Nhạc Viên cảm thấy cô nàng sẽ bị chính tác phẩm của mình hố chết.

Gặp ai không gặp cứ phải gặp anh ta!

Cô nàng máy móc quay đầu lại. Nam tử kia mỉm cười ôn nhu, đôi mắt ấm áp như được rọi ánh nắng, hàng mi dài cao vút rung động. Anh nghiêng đầu, sườn mặt xinh đẹp cân đối, da trắng như nữ nhân, mái tóc được buột lệch một bên vai, trông tùy ý lại nhu mì.

Trên người người nọ là y phục lam đắt tiền lộng lẫy vô cùng, chất vải mềm mại chất lượng cao, ngoài ra còn có trang sức phụ kiện, không dùng đầu óc cũng biết người này có thân phận không tầm thường, hơn cả còn là thập phần cao quý. Người nọ khép chiết phiến trong tay, khớp ngón tay rõ ràng lại xinh đẹp, tuy dung mạo đem lại cảm giác dịu dàng vô hại, nhưng khí chất lại bất đồng, vừa thuần thục vừa nhuần nhuyễn, quả thật là minh chứng sống cho bốn chữ tài sắc vẹn toàn.

Xung quanh dường như rạng rỡ bất thường, linh quang của anh ta lung linh ánh kim trực tiếp chói mù mắt kẻ phàm phu tục tử như Nhạc Viên.

Cô nàng chớp chớp mắt, dùng một vẻ mặt kì quái quan sát người nọ từ đầu đến chân.

Không thể sai được, anh ta giống y đúc hình tượng trong đầu cô nàng.

"Lâm Tĩnh?"

Nhạc Viên giật mình tỉnh lại, cô nàng kéo khóe môi trưng ra một nụ cười thuần khiết với gương mặt trắng như tờ giấy, cơ hồ có thể thấy được mạch máu.

"Thuần huynh!"

Nếu hỏi trong <đại chiến="" tam="" giới=""> ai ngu ngốc nhất, hạng nhất tuyệt đối là Lâm Tĩnh, yêu đương mù quáng để rồi từ bỏ địa vị cao quý của mình. Vậy hạng hai là ai?

Đó chính là vị Thuần Nhã ngay trước mặt cô nàng đây.

Người giống như tên, bên cạnh hắn luôn mang lại cảm giác thanh nhã, mộc mạc mà dễ chịu, một mỹ nam nhu hòa như thủy. Vậy tại sao một người như thế này lại xếp hạng hai trong cái bảng xếp hạng gàn dở này?

Đơn giản lắm, Nhạc Viên tạo ra nhân vật này với một đặc tính cố định.

Đứng trước Lâm Tĩnh chỉ số IQ của anh ta liền trực tiếp offline.

Thực ra ban đầu trùm phản diện không phải là đôi nam nữ này. Nhạc Viên không thích đi theo kiểu phản diện đại trà thường thấy, Lâm Tĩnh và Thuần Nhã được tạo ra hoàn toàn là phút nông nổi nhất thời.

Đây là sai lầm lớn nhất của Nhạc Viên.

Trở về thực tại, Nhạc Viên không cách nào nhìn thẳng vị đệ nhất mỹ nam thần trên thiên đình này. Tuy dung mạo khuy quốc khuy thành của Thuần Nhã là do cô nàng dày công viết ra, quả thật là dùng hết năng lực nặn ra một người có nhan sắc hoàn mĩ tầm này, nhưng cô nàng lại không biết nên làm sao đối mặt với người này.

Thuần Nhã thấy cô nàng hơi xanh xao thì mở lời:"Ngươi không khỏe à?"

"Ta, ta ổn mà."

Thuần Nhã đến gần, anh cúi thấp người, bàn tay mảnh khảnh chạm vào lọn tóc đen nhánh bên má Nhạc Viên, anh mân mê những sợi tóc như lụa ấy trong tay, động tác dịu dàng ấy đến bất thường làm Nhạc Viên sởn gai ốc, mồ hôi lạnh túa ra cả lòng bàn tay.

Ta kháo!!!

Chỉ cần nhìn qua bầu không khí giữa hai người cũng có thể biết, Thuần Nhã đối với Lâm Tĩnh không chỉ đơn thuần là quen biết bình thường.

Nhạc Viên sợ hãi đến nụ cười cũng gượng gạo, tại sao cô nàng lại viết ra cái mối quan hệ chó má này cơ chứ?!

Cô nàng nâng mắt nhìn anh, Thuần Nhã dựa vào cô rất gần, đến mức cô nàng cơ thể nghe được tiếng thở rung động gợi cảm của anh ta. Từng đường nét khuôn mặt như bừng sáng khiến Nhạc Viên quên cả thở, cô nàng tránh né ánh mắt của anh.

"Th-Thuần huynh, ta còn có việc phải đi trước."

Nghe vậy Thuần Nhã mới trở về khoảng cách bình thường với Nhạc Viên, nụ cười của anh vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, tựa như cái hành động mờ ám ban nãy chưa từng xảy ra vậy. Anh rất tự nhiên hỏi:

"Ngươi trở về điện Ninh Tuệ à?"

