Bởi Thương Thăng sống lại, đằng sau cũng tạm thời không có truy binh, thế nên một hàng bốn người đều vô cùng cao hứng, ra khỏi thạch động, liền vui sướng cưỡi pháp bảo bay về thành Vạn La.

Sau đó khi họ vừa rời khỏi thạch động không lâu, cũng là lúc tất cả lơi lỏng nhất, đột nhiên, từ chân trời truyền tới một cỗ uy áp cực lớn, chỉ trong nháy mắt, một đạo pháp thuật công kích trực tiếp đánh tới sau lưng Vân Túc.

Lực công kích của đạo pháp thuật này có thể sánh với mười phần công lực của tu sĩ Độ Kiếp kỳ, không phải là thứ mà người bình thường có thể cản lại được, cho dù Vân Túc có là nhân vật chính, bị pháp thuật này đánh trúng, chỉ sợ cũng là cửu tử nhất sinh.

Thanh Mạch và Thương Thăng vừa nhìn thấy đạo công kích này, liền thấy khoảng cách giữa đạo pháp thuật này với Vân Túc và Cung Tiểu Trúc chưa tới nửa mét, vội vã tới cứu hai người, nhưng đã muộn.

Có lẽ do Cung Tiểu Trúc bùng nổ tiềm lực, ngay trước lúc pháp thuật đánh trúng Vân Túc 1 giây, hắn nhanh chóng kịp phản ứng, cơ thể nhoáng lên, dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy ôm lấy Vân Túc xoay người một cái, vị trí của hai người liền được đổi chỗ, thời gian dùng chỉ trong 0,001 giây.

Ngay lúc chỉ mành treo chuông, đạo pháp thuật kia chuẩn xác không sai đánh lên lưng Cung Tiểu Trúc ở ngay vị trí tim, Vân Túc không ngờ Cung Tiểu Trúc lại có thể phản ứng nhanh tới vậy, cho dù có là y, cũng không thể nhanh được bằng Cung Tiểu Trúc, đợi phục hồi tinh thần rồi, y và Cung Tiểu Trúc đã ôm nhau rơi xuống từ trên không trung.

Vân Túc thấy Cung Tiểu Trúc nhắm chặt hai mắt, cho rằng mạng hắn đã lìa, nhất thời khóe mắt như muốn nứt ra, hốc mắt phiếm hồng, tuyệt vọng ôm Cung Tiểu Trúc, hét to một tiếng “Tiểu Trúc!!!”

Sau khi Cung Tiểu Trúc bị đánh trúng, hướng công kích pháp thuật xuất hiện có một nam tu cao lớn mặc áo choàng màu đen, đeo mặt nạ đen xuất hiện, tu vi của hắn sâu không lường được, tu vi còn cao hơn cả Thanh Mạch, mà lúc hai người Thanh Mạch và Thương Thăng nhìn thấy người kia cơ thể liền căng thẳng, như gặp phải đại địch mà nhìn hắn.

Tuy rằng họ cũng không biết vì sao người này lại phải tấn công Vân Túc, nhưng họ lại biết, người này tuyệt đối là kẻ thù của họ, từ một kích hắn tấn công Vân Túc kia họ đã biết.

Hai người nhìn về hướng Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, cho rằng mặc dù có Cung Tiểu Trúc chặn lại đại bộ phận công kích, Vân Túc cũng sẽ không thể lông tóc vô thương, lại phát hiện trên người Vân Túc thật sự không bị thương chút nào, hơn nữa càng đáng ngạc nhiên là Cung Tiểu Trúc nằm trong lòng Vân Túc, mở to hai mắt, còn rất vui vẻ đứng dậy, tựa như chút xíu chuyện cũng không có.

Thấy hai người không có chuyện gì, lúc này Thanh Mạch và Thương Thăng mới yên lòng, chất vấn người đứng trước mặt không xa: “Ngươi là người phương nào? Vì sao lại tập kích bọn ta?”

