- Trưởng lão, Tông chủ, không tốt, tên Từ Khuyết kia đã giết lên đây rồi!

- Hắn điên rồi, mang theo một đống thi thể, còn giết vài sư huynh Tinh Anh đường nữa.

Ngoài phòng nghị sự, vài tên đệ tử Thiên Vũ tông quỳ rạp ngoài cửa, thất kinh mà hô.

“Ầm" một tiếng, cửa phòng nghị sự mở ra, mấy gã trưởng lão đi ra.

- Các ngươi nói cái gì? Tên Từ Khuyết kia giết đệ tử tông môn ta à?

Bọn hắn rất là hoảng sợ!

Đệ tử Tinh Anh đường đều là tu v Kim Đan kỳ, hơn nữa mỗi người đều từng xuống núi lịch lãm, kinh nghiệm thực chiến phong phú, làm sao có thể bị một tên Kết Đan kỳ giết được?

- Tiểu súc sinh kia, chán sống! Tông chủ, lão thân sẽ tự tay lấy đầu hắn xuống.

Lão ẩu tức giận đến giận sôi máu, cắn răng cả giận nói, bấm phi kiếm muốn xông ra ngoài.

Trương Đan Sơn sầm mặt lại:

- Tôn trưởng lão chậm đã, không thể giết người này!

- Cái gì?

Lão ẩu nhất thời mở to hai mắt nhìn:

- Tông chủ, tiểu súc sinh kia đến Thiên Vũ tông ta giết người, lại buông tha hắn sao? Nếu truyền ra ngoài thì Thiên Vũ tông ta làm sao có thể ngẩng mặt lên được ở Hỏa Nguyên quốc?

Trương Đan Sơn cũng tức giận, lạnh lùng quát:

- Câm miệng, nếu không phải là ngươi tự chủ trương, thì tại sao chuyện này lại trở nên như vậy?

- Tông chủ, ngươi...

Lão ẩu ngây người ngay tại chỗ

Mà mấy trưởng lão khác cũng ngạc nhiên, Tôn trưởng lão chính là công thần trợ giúp Thiên Vũ tông khai sơn lập phái a.

Hơn nữa cho tới nay Tông chủ luôn nhường nàng, nhưng bây giờ bởi vì một tên Từ Khuyết, lại làm Tông chủ nổi giận với Tôn trưởng lão.

- Các ngươi đừng quên sư phụ hắn là Đoạn Cửu Đức! Ta nói rồi, chúng ta không thể trêu chọc vào người kia. Trên người Từ Khuyết có một tấm bí phù, nếu hắn gặp nguy hiểm sẽ bóp nát bì phù, Đoạn Cửu Đức sẽ lập tức chạy tới, đến lúc đó đừng nói Thiên Vũ tông, thậm chí cả Hỏa Nguyên quốc đều xong đời.

Sắc mặt Trương Đan Sơn âm trầm.

Mấy gã trưởng lão nghe vậy, nhất thời hít sâu một hơi!

Cả Hỏa Nguyên quốc sẽ xong đời sao?

Ông trời ơi, rốt cuộc Đoạn Cửu Đức kia là thần thánh phương nào?

Khó trách Tông chủ đều kiêng kỵ như vậy, xem ra thật sự không thể trêu vào.

- Vậy nên làm gì bây giờ?

- Cũng không thể để hắn giết người trút giận?

Mấy gã trưởng lão khổ não nói.

Vẻ mặt lão ẩu biến đổi, hiển nhiên lời nói của Trương Đan Sơn đã làm nàng rung động, nàng rốt cuộc cũng minh bạch, Đoạn Cửu Đức kia thật sự không chọc nổi.

Sau khi do dự, lão ẩu hung hăng cắn chặt răng nói:

- Tông chủ, việc này lão thân nguyện ý phụ trách, hiện tại liền đi ra ngoài cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.

- Ngươi muốn xử lý như thế nào?