"Đúng vậy. Ta còn nhiều sổ sách phải giải quyết lắm." Cô nàng nói bằng giọng chắc nịch.

"Được rồi."

Nhạc Viên nhỏ giọng cáo từ Thuần Nhã rồi cao chạy xa bay, trái tim vẫn đang đập thình thịch rộn ràng.

Ôi mẹ ơi hù chết bổn tiên tử rồi!

Cô nàng ôm đầu, dường như toàn bộ nghiệp báo cả đời Nhạc Viên đều dồn vào thế giới này.

Có nguyên nhân đằng sau việc Nhạc Viên sợ Thuần Nhã.

Đầu tiên, Thuần Nhã là cũng một trong số ít những Đại Võ Thần cai quản thiên đình, pháp lực chắc chắn cao cường. Tuy không bì được Lạc Kỷ nhưng cũng là thiên tài tuổi trẻ tài cao.

Thứ hai, anh ta chính là bị Lâm Tĩnh lợi dụng mà tử mạng! Đây là một phân cảnh đẫm máu trong truyện, thậm chí trong đầu cô nàng còn chạy ra hình ảnh Thuần Nhã máu me be bét oán hận nhìn mình. Thủ phạm đứng trước mặt nạn nhân tương lai của mình sao có thể không chột dạ?

Nhạc Viên không biết lúc đó đầu óc cô nàng có bị lừa đá hay không mà lại viết thêm viễn cảnh thần tiên yêu nhau, nhật nguyệt vô quang. Đó là chuyện chưa từng xảy ra trên thiên đình.

Lúc còn làm người thì có thể buông thả, nhưng trên con đường tu hành thành thần rồi thì phải tiết chế chính mình, đại đa số công pháp tu hành hiện nay đều chú trọng giữ thân mình trong sạch. Phải kiêng sắc kiêng rượu, tâm trí và thân thể càng sạch sẽ thì pháp lực càng cường đại. Thế nên mối tình đơn phương của Thuần Nhã đã định sẵn là không có hi vọng.

Tựa như một cái vòng lẩn quẩn, anh yêu nàng, nàng yêu hắn, hắn lại yêu người khác, quả là rối rắm vô cùng.

Thần tiên yêu đương bừa bãi thế này thì thiên đình có loạn không chứ?!

Trong giây phút đó, não bộ của Nhạc Viên tự động phủ định suy nghĩ cô nàng là người viết ra cuốn tiểu thuyết này.

***

Lốp bốp.

Ánh lửa bập bùng rực lên nóng bức, cây cối bị nhấn chìm trong lửa, bầu không khí phủ đầy khói đen mây mù đến tức thở. Những cành cây bị đốt rụi, mặt đất trở nên nóng nực giòn rụm, tựa như có thể nứt ra bất cứ lúc nào. Cả khu rừng bị nuốt lấy bởi ngọn lửa, lửa đỏ rực màu đỏ cam được nhuộm trong cái nắng.

Đường Hi chậm rãi theo sau Mạc Ngôn, vì lí do nào đó mà cô chẳng thấy nóng chút nào cả. Mỗi khi lửa lan đến gần bước chân của cả hai, nó sẽ ngay lập tức dập tắt như thể bốc hơi khỏi thế gian, cô và hắn không chút sứt mẻ gì thong thả tản bộ.

Tản bộ trong tình huống này quả thật không ổn lắm nhưng Đường Hi đã thấy qua rất nhiều thứ kì quái đến nỗi hình thành thói quen.

Nhìn bóng lưng phía trước vẫn tiêu sái sải bước, Đường Hi lầm bầm:

"Nếu bây giờ hắn mà thất thố hoảng hốt thì mới đáng sợ."

Dọc đường không ai lên tiếng, cả hai chìm trong bầu không khí tịch mịch, Đường Hi nắm tay lại rồi thả ra, cô nhẩm tính thời gian, bỗng cảm giác lạ luồn vào thân thể, pháp lực chảy trong tứ chi, một cỗ sức mạnh cường đại trở lại.

Cuối cùng cũng hết nửa canh giờ.

Có lại pháp lực xác thực tiện lợi. Thân thể nhân tộc của cô cực kì yếu ớt, nguyên lai là Mạc Bối Vy chưa từng tăng cường sức mạnh vật lí cho nhân dạng, toàn bộ nàng đều chú tâm vào pháp lực và tôi luyện trong hình dạng quỷ. Quỷ có tuổi thọ rất dài, bởi vậy nên cơ thể cũng lão hóa cực kì chậm, một đứa trẻ tuy chỉ cần vài năm là có thể cao ngang ngửa cô rồi, nhưng khi đã trưởng thành xong xuôi thì cơ thể gần như chẳng hề già đi dù là sau trăm năm.

Đường Hi đảo mắt kiếm cớ rời đi.

"Quân thượng, xin ngài cứ trở về trước. Thứ lỗi cho thuộc hạ còn có việc phải làm."

Mạc Ngôn tới nhìn cũng không thèm nhìn chỉ phất tay, Đường Hi nhún mũi chân bắn lên như mũi tên, thoắt cái đã biến mất tăm.