“Giết chết các ngươi.” Nam tu áo đen chỉ bình thản nói như vậy xong, liền bắt đầu tấn công hai người, vài pháp thuật trong đó đều ném về phía Vân Túc, nhưng đều bị Thanh Mạch và Thương Thăng cản lại.

Vân Túc bên này vừa cho rằng Cung Tiểu Trúc bị thương nặng, trong lòng dâng lên hận ý ngập trời, lúc rơi xuống đất, khi thấy Cung Tiểu Trúc mở mắt, hận ý trong lòng tạm thời chìm xuống, hốc mắt ướt át, nói với Cung Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc, vì sao ngươi lại ngốc như vậy? Ngươi có biết Vân đại ca cho dù có phải hy sinh tính mạng mình, cũng không muốn ngươi xảy ra bất cứ chuyện gì không?” Nói xong, y ôm chặt Cung Tiểu Trúc vào lòng, như ôm một món trân bảo vậy.

Trong mắt Cung Tiểu Trúc chợt lóe lên sự áy náy nhưng cũng không bởi thế mà hối hận, hắn vỗ vỗ lưng y an ủi: “Vân đại ca, ngươi cũng biết ta không hề muốn ngươi xảy ra chuyện mà, cho dù ngươi có nói như thế, ta cũng tuyệt không hối hận vì đã làm như vậy.”

Vân Túc nhíu mày nói: “Nhưng ngươi có biết ngươi làm như vậy có thể sẽ chết không? Ngươi chẳng lẽ không muốn ở cùng ta, thiên trường địa cửu, đời đời kiếp kiếp ư? Đưa tay đây cho ta.” Vân Túc muốn kiểm tra thân thể cho hắn, tuy rằng thoạt nhìn hắn không sao, nhưng Vân Túc sợ rằng tất cả chỉ là giả dối.

Cung Tiểu Trúc ngoan ngoãn đưa tay ra cho y, nhẹ giọng nói: “Vân đại ca, ta không sao cả, ngươi xem xem trên người ta không bị thương gì hết, ngươi đừng giận nữa có được không?”

Hóa ra, vừa rồi khi Cung Tiểu Trúc cản công kích lại cho Vân Túc, vốn hắn cứ tưởng rằng mình sẽ phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa, lại cảm giác trong cơ thể mình có một luồng sáng mạnh bộc phát, bảo vệ cả hai người Cung Tiểu Trúc và Vân Túc, khi chạm vào đạo pháp thuật công kích kia liền tiêu diệt triệt để, biến mất hoàn toàn trong không trung, bởi vậy Cung Tiểu Trúc và Vân Túc không xảy ra chuyện gì cả.

Sau khi Cung Tiểu Trúc cứu sống Vân Túc một cách bất ngờ, phát hiện trong nháy mắt đầu mình trống trải hẳn đi, hắn theo thói quen muốn gọi hệ thống ra nhìn một cái, lại phát hiện hoàn toàn không có phản ứng.

Vì thế, hắn có một suy đoán, luồng sáng mạnh vừa rồi chính là trình tự khởi động bảo vệ của hệ thống, mà cái giá phải trả chính là hệ thống sẽ biến mất.

Nhưng Cung Tiểu Trúc vẫn ôm tâm lý may mắn, có lẽ tạm thời hệ thống chỉ ngủ đông, không bao lâu nữa sẽ hồi phục.

Vân Túc liếc xéo hắn một cái, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra cơ thể cho hắn, phát hiện không sao cả, không có cả ngoại thương lẫn nội thương, mới nhẹ nhõm thở ra.

Cung Tiểu Trúc nhìn vẻ mặt y không còn giống gặp phải đại địch như vừa rồi, mới cợt nhả tiếp tục nói: “Ngươi xem xem, ta đã nói không sao rồi mà ngươi còn không tin.”

Cung Tiểu Trúc đẩy y ra, duỗi lưng, hoạt động gân cốt, nhìn Thanh Mạch và Thương Thăng đang đánh nhau với nhân sĩ không rõ lai lịch kia, vội vàng hỏi Vân Túc: “Vân đại ca, chúng ta có cần đi hỗ trợ không?”

