Không tự mình trải nghiệm vĩnh viễn không biết rằng gieo trồng vào vụ xuân cực đến thế nào, cứ nghĩ rằng mỗi ngày chịu đựng mùi thối khi làm phân bón đã là cực hạn của sự nhẫn nại rồi, nhưng khi xuống ruộng rồi Đường Dịch mới biết được rằng hóa ra mình có thể chịu đựng được nhiều hơn nữa.

Nhà Đường Dịch có mười mẫu đất, nhà Đường Thực có mười lăm mẫu, đất hai nhà liền nhau nên nhìn qua cực kỳ lớn, khiến người sầu muốn chết đi được.

Đường Dịch cuốc đất một cái, nhìn cái chỗ lõm bé xíu kia rồi lại ngó nhìn mảnh đất rộng lớn phía trước, trông mà choáng đầu hoa mắt, khóc không ra nước mắt.

Bọn họ muốn xới hết đất lên rồi mới bón phân, sau đó xới thêm một lần, cuối cùng mới gieo trồng, về sau còn phải thường xuyên tưới nước nữa.

Nhờ đó mà Đường Dịch mới biết được người làm nông cực khổ đến thế nào, âm thầm thề rằng về sau sẽ không bao giờ lãng phí một hạt lương thực.

Mỗi một hạt lương thực đều phải đổ máu và mồ hôi, lời này quả thực không sai tẹo nào.

Ôn Ngôn cũng muốn xuống ruộng nhưng Đường Dịch không cho, đành ngoan ngoãn ngồi nhà bện giày cỏ, xuống ruộng không nỡ mang giày vải bởi quá phí rồi, vẫn là giày cỏ hợp nhất, đương nhiên cũng có hán tử ngay cả giày cỏ cũng không mang, trực tiếp đi chân trần luôn.

Những năm trước đều là Đường Thực và Chu Dung gieo trồng, năm nay có Đường Dịch nên Đường Thực cũng khuyên Chu Dung nghỉ ngơi, Chu Dung liền mang theo chút việc vặt tới tìm Ôn Ngôn để làm cùng, đến giờ cơm liền mang cơm cho người đàn ông của mình, từ sáng đến tối cứ như vậy trông ra cũng không nhàn lắm.

Ruộng đất của thôn dân đều nằm gần nhau, đi ngang qua có thể trông thấy những thôn dân khác bán mặt cho đất bán lưng cho trời làm đồng áng, đương nhiên cũng có người khác trông thấy bọn họ, có người nhanh mắt phát hiện ra phân bón của hai anh em họ Đường.

Mọi người đều là tay làm nông già đời, cầm một nắm lên quan sát một lúc cũng biết là thứ tốt cho ruộng, liền dồn dập hỏi công thức làm ra sao.

Đường Dịch khiêm tốn nói là cùng anh trai nghiên cứu ra, dù sao thì đâu phải nói láo, thật sự là do Đường Thực thí nghiệm nhiều lần mới ra mà.

Vì vậy người trong thôn liền nườm nượp tới chỗ hai anh em Đường Dịch, Đường Thực xin phương thức, cuối cùng ngay cả lý chính cũng tới.

Lý chính sờ sờ phân bón, nói: "Đúng là rất tốt, Đường lão đại, công thức này của của mấy cậu có bán không?"

Đường Dịch vốn dĩ muốn dạy cách làm phân bón cho mọi người, nhưng qua lời lý chính vừa nói mới nhận ra được công thức gì đó rất đáng giá, có không ít thương hộ, nhà xưởng gìn giữ công thức có thể nuôi được mấy đời người.

Đường Thực cũng cảm thấy khó, công thức đều là do Đường Dịch nghĩ ra, còn phải xem ý kiến Đường Dịch ra sao đã.

Đường Dịch suy nghĩ một chút, nói: "Tiền thì không cần, nhưng mà những người học phương pháp này thì lúc vào mùa thu phải giúp hai nhà chúng cháu thu hoạch hoa màu không công, hoặc lúc đó nhà cháu cần phải sửa nhà cũng phải đến giúp đỡ không công."

Đây đều là chuyện nhỏ, người trong thôn không sợ nhất là chuyện góp sức, lập có không ít người lên tiếng đồng ý, lòng còn cảm thấy mình chiếm lời.