Tới khi cô đã đi rồi, hắn mới từ từ liếc qua, đôi mắt hơi nhíu lại, cuối cùng bị ẩn sau một mảng bóng tối.

Ở một nơi khác, xuyên qua các lùm cây chằng chịt, bóng dáng Đường Hi nhanh đến không thể nắm bắt, cô chạy băng băng khỏi khu rừng thẳng đến kinh thành.

Thành thật thì nơi đây cũng không hẳn là kinh thành, nơi mà Đường Hi đến là một đỉnh lầu cũ nhỏ hẹp. Cánh cửa cót két mở ra, tia ánh sáng le lói hắt vào gian nhà, bụi bặm dày cộp bám trên sàn, trần nhà phủ đầy mạng nhện, ngoại trừ bộ bàn ghế cũ kĩ ra cũng chẳng có gì.

Đường Hi đóng cửa, bên trong tối đen như mực, cô tiến đến cánh cửa ở cuối phòng, chậm rãi mở ra.

Tiếng nói chuyện ồn ào giòn giã, tiếng bước chân đông đúc, từng dòng người như thác đổ chen chúc nhau trong một sạp bán hàng, có kẻ kéo theo chiếc xe chất đầy những bao thi thể nồng nặc mùi máu. Trước mắt cô mở ra một nơi tấp nập rộn ràng đối lập hoàn toàn với sự tĩnh mịch của căn gác xó cũ rích, cứ như mở ra một lối đi đến thế giới mới vậy.

Đường Hi khịt khịt mũi, hai loại mùi hương đặc trưng chui vào mũi, có mùi của nhân loại và quỷ tộc.

Chợ đen.

Nơi diễn ra những phi vụ buôn bán trao đổi bất hợp pháp giữa người và quỷ, một chốn hội tụ đủ loại ham mê thác loạn.

Chợ đen được tạo ra bởi Quỷ Quân quỷ giới kiêm nhân vật chính Mạc Ngôn, nó đã duy trì hoạt động hàng chục năm, nơi đây được yểm thuật che mắt, cánh cửa ban nãy là con đường dịch chuyển đặc biệt được đặt khắp nơi trên lãnh thổ đại lục. Đường Hi hòa vào dòng người đông đúc trong chợ đen.

Khắp nơi treo lồng đèn đỏ, lụa là gấm vóc giăng đầy như ngày hỷ, đình đài lầu các vô cùng tấp nập, bầu không khí nóng rực mờ ảo vô cùng náo nhiệt. Những tòa nhà lộng lẫy lọt vào tầm mắt, con đường được phủ ánh đỏ cam quý phái kì ảo vô cùng ấn tượng khiến con người như lạc vào cuộc sống xô bồ nơi chốn phồn hoa trụy lạc.

Nhưng điểm khác biệt rất rõ ràng.

Đường Hi che kín mũi miệng, song mùi gỉ sắt vẫn vất vưởng bên chóp mũi, máu người, máu hung thú, rất nhiều mùi khác nhau trộn lẫn đến gai mũi, trong không khí là thứ mùi tội lỗi gớm ghiếc.

Dù có đến bao nhiêu lần cô cũng không thể chịu nổi nơi này.

Đường Hi dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ, cô gõ ba tiếng thu hút sự chú ý của chủ tiệm, ông ta 'ồ' một tiếng rồi cười hào sảng.

"Mạc cô nương, cô lại đến đó à?"

"Như cũ."

Đường Hi đặt một túi vải lên sạp, chủ tiệm huýt sáo một tiếng.

"Lần này là gì đây?"

"Chẳng phải ông đang cần vảy của thủy quỷ sao?"

Ông chủ tiệm nhoẻn miệng cười, quăng một bao lớn nặng trịch vào người cô, Đường Hi nhẹ nhàng bắt lấy, chủ tiệm hiếu kì hỏi cô:

"Dạo này cô yêu cầu những thứ kì lạ thật đấy? Thức ăn của con người đâu có ích gì cho quỷ đâu?"

Đường Hi nhún vai, cô trả lời qua loa rồi xoay người bỏ đi, đến chợ đen đổi đồ ăn nhân giới thì đúng là có một không hai, cô cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.

Dọc đường là những cảnh tượng đặc sắc khiến người ta không thể dời mắt, những con chữ lạnh lẽo miêu tả chợ đen nay trở nên sống động đến lạ. Nơi đây không có tiền tệ mà dùng vật chất để trao đổi, lầu xanh, buôn bán nô lệ, hàng quán, ngoài ra còn có thể đấu giá tranh giành hàng hóa mà mình muốn.

Ở trong túp lều bên đường, những chiếc lồng sắt chồng lên nhau đầy ắp, bên trong lồng là những nô lệ sắp đem đi đấu giá. Ánh mắt Đường Hi dừng tại một chiếc lồng nọ, lồng sắt không lớn lắm bị nhồi nhét tận năm người, những người đó phải còng lưng hoặc co ro lại mới miễn cưỡng đủ chỗ. Vẻ mặt ai cũng trắng như tờ giấy, cơ thể gầy như que củi, gò