Trương Đan Sơn hỏi.

Lão ẩu khép hờ mắt, lấy ra một bình đan dược trong nhẫn trữ vật, nói:

- Lão thân tự mình mang cho hắn lọ Dưỡng Thần đan này, nhận lỗi với hắn.

Lúc này thần sắc của Trương Đan Sơn mới dịu đi một chút, khẽ gật đầu nói:

- Tuy rằng Dưỡng Thần đan trân quý, nhưng với nhãn giới của hắn thì chỉ sợ chưa đủ, cầm thêm vài món pháp khí nữa đi.

- Vâng.

Lão ẩu cắn răng đáp.

Nhìn ra được, Tôn trưởng lão rất không cam lòng.

Sau đó mấy người lướt đi, phóng về phía luyện võ trường.

Không bao lâu, rốt cục bọn hắn đuổi tới.

Thấy cảnh tưởng trước mắt, tất cả bọn hắn đều động dung.

Chỉ thấy Từ Khuyết đứng thẳng tại luyện võ tràng , bên trái của hắn là thi thể của đám người Âm Quỷ môn, còn bên phải của hắn là thi thể của đệ tử Thiên Vũ tông, máu nhuộm khắp cả luyện võ trường.

Nhưng nguyên nhân làm cho bọn hắn động dung chính là thi thể của lão giả mặc hắc bào kia.

- Môn chủ của Âm Quỷ môn đã chết? Những người này đều do ngươi giết sao?

Một gã trưởng lão vô cùng khiếp sợ nhìn vào Từ Khuyết.

- Rốt cuộc chịu đã ra rồi? Ha ha, chờ ta làm thịt lão thái bà này rồi thì các ngươi sẽ biết có phải là do ta giết hay không.

Từ Khuyết thấy mấy người xuất hiện, cười lạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lão ẩu, sát khí sôi trào.

Lão ẩu nhất thời cảm giác lưng một trận phát lạnh, nội tâm run lên.

Mấy gã trưởng lão lại càng hoảng sợ!

Môn chủ của Âm Quỷ môn cũng là Nguyên Anh kỳ a.

Thế nhưng lại chết trong tay tiểu tử này.

Làm…Làm sao có thể?

Cùng lúc đó, đám đệ tử đang chạy tán loạn, nhìn thấy Tông chủ và các trưởng lão đi ra thì nhất thời thở phào một hơi, sôi nổi vây quanh.

Mỗi người đều tỏ ra căm giận.

Có người hét lớn:

- Tông chủ, người này xuống tay quá độc ác, vài vị sư huynh chỉ nói một câu liền bị hắn giết chết.

- Đúng vậy, Tông chủ, người phải báo thù cho các sư huynh.

- Nhất định phải róc xương lóc thịt tên ác tặc này.

.....

Đối mặt với ngàn người công kích, Từ Khuyết bình tĩnh ung dung nở nụ cười:

- Đừng có gấp, đợi đó, ka sẽ tiễn mấy kưng đi bồi theo đám sư huynh kia.

Mọi người căm tức, mắng to:

- Ngươi thứ giết người không chớp mắt, sư huynh của ta thành quỷ sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Hôm nay chúng ta sẽ róc xương lóc thịt ngươi.

- Cho ngươi sống không bằng chết!

Trên luyện vũ trường tiếng mắng càng ngày càng vang.

Đường Tuyết Như đứng ở trong đám người, trên mặt cũng mang vẻ tức giận, cuối cùng bước lên, giơ kiếm chỉ vào Từ Khuyết trách mắng:

- Ngày hôm qua thấy ngươi rơi lệ, còn tưởng rằng ngươi là người trọng tình trọng nghĩ, không nghĩ tới ngươi là thứ hỗn đản không biết phân biệt trắng đen. Ta đã giải thích với ngươi, chúng ta chỉ đi ngang qua, không phải là đồng lõa với Âm Quỷ môn, vì sao ngươi lại ở đây giết người lung tung?