Vào buổi trưa, Ôn Ngôn và Chu Dung mang theo bánh nướng thật dày từ bột mì trắng cùng với chén thịt lớn, vừa đến nơi liền nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt trên ruộng nhà mình.

Ôn Ngôn cầm theo khăn vải nhanh chóng lau mồ hôi cho Đường Dịch, Chu Dung bày cơm ra, mùi cơm nức mũi khiến nhiều người nhìn mà phát thèm, dù sao không ai cũng có thịt và bánh từ bột mì trắng để ăn.

Tin tức hai anh em nhà họ Đường ăn trưa bằng bánh nướng từ bột mì trắng và thịt được truyền ra rất nhanh, đa số mọi người đều rất hâm mộ, số ít người thì lại xem thường.

Ở ruộng nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm là hộ nhà giàu ở trong thôn, trong nhà dựa vào công thức làm sản phẩm từ đậu mà sống, ở trong thôn được xem là có của ăn của để, nhưng mà dù giàu có cũng là nông dân, cũng phải làm nông cả.

Nghe nói anh em Đường gia có công thức làm phân bón cho ruộng cũng rất động lòng, nhưng mà bởi vì chuyện Lâm Tú Tú mà kìm lòng lại, không thể hạ thể hiện đi xin được.

Lúc này Lâm Tú Tú cũng mang cơm ra ruộng nhà mình, cơm trưa ngày mùa nhà nàng luôn có món đậu hũ chan tương, là món những gia đình khác đều không có nên luôn khiến nhiều người hâm mộ.

Lúc này nghe nói nhà họ Đường có thịt ăn liền cảm thấy không vui nổi, đặc biệt đi vòng qua đất hai anh em nhà họ Đường nhìn qua.

Đúng lúc nhìn thấy Đường Dịch gắp một miếng thịt kho tàu sáng bóng cho Ôn Ngôn, nước bọt liền không khống chế nổi tiết ra, nhanh chóng kiềm lại nuốt nước bọt xuống.

Lâm Tú Tú tới gần, thanh giọng hỏi: " Đường Dịch ca ca, mấy huynh muốn đậu phũ không? Chúng ta trao đổi nhé?"

Đường Dịch đang nhai bánh nướng từ bột mì trắng với thịt kho tàu, nói: "Không muốn."

Lâm Tú Tú: "..."

Ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay của mình, Lâm Tú Tú cố gắng nở một nụ cười, nói: " Đường Dịch ca ca, đậu phụ của nhà muội rất ngon đó, nếu không muội tặng huynh một chút để nếm thử nhé?"

Đường Dịch: "Không cần, ta muốn ăn thì tự đi mua được."

Lâm Tú Tú: "...."

Lâm Tú Tú nghẹn lời, giậm chân một cái rồi bỏ đi, nàng cũng không thể hiểu nổi mình sao lại muốn phân đua với Đường Dịch làm gì, rõ ràng Đường Dịch đã không cho nàng tẹo mặt mũi nào, nhưng nàng vẫn muốn thử xem, muốn người đàn ông này không thể không quỳ dưới váy nàng!

Lâm Tú Tú đi rồi, Ôn Ngôn chọc chọc Đường Dịch hỏi: "Sao nàng ta cứ phải quấy lấy chàng vậy, rõ ràng chàng đã nói như thế với thím Thôi rồi mà."

Đường Dịch nhai nhai thịt, nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng nhả ra hai chữ: "Phạm tiện."(*)

(*) Ý chỉ sức sống bền bỉ nhưng mang hàm nghĩa xúc phạm, dễ hiểu hơn thì nó có nghĩa như Bitchy (Theo Baidu)

Ôn Ngôn: "....."

Đường Thực: "....."

Chu Dung: " Là cái này, đúng lắm!"

Cả nhà chẳng có ai có thời gian đi quản Lâm Tú Tú, làm ruộng vừa cực vừa mệt đã đủ rồi.

Ăn cơm xong xuôi họ nghỉ ngơi một lúc rồi hai anh em tiếp công việc.