“Không thể, tu vi người này sâu không lường được, chúng ta đi sẽ làm họ bị vướng tay vướng chân.”

Nhưng lúc này, tu sĩ áo đen rốt cuộc cũng thoát khỏi sự cản trở của Thanh Mạch và Thương Thăng, bay tới chỗ Vân Túc, hơn nữa còn điều động toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, chuẩn bị cho y một kích mạnh nhất.

Quả cầu điện lớn tụ lại trong tay tu sĩ, khi còn cách Vân Túc xa mấy trượng, cầu điện trong tay hắn bị ném tới chỗ Vân Túc, tựa như một đạo lưu quang, xé rách chân trời.

Mà một loạt động tác của tu sĩ áo đen này, cách xa Vân Túc mấy chục trượng, chờ tới lúc Thanh Mạch và Thương Thăng kịp hồi phục tinh thần, tu sĩ áo đen đã ném cầu điện đi rồi.

Vì thế, Thương Thăng muốn chạy tới chỗ này của Vân Túc, mong có thể ngăn được đạo công kích, còn Thanh Mạch thì chặn trước tu sĩ áo đen, không cho hắn lại ra tay lần nữa.

Khuôn mặt tuấn tú của tu sĩ áo đen bị mặt nạ che đi, lộ ra một nụ cười tươi, ánh mắt lóe ra sự tà ác, nhưng Thanh Mạch vẫn đang động thủ với hắn vẫn chưa phát hiện ra, chỉ một mực cản hắn lại, không cho hắn làm bọn Vân Túc bị thương, cho dù chân nguyên trong đan điền còn lại không nhiều.

Vân Túc vẫn luôn chú ý tới động tác của tu sĩ áo đen, sau đó tốc độ của tu sĩ áo đen thực sự quá nhanh, chờ Vân Túc thấy rõ thứ hắn ném là cầu điện, cầu điện đã gần ngay trước mắt, Vân Túc một phen ôm chặt lấy Cung Tiểu Trúc muốn tránh ra, chân nhún một cái, bay về một nơi xa.

Chỉ là bay chưa được bao xa, tốc độ của cầu điện càng lúc càng nhanh, mắt thấy đã sắp nện lên hai người họ, mà khoảng cách giữa Thương Thăng và cầu điện cũng quá xa, không kịp cứu giúp, cứ tưởng rằng Vân Túc và Cung Tiểu Trúc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng lúc sắp bị nện trúng, một bóng dáng màu trắng chợt lóe qua, cầu điện cũng lặng yên không tiếng động tan ra cách Vân Túc không xa, biến mất trong không trung, không làm bọn Vân Túc bị thương một chút nào.

Đợi nguy hiểm đã được giải quyết, Thương Thăng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc cũng nhìn về phía bóng dáng màu trắng kia, liền thấy đó là một nam tu tiên phong đạo cốt, tóc trắng râu trắng, tu vi sâu không lường được, một thân áo trắng không nhiễm hạt bụi nhỏ, tựa như một thế ngoại cao nhân không dính khói lửa nhân gian.

Vị tu sĩ áo trắng này đánh tan cầu điện xong, lại tới gần tu sĩ áo đen, chỉ hai ba động tác đã dễ dàng đánh ngã hắn ra đất, cùng lúc đó, phương xa có ba tu sĩ thanh niên bay tới, một người thừa cơ hội này, dùng Khốn Tiên thừng trói chặt hắn lại, tu sĩ áo trắng lại lệnh cho hai tu sĩ còn lại: “Hai ngươi đi xem xem còn có ai vẫn còn ở trong Vạn Thú sâm lâm không, phải mang toàn bộ người ra ngoài.”

Hai tu sĩ thanh niên cũng đồng thanh đáp: “Vâng, sư phụ.” Rồi cùng nhau đi vào trong sâu Vạn Thú sâm lâm.