rằng hơi mạnh hơn một chút, nhưng cũng hoàn toàn không có tác dụng thống trị cả giới tu chân, tác dụng trừ gian diệt ác đã trở nên cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể đảm bảo cho lợi ích của một vài phàm nhân để họ không bị xâm phạm, còn đối với những người tu chân kia thì hoàn toàn không thể nào quản lý.

Huyền Hoàng triều và các môn phái lớn nơi này cũng không khác gì môn phái giang hồ và triều đình dưới hạ giới, hai bên nước sông không phạm nước giếng, cùng tồn tại hài hòa, mà gia tộc Bạch thị tuy cũng kết giao với người trong hoàng thất, nhưng cũng không chịu sự quản lý và thống trị của triều đình.

Bạch Dập Đồng nhíu mày đáp: “Ý của Tam hoàng tử là thế nào? Ngươi muốn ra điều kiện không phải hẳn là nên để chúng ta xác nhận xem nhị công tử Bạch gia có bình yên vô sự trước hay sao?”

Nếu không phải nay Bạch Kình Thương ở trong tay Tất Điêu Diệp Lâm, gia tộc Bạch thị tuy rằng không muốn đắc tội hắn, nhưng cũng sẽ không kiêng kị hắn hoàn toàn, bởi thực lực của gia tộc Bạch thị đủ mạnh, cho dù có trở mặt, cũng có lợi thế có thể lui về mà không bị hao tổn chút nào, bảo vệ được cho chính bản thân mình.

Tất Điêu Diệp Lâm lắc đầu nói: “Ta cảm thấy vẫn nên ra điều kiện trước, rồi mới gặp người, bằng không sao ta có thể yên tâm tiết lộ nơi giam giữ nhị công tử Bạch thị cho ngươi biết đây? Nếu các ngươi biết Bạch Kình Thương bị giam ở đâu, lại thêm điều kiện còn chưa bàn rõ ràng, đã cứu người đi, đến lúc đó bản cung phải tìm ai đòi đền bù tổn thất? Thiếu tộc trưởng ngươi nói xem có phải không?”

Tuy rằng Tất Điêu Diệp Lâm cũng không biết rõ thực lực của gia tộc Bạch thị, nhưng cũng không thể gây trở ngại cho hắn biết rằng trong tay Bạch tộc trưởng có rất nhiều vũ khí bí mật, bao gồm cả các loại đan dược, pháp bao, pháp trận, cấm thuật, nếu Bạch Dập Đồng lần này tới mang theo thứ gì đó ghê gớm, lại biết được nơi Bạch Kình Thương bị giam, nói không chừng chờ tới lúc đó hắn thứ gì cũng không vớt vát lại được.

Bạch Dập Đồng nói thẳng: “Nếu đã vậy, xin điện hạ nói luôn điều kiện ra đi!”

Thế là, Tất Điêu Diệp Lâm liền liệt kê những điều kiện bản thân đã sớm nghĩ kĩ càng.

Bạch Dập Đồng càng nghe, mày nhíu càng chặt, sắc mặt càng lúc càng đen, chờ Tất Điêu Diệp Lâm nói xong, khẩu khí hắn không tốt chút nào: “Những yêu cầu này của điện hạ không phải là đã quá phận rồi sao, nói thật với ngươi điều kiện đầu tiên, tại hạ cảm thấy vẫn có thể miễn cưỡng làm, ngươi muốn gia tộc Bạch thị chúng ta phái một vị Tán Tu giúp ngươi đối phó với Yêu Vương của Vạn Thú sâm lâm, cũng không có gì đáng kể , mọi chuyện đều có thể thương lượng, nhưng cái chuyện chọn ra năm đệ tử ấu đồng song linh căn hoặc đơn linh căn từ gia tộc Bạch thị ta để tặng cho ngươi bồi dưỡng, chuyện này không thể có khả năng.”

Điều kiện thứ ba chính là muốn ăn thịt gia tộc Bạch thị họ, ấu đồng đơn linh căn và song linh căn, họ cũng không có nhiều tới vậy, tuy rằng Bạch Kình Thương trong tay Tất Điêu Diệp Lâm, nhưng hắn hẳn là cũng không cần kiêng nể một vài yêu cầu không có khả năng, đây hoàn toàn là ép buộc. Nếu thực sự đồng ý với yêu cầu của Tất Điêu Diệp Lâm, mấy trăm năm sau, gia tộc Bạch thị không cần thế lực bên ngoài đả kích, thế lực cũng sẽ đột nhiên giảm sút, từ một gia tộc mạnh nhất của trung bộ đại lục Huyền Hoàng trở thành một gia tộc tam lưu cũng rất có khả năng.

Trên mặt Tất Điêu Diệp Lâm mang ý cười, cũng không bởi Bạch Dập Đồng dùng ngữ khí không tốt mà nổi giận: “Nếu Bạch công tử không hài lòng với điều kiện cuối cùng, thì chúng ta lại đổi điều kiện là được, bản cung thấy dung mạo Bạch đại công tử có thể sánh với Phan An, tư chất tu luyện lại càng không phải nói, không bằng kết làm đạo lữ song tu với bản cung thì thế nào? Nếu Bạch đại công tử đồng ý với điều kiện của bản cung, thì ba yêu cầu trước đó, có thể không suy xét tới nữa, Bạch đại công tử có muốn suy xét đề nghị của bản cung một chút không?”

Bạch Đập Đồng còn tưởng rằng hắn sẽ nói gì đó, ai ngờ lại là một điều kiện hạ lưu tới vậy, hắn nhất thời tức tới run cả người, hoàn toàn quên tiệt lễ nghi từ nhỏ tới lớn, trực tiếp chỉ thẳng ngón tay vào mũi Tất Điêu Diệp Lâm, nổi giận mắng: “Tam hoàng tử điện hạ, ngươi không phải là có phần vô sỉ quá rồi hay sao? Ngươi muốn làm ta nhục nhã cũng xin ngươi hãy đổi sang một cách khác, nếu không đừng trách ta vô lý.”

Tất Điêu Diệp Lâm vẫn không tức giận, chỉ hơi thất vọng nói: “Được rồi, nếu Bạch đại công tử không bằng lòng, vậy thì ta cũng không ép buộc, về phần những điều kiện mà ta đưa ra, cứ làm theo ba điều kiện trước đi! Chắc Bạch đại công tử vẫn chưa suy nghĩ kĩ, ta cho ngươi thời gian vài ngày nghĩ lại thật kĩ càng, ta cũng không sốt ruột đâu, chờ ngươi nghĩ thông suốt rồi bàn lại, dù sao cũng là mỹ nhân, có thể cho ngươi thong thả thêm mấy ngày.”

Bạch Dập Đồng lại lần nữa tức tới không phản bác lại được câu nào, phất tay áo, hừ lạnh một tiếng, xoay người ra khỏi đình viện.