Người nhà họ Lâm bây giờ đang rất xoắn xuýt, trong thôn đã có rất nhiều người dùng phương pháp phân bón kia chỉ có nhà mình là không có, đang lúc định đi hỏi thì gặp con gái bé nhỏ của mình khóc huhu chạy tới, hỏi nguyên nhân liền cảm thấy hơi tức giận, Đường Dịch này ỷ vào mình có tí bản lĩnh tính toán sổ sách kiếm được chút tiền mà vênh vang đắc ý ở trong thôn, mà không biết rằng nhà họ lâm có vị lão gia là tú tài tọa trấn, bàn về địa vị thì Đường Dịch còn chẳng xứng xách dép!

Vì vậy người nhà họ Lâm hoàn toàn bỏ ý định muốn công thức làm phân bón kia, tức giận bất bình mà ăn cơm rồi làm việc.

Nhà họ Lâm có một ngài tú tài chính là vinh quang độc nhất ở trong thôn, chú của Lâm Tú Tú hai mươi năm trước đậu tú tài, là vị tú tài duy nhất trong lịch sử trước giờ ở trong thôn, không chỉ có thế miễn thuế má cho nhà họ Lâm mà còn giúp nhà họ có thể diện ở trong thôn và cả trên trấn.

Chỉ là người chú của Lâm Tú Tú này sau khi trúng tú tài đã chuyển lên trấn ở, rất ít liên hệ với nhà họ Lâm trong thôn, ông ta đã không vừa mắt mấy vị thân thích chân đất này, nếu không phải nhờ vào những thứ mà nhà họ Lâm đưa cho ông ta hàng năm thì ông ta đã sớm cắt đứt liên hệ rồi.

Người nhà họ Lâm cũng biết điều này, chỉ là phần đắng này người trong nhà chỉ có thể lặng lẽ nuốt xuống thôi, không thể nói cho người ngoài biết được.

Mỗi ngày gieo trồng vụ xuân rất mệt mỏi, Đường Dịch căn bản không có thời gian đi lên trấn, mãi đến tận khi gieo trồng vụ xuân kết thúc thì hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nửa sống nửa chết nằm dài trên giường, lẳng lặng nghe chỉ thị của hệ thống trong đầu.

"Chúc mừng người cải tạo hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, hi vọng người cải tạo nhớ kỹ những khổ cực và mệt mỏi này, nhằm khích lệ mình đạt được thành tựu cao hơn dưới đây là phần thưởng được công bố."

"A.

Năng lực nhìn qua là không quên được"

"B.

Một trăm lượng bạc."

"C.

Một cửa hàng nằm ở đoạn đường phồn hoa."

Đường Dịch: "Chọn A."

"Chúc mừng người cải tạo thành công nhận được năng lực nhìn qua không quên được, dưới đây là tuyên bố nhiệm vụ thứ 3: Xin người cải tạo đạt được thành tựu không lo áo cơm, nắm giữ được một phần tài sản sự nghiệp của mình."

Sau đó hệ thống không lên tiếng nữa, trong đầu Đường Dịch bỗng trào lên một dòng nước trong suốt, trong giây lát liề cảm thấy đầu óc trở nên minh mẫn, thậm chí thị lực cũng trở nên tốt hơn, đây chắc là công dụng của năng lực nhìn qua không quên.

Tuy rằng lựa chọn C nhìn qua thì có lợi cho nhiệm vụ hơn, nhưng Đường Dịch hiểu rõ trước mắt thứ mà mình cần nhất không phải là mở cửa hàng mà là học hành và thi cử, mở cửa hàng có thể khiến hắn thu được tiền tài nhưng để tham gia kỳ thi khoa cử kia cần phải học một đống cổ văn thư tịch, hắn rất là đau đầu, hơn nữa còn là chữ phồn thể nữa, đây thực sự là một khiêu chiến rất lớn, nhưng có được năng lực nhìn qua không quên thì những điều này trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Ôn Ngôn mang nước nóng đến để Đường Dịch rửa mặt, hắn thầm nghĩ chuyện gieo trồng vụ xuân đã xong rồi, cũng nên suy nghĩ đến chuyện bái sư đi học rồi.

Mặc dù lúc này có học phủ rồi nhưng đều ở châu phủ của các thành lớn, ở nông thôn hay trấn nhỏ chỉ có thể đến tận nhà tìm tiên sinh và học tại nhà họ thôi.

