Nhìn giá trị bất lương nhảy số, mí mắt Thịnh Uyên giật giật.
Trái tim cậu đau quá.
Cậu kiên trì đưa Dụ Tả Kim về ký túc xá hơn một tháng, tổng cộng số điểm hạ xuống mới hơn một trăm.
Thế mà hôm qua thằng nhãi con này chạy ra ngoài một chuyến, lúc trở về giá trị bất lương đã tăng tận 3000.
Quay trở về đêm trước ngày giải phóng.
Thấy cậu im lặng, Dụ Tả Kim quay đầu lại. Tầm mắt hắn đối diện với ánh mắt đau đớn không đành lòng của Thịnh Uyên, con ngươi đen kịt đột ngột co rút, hắn lại nghiêng đầu quay trở về.
Đầu ngón tay trắng nõn của Thịnh Uyên cọ cọ bên vành tai hắn xem xét vết thương.
Vết rách không sâu nhưng diện tích không nhỏ.
Phần bộ phận bên ngoài của ốc tai điện tử thỉnh thoảng quẹt qua miệng vết thương.
Lúc cậu đi ngang qua con ngõ bên đường Nam An, mặt đất vẫn còn vương mảnh chai bị vỡ.
Có thể tưởng tượng được cảnh tượng đánh nhau tối qua.
Dụ Tả Kim bị thương ở tai rồi, thôi coi như cho qua chuyện.
"Tai cậu bị mảnh thủy tinh rạch?"
Ánh mắt Thịnh Uyên thương tiếc không đành lòng vẫn còn trong đầu hắn.
"Ừ".
Lời đáp trầm trầm buồn bực.
Giá trị bất lương trên đầu hắn lại nhảy thêm mười điểm.
Thịnh Uyên:?
Hôm qua đánh nhau thì thôi đi, sao hôm nay giá trị bất lương vẫn còn nhảy.
Thịnh Uyên: "Chẳng lẽ còn có giá trị bất lương phản ứng chậm?"
[Hệ thống: Có lẽ vậy].
Thật Nỗ Lực cũng không hiểu rõ.
Nó chỉ đơn thuần là một hệ thống bé nhỏ, nó chẳng biết cái gì hết.
Không biết phản ứng chậm của giá trị bất lương còn định nhảy đến khi nào, Thịnh Uyên nghĩ tới chuyện sau đó có lẽ nó còn tiếp tục nhảy số, lòng liền lo lắng.
"Haiz".
Thở dài.
Thịnh Uyên nhìn tai của Dụ Tả Kim, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Dụ, anh đau lòng lắm".
"Bé đi ra ngoài một chuyến mạng anh cũng mất theo".
Tiếng nói của cậu vào trong tai, tê tê dại dại.
Giang sơn vất vả lắm mới giành được, Dụ Tạ Kim đấm một đấm đã bay.
Cậu lười khuyên nhủ hắn, lời than mang theo cả tấm lòng chân thật.
Mạng cũng mất theo.
Lỗ tai Dụ Tả Kim bị người ta trêu chọc, trái tim đập mạnh bạo.
Người ấy đau lòng cho hắn sao?
Cho dù vết thương không chảy máu nhưng nó vẫn còn sưng đỏ, không khử trùng xử lý sẽ dễ dàng phát triển theo phương hướng nhiễm trùng.
"Cậu dọn dẹp phòng một chút đi, tôi đến phòng trực ban của ký túc xá hỏi xem bên đó có cồn khử trùng không".
Sắp xếp xong xuôi, Thịnh Uyên ra khỏi phòng 408. Dụ Tả Kim đỏ tai nằm sấp trên giường, hai phút đồng hồ sau mới đứng dậy, dùng cánh tay đôi chân to lớn vụng về nhặt hết những món đồ vụn vặt trên mặt đất lên.
Dọn dẹp một hồi vẫn chẳng khác hồi nãy được mấy.
Có muốn chơi trò tìm điểm khác biệt cũng không khoanh được mấy ô.