Không chỉ là nàng, dường như tất cả các đệ tử của Thiên Vũ tông đều không biết chân tướng, đều cho rằng Thiên Vũ tông là kẻ thích giết người.

Từ Khuyết cũng lắc đầu cười lạnh, trừng mắt nhìn Đường Tuyết Như nói:

- Nghe qua câu ngực lớn nhưng không có đầu óc chưa? Là ngươi đó.

- Ngươi….

Nhất thời sắc mặt Đường Tuyết Như đỏ lên, tức giận đến phát run.

- Ngươi có biết là ai khiến cho đám Âm Quỷ môn kia đi đồ thôn không? Đúng vậy, là sư phụ của ngươi đó, là lão thái bà táng tận lương tâm này.

Từ Khuyết rống to.

Vừa nói xong, toàn trường liền trầm tĩnh, lặng ngắt như tờ!

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người của Tôn trưởng lão.

Tôn trưởng lão cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, gân xanh hiện lên, ánh mắt cũng nhìn chòng chọc về phía Từ Khuyết, tràn đầy sát ý.

Nhưng sự trầm mặc của Tôn trưởng lão, đã làm toàn bộ đệ tử của Thiên Vũ tông minh bạch một sự thật!

Tôn trưởng lão của bọn họ đã cấu kết với Âm Quỷ môn, đi sát hại Bàn Sơn thôn.

Đường Tuyết Như lại ngây người, đầu trống rỗng, khó có thể tin mà nhìn sư phụ của mình, không thể tin được đây là sự thực.

- Từ tiểu hữu.

Lúc này một âm thanh phá vỡ sự yên lặng.

Sắc mặt Trương Đan Sơn bình tĩnh nhìn Từ Khuyết, nói:

- Trước tiên ngươi yên tĩnh một chút, chúng ta sẽ cho ngươi công đạo.

Nói xong, hắn liền nhìn về phía lão ẩu.

Sắc mặt lão ẩu âm trầm lấy ra một lọ Dưỡng Thần đan, bất đắc dĩ nói:

- Việc này là do lão thân làm hơi quá, lọ Dưỡng Thần đan này theo ta đã lâu, dùng để bồi tội với các thôn dân, ngoài ra ngươi có thể đi vào trong Trân Bảo Các nội tông, tùy ý lựa chọn mấy món pháp khí.

Nói xong, ngón tay của Tôn trưởng lão búng một cái, bình đan dược bay về phía trước mặt của Từ Khuyết.

Từ Khuyết cầm lấy bình đan dược, cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném xuống đất.

“Rắc” một tiếng, cái chai vỡ vụn, mấy viên đan dược đủ làm cho cường giả Nguyên Anh kỳ đỏ mắt cứ như vậy mà hỏng mất.

Từ Khuyết cười lạnh nói:

- Một lọ đan được có thể mua được nhiều mạng người sao, nghĩ hay lắm, lão tử nói cho ngươi biết, hôm nay cho dù ngươi có tặng cho ta cả Thiên Vũ tông thì cũng không đủ.

- Càn rỡ.

Tôn trưởng lão phẫn nộ, trợn to mắt nhìn mấy viên Dưỡng Thần đan kia, nội tâm đang chảy máu!

Trương Đan Sơn cũng hơi ngẩn ra, nhíu mày nhìn Từ Khuyết nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

- Ta muốn thế nào? Ha ha ha ha ha...

Từ Khuyết đột nhiên cười ha hả, tiếng cười khàn khàn mà dữ tợn, giống như hồng chung, vang vọng cả Thiên Vũ tông.

Ngay sau đó, tiếng cười dừng lại, đôi mắt tràn ngập tơ máu của hắn nhìn chằm chằm vào Tôn trưởng lão, gằn từng chữ:

- Ta muốn lão thái bà này, nợ-máu-thì-trả-bằng-máu.