Thôn Tiểu Phong không có vị tiên sinh dạy học nào, thôn bên cạnh thì có một vị, trên trấn cũng chỉ có một hay hai người, quả thực rất thiếu tiên sinh.

Trước hết Đường Dịch đi tìm lý chính, những chuyện như vậy đều do người có uy vọng ở trong thôn dẫn đi, lý chính phân tích một lúc rồi nghiêm túc nói lên sự lo lắng của ông với Đường Dịch.

"Tuổi tác của cậu hơi lớn, thông thường trẻ con trước mười tuổi học hành mới có hiệu quả tốt nhất, cậu thì...." Lý chính vuốt râu nói: "Người hai mươi tuổi rồi học chữ rồi đọc sách rất vất vả, cậu thử rồi sẽ biết, vậy đi, cậu chuẩn bị một ít đồ rồi ngay mai ta dẫn cậu đi xem thử, được hay không thì bàn sau."

Đường Dịch dạ một tiếng, hỏi những thứ cần chuẩn bị rồi quay về nhà.

Quy củ ở đây tương tự nhau, thông thường là mang ít thịt với đồ ăn là được, còn tiền phí gì thì sau khi bái sư thành công rồi mới đưa.

Trong nhà có khá nhiều đồ, thịt với đồ ăn thì chẳng thiếu, Ôn Ngôn tỉ mỉ chọn ra năm cân thịt ba chỉ tốt nhất, nhặt khoảng mười quả trứng gà, còn đi lấy thêm một túi nhỏ bột mì trắng nữa, đây chính là lễ vật không tệ rồi.

Chỉ là Ôn Ngôn cũng lo lắng giống như lý chính, bây giờ Đường Dịch hai mươi tuổi rồi, là độ tuổi tốt nhất của một người đàn ông nhưng không phải là độ tuổi thích hợp nhất để bắt đầu học, thậm chí có khả năng không có vị tiên sinh nào chấp nhận hắn cả, bởi tiên sinh nhận học sinh không chỉ vì kiếm sống mà còn muốn thu được danh tiếng.

Vị tiên sinh có học trò nào đậu tú tài, cử nhân thì đây là chuyện rạng rỡ quang tông diệu tổ, nếu vị tiên sinh nào mấy chục năm rồi rồi mà học trò vẫn mãi là học sinh vô danh thì sẽ khiến mọi người cảm thấy năng lực của tiên sinh này kém, về sau nếu tìm tiên sinh cho con sẽ không chọn người này.

Liên quan đến danh dự và danh vọng nên mỗi vị tiên sinh chọn học trò cực kỳ thận trọng, cực kỳ coi trọng thiên phú của học trò.

Mà chuyện quả thực không như ý, lý chính dẫn theo Đường Dịch đi đến thôn bên cạnh rồi đi lên trên trấn, bái qua ba vị tiên sinh rồi nhưng cuối cùng đều bị từ chối khéo, bận bịu cả buổi nhưng không bái sư thành công nên Đường Dịch liền mang những thứ đó về thôn.

Người trong thôn đã sớm biết Đường Dịch muốn đọc sách, người nào cũng cảm thấy cực kỳ mới lạ, ai ai cũng dõi mắt trông ngóng chuyện nhà Đường Dịch, sau đó trơ mắt nhìn Đường Dịch mang đồ rời đi vào buổi sáng rồi mang nguyên đồ quay về.

Người trong thôn liền bật cười ngay, Đường Dịch bái sư nhưng không ai chịu nhận, đây là một chuyện cười lớn khiến rất nhiều người trong thôn bàn tán rất lâu.

Bản thân Đường Dịch cũng thấy sầu đến sắp hoảng luôn, không bái được sư liền không có cách nào đường đường chính chính biết chữ đọc sách cả, vậy không thể làm những công việc liên quan đến chữ cả, cũng không thể tham gia khoa cử luôn.

Có điều nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Ngôn ủ dột chau mày lắc lắc đầu thì Đường Dịch quyết định đặt việc này qua một bên trước, quyết định mang những bức tranh vẽ được trong thời gian này lên trấn bán đã rồi tính tiếp..