Mắt hắn hướng sang tủ quần áo hắn không hề động tới vào ngày hôm qua.
May mắn thay, nó không bị di chuyển.
Dụ Tả Kim không có kiên nhẫn, hắn ghét gấp quần áo nhất.
Thịnh Uyên đi tới tầng một, gõ cửa phòng trực ban.
Giáo viên quản lý ký túc: "Mời vào".
Thịnh Uyên mở cửa đi vào trong.
"Bạn học Thịnh à, có chuyện gì thế?"
Quản lý ký túc xá phải đối mặt với mấy trăm học sinh mỗi ngày, gần như không thể nhớ nổi họ của các học sinh mình quản lý, ngoại trừ những học sinh có vấn đề nghiêm trọng.
Ví dụ như Dụ Tả Kim, Chử Vệ Thiên.
Thịnh Uyên hiện giờ cũng được xem là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Quản lý ký túc chỉ đi tới nhà ăn ăn cơm thôi cũng có thể nghe được đám học sinh ngồi trong đó đang bàn luận các kiểu về anh Thịnh.
Huống hồ Thịnh Uyên còn ở cùng phòng ký túc xá với Dụ Tả Kim, đương nhiên thầy càng có ấn tượng.
Ngay từ lúc Thịnh Uyên chuyển vào trong, giáo viên quản lý còn lo lắng một hồi, chỉ sợ phòng 408 sẽ xảy ra vụ án đẫm máu nào đó.
Không ngờ hơn một tháng trôi qua, hai cậu trai ở chung hòa thuận, phòng ốc còn được vệ sinh sạch sẽ hơn rất nhiều.
Thịnh Uyên: "Thưa thầy, bên thầy có cồn hay thuốc khử trùng vết thương không ạ?"
"Có, hôm qua thầy vừa mới dùng, để thầy tìm hộ em".
Hôm qua mới dùng?
Thịnh Uyên nhìn thầy đang đỡ eo, tự nhiên quan tâm thăm hỏi: "Thầy cũng bị thương ạ?"
"Ôi dào, không có việc gì lớn đâu. Không phải hôm qua Dụ Tả Kim xông ra ngoài lúc ban đêm hả? Thầy đuổi theo không cẩn thận nên ngã một cái".
Lời thầy rất uyển chuyển.
Thịnh Uyên: "Bị Dụ Tả Kim đụng trúng?"
"Lúc lôi kéo thằng bé không cẩn thận ngã thôi".
Quản lý ký túc xá đưa tăm bông tẩm thuốc khử trùng và băng dán cá nhân cho Thịnh Uyên.
"Cầm đi".
Thịnh Uyên nói lời cảm ơn, trở về phòng 408.
Căn phòng không gọn gàng hơn lúc cậu đi bao nhiêu mà Dụ Tả Kim đang đứng giữa phòng càng làm cho ký túc xá chật chội hơn.
Thịnh Uyên tránh né những món đồ lộn xộn trên sàn.
"Ngồi lên giường đi, tôi bôi thuốc cho cậu".
Dụ Tả Kim nhìn tăm bông tẩm thuốc khử trùng và băng dán cá nhân phấn hồng trong tay cậu, hàng lông mày nhíu lại.
Hắn khô khốc cất lời: "Tự tôi".
"Tự cậu bôi?"
Hắn gật đầu, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ.
Thịnh Uyên không nghe lời hắn, cậu bẻ vòng màu cuối tăm bông, nước thuốc nâu đỏ nhanh chóng nhuộm ướt đầu bông màu trắng.
"Cậu có mắt sau đầu sao?" Thịnh Uyên tiến đến: "Cúi đầu".
Dụ Tả Kim nhìn chiếc băng dán cá nhân trong tay cậu, cúi đầu xuống.
Một tay Thịnh Uyên lật tai Dụ Tả Kim, một tay bôi thuốc giúp hắn.
"Mấy ngày tới lúc tắm rửa cậu nhớ cẩn thận một chút".
Mùi hương trên cơ thể cậu tràn ngập xoang mũi Dụ Tả Kim.
Con ngươi đen nhánh dịch chuyển trên người Thịnh Uyên, thắt lưng, trước ngực, phần cổ. Hắn cúi đầu nghiêng cổ nghển mặt nhìn lên.
"Hôm qua cậu không cẩn thận đụng trúng quản lý ký túc phải không? Tôi thấy thắt lưng thầy không ổn lắm".
Dụ Tả Kim nhớ lại tối qua.
Hình như quả thật có đoạn ký ức này.
Đầu tăm bông dùng sức ấn xuống, nước thuốc tràn ra ngoài, Thịnh Uyên thuận tay lau đi, nước thuốc dính lên đầu ngón tay cậu.
"Cậu nghỉ ngơi ổn rồi thì tới nói lời xin lỗi với thầy đi nhé, tối hôm qua thầy ấy cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi".
Dụ Tả Kim chỉ cảm nhận được Thịnh Uyên đang nhẹ nhàng xoa xoa vành tai mình.
Thịnh Uyên ném tăm bông đã dùng xong vào trong thùng rác, bóc chiếc băng dán cá nhân đầy kẹo hoa quả màu hồng nhạt trông cực trẻ con.
Cậu lật tai Dụ Tả Kim, vừa định dán lên thì người cúi đầu tránh né.
Thịnh Uyên tưởng vị trí đó làm hắn ngứa nên dịch chuyển tay xuống dưới.
Cầm băng dán cá nhân tiếp tục.
Lần thứ hai, lần thứ ba...... Lần thứ năm, vẫn không dán lên được.
Thịnh Uyên nhìn Dụ Tả Kim thỉnh thoảng lại nguây nguẩy cái đầu:...
Cậu nâng cánh tay lên, thẳng thắn kẹp đầu người dưới cánh tay mình.
"Động đậy linh tinh gì đấy?"
Tiếng nói khàn khàn của Dụ Tả Kim vang ra: "Không thích cái này".
Thịnh Uyên cầm băng dán cá nhân dán lên vết thương của hắn.
"Nếu cậu không đánh nhau thì đã không cần phải dán thứ này, đây là trừng phạt cho cậu đấy".
Dụ Tả Kim không hài lòng, lạnh mặt cau có.
Băng dán cá nhân màu hồng đặt cạnh bộ phận ốc tai điện tử màu đen càng thêm nổi bật.
Thịnh Uyên xoay người cầm áo khoác đồng phục, chuẩn bị trở về lớp.
Dụ Tả Kim nhìn bóng lưng của cậu, giơ tay định xé băng dán cá nhân xuống.
"Hợp với cậu lắm", trước khi ra khỏi cửa, Thịnh Uyên cười nói với hắn như vậy.
Ánh sáng xuyên qua khung cửa chiếu lên gương mặt cậu, mi mày tươi tắn.
Bàn tay định giật băng dán cá nhân xuống của Dụ Tả Kim thoáng sững sờ giữa không trung, nâng lên rồi lại buông xuống.
Gian phòng yên lặng hồi lâu.
Hắn vươn tay cọ xát phần tai hơi ngứa ngáy của mình, đi vào trong nhà vệ sinh, nhìn bản thân hắn trong gương.
Vệt màu hồng nho nhỏ vẫn khiến hắn cảm thấy khó quen.
*
Giáo viên quản lý ký túc ngồi bên bàn làm việc nhắm mắt nghe radio, đang lúc nghe tới mê mẩn thì cánh cửa sổ đột nhiên bị kéo mở.
Kẹt kẹt kẹt ---
Thầy quản lý hoảng sợ, mở mắt ra liền trông thấy gương mặt lạnh như băng của Dụ Tả Kim.
Cánh cửa sổ được mở từ phía bên trong tòa nhà ký túc, chỉ được mở ra lúc học sinh tới đăng ký rời trường hoặc trở lại trường.
Cánh cửa không cao, Dụ Tả Kim phải cúi người mới có thể nhìn thấy người ở bên trong cửa sổ.
Hắn nhìn chằm chằm thầy quản lý vài giây.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi nhưng dài như tận mấy năm, giáo viên quản lý ký túc nuốt nước bọt xuống.
"Bạn học Dụ..."
"Xin lỗi".
Thầy quản lý:?
Dụ Tả Kim để lại một câu liền xoay người rời đi.
Xin lỗi? Xin lỗi???
Tại sao lại xin lỗi mình?
Tại sao đột nhiên lại nói lời xin lỗi!
Dụ Tả Kim là đứa bé như thế sao?
Chuyện khác thường ắt có điều gian trá.
Lời xin lỗi xuất hiện trong miệng Dụ Tả Kim.
Thầy quản lý đã nghe thành.
"Lão già, lần sau tao đi gây họa thì đừng có cản, cản cũng vô dụng".
Thầy quản lý ở trong phòng làm việc khóc không ra nước mắt, cuộc đời của thầy sao khổ như vậy chứ.
Ấn tượng cứng nhắc đã xâm nhập lòng người.
*
Thịnh Uyên quay về lớp học, còn chưa đi vào trong đã phát hiện lớp mình vô cùng náo nhiệt. Bình thường khi trở về trong lớp học, phần lớn học sinh đều mang theo sắc thái chẳng muốn quay về, nhưng hôm nay khi còn năm phút nữa mới đến giờ vào lớp, các bạn học đã trở về lớp đến bảy tám phần.
Giáo viên đứng lớp tiết ngữ văn đầu tiên buổi chiều có việc bận bất ngờ nên tiết này trở thành tiết tự học.
Thịnh Uyên đi vào lớp, Hạ Chi Kỳ ngẩng đầu dậy khỏi đám người.
"Anh Thịnh, mau tới đây!"
Học sinh trong lớp không ngồi ở vị trí của mình, mười mấy người tụ tập thành một nhóm.
Thịnh Uyên không rõ nguyên nhân, bước sang bên đó.
Cán sự văn nghệ của lớp là một cô bé có tướng mạo ngoan ngoãn dịu dàng, lúc này cô bé đang đứng ngay bên cạnh Hạ Chi Kỳ.
"Đang làm gì thế?"
Thịnh Uyên thuận miệng hỏi một câu.
Bé mập: "Anh Thịnh, anh còn chưa biết hả?!"
Thịnh Uyên:?
Cán sự văn nghệ của lớp thấy cậu không hiểu liền dịu dàng giải thích: "Thứ sáu tuần sau là ngày lễ kỷ niệm thành lập trường của trung học phổ thông số một, năm nào trường chúng ta cũng tổ chức lễ kỷ niệm, mỗi lớp học có một tiết mục, mỗi khối hợp tác thêm một tiết mục nữa",
"Tiết mục của lớp sẽ do bạn học lớp chúng ta cùng nhau lựa chọn, tiết mục của khối chúng ta sẽ thi đấu với học sinh khối mười và khối mười một. Hiện giờ bọn tớ đang nghĩ ngợi xem nên chọn tiết mục gì cho lớp".
Thịnh Uyên nhìn ba bốn nhóm nhỏ trong lớp học.
Hạ Chi Kỳ: "Cả lớp chúng ta chia thành ba tổ nghĩ tiết mục, mỗi tổ nghĩ năm sáng kiến sau đó cả lớp sẽ lựa chọn một ý kiến trong mười lăm ý kiến đó. Anh Thịnh, nhóm chúng ta bên này còn thiếu một ý kiến nữa thôi".
"Đã nghĩ được gì rồi?"
Thịnh Uyên cầm mảnh giấy trên bàn: "Tôi xem một chút".
Chỉ thấy trên giấy là hàng chữ chó bò:
(chế từ Ba lần tới lều tranh để mời Gia Cát Lượng)
(chế từ Lâm Đại Ngọc chôn hoa)Thịnh Uyên:...Ý định hãm hại tứ đại danh tác hết sức rõ ràng.Thịnh Uyên yên lặng buông giấy xuống.Ôi đôi mắt của cậu.Hạ Chi Kỳ: "Anh Thịnh thế nào rồi?""Đều do cậu nghĩ ra?"Cậu chàng mừng rỡ: "Anh Thịnh, sao anh biết?"Thịnh Uyên không trả lời.Người bình thường không ai làm được như vậy.Kẻ không tầm thường chỉ có cái loa lớn Hạ Chi Kỳ.Thịnh Uyên nhìn mấy tiết mục kia, "Nếu như được chọn, lớp chúng ta chắc chắn sẽ giành hạng nhất".Hạ Chi Kỳ ngượng ngùng vặn vẹo người, cả thân thể nhẹ bẫng: "Nào có giỏi như vậy".Đầu Đinh: "Hạng nhất đếm ngược đó đồ ngốc!"Hạ Chi Kỳ:...Hai mươi phút sau, cán sự văn nghệ của lớp đứng lên trên bục giảng, mặc dù mỗi lớp phải cử ra vài đại biểu tham gia vào tiết mục của khối nhưng ba ngày trước cán sự văn nghệ của lớp số 12 đã cải biên kịch bản xong xuôi, các lớp khác chỉ cần dâng người lên là đủ.Việc quan trọng hiện giờ là tiết mục riêng của lớp.Cán sự văn nghệ lớp nhìn tiết mục ghi bên trong mấy tờ giấy, biểu cảm như mới đớp trúng phân.(đề cử Hạ Chi Kỳ diễn chó)(Cung cấp trà chiều cho thầy trò toàn trường)<ăn một="" miếng="" đào="">(*Một video trên douyin về một cậu con trai ăn miếng đào, biểu cảm và giọng nói bị chỉ trích là có phần khoa trương).(*Bắt nguồn từ một đoạn video trên mạng, vợ dẫn bạn thân đi bắt gian nào ngờ người chồng mình dan díu lại là đàn ông, vợ còn đang quát nạt chồng thì người tình nhỏ ở bên cạnh bỗng ẻo lả gọi: chồng ơi, anh nói gì đi chứ~)Hai bàn tay cán sự văn nghệ lớp 6 run rẩy.Đây là cái gì vậy!!!Lớp 6 không có người nào bình thường sao?Tờ giấy tiếp theo mở ra, hai mắt cán sự văn nghệ tỏa sáng."Cái này hay!"39 cái đầu của học sinh lớp 6 cùng nhìn về phía cán sự văn nghệ.Cô bé lật tờ giấy quay lại phía mọi người."Nhạc kịch Zootopia, nhiều động vật, tất cả bạn học lớp chúng ta có thể lên sân khấu".Không cần kể đến chuyện nó mới lạ thế nào, chỉ cần nó là tiết mục bình thường duy nhất trong rất nhiều tiết mục quái dị của lớp số 6 thì nó đã nổi bật vô cùng và nhận được đông đảo lời ủng hộ."Đúng ha, cái này hay đó"."Là bộ phim có chú thỏ cảnh sát đấy hả?""Cảnh sát trâu có cần mặc đồng phục không? Tôi có một bộ đó"."Thế ai sẽ diễn Nick Wilde?"Dứt lời, ánh mắt các bạn học trong lớp cùng nhau rơi xuống trên người Thịnh Uyên.Thịnh Uyên đang đọc từ vựng trong sách, cậu cảm nhận được phòng học đột ngột yên tĩnh lại, lúc giương mắt lên thì trông thấy mấy chục đôi mắt như sói như hổ đang nhìn chằm chằm mình.Thịnh Uyên: "Nhìn tôi làm gì?"Cán sự văn nghệ: "Cậu đã bị bắt".- -------------------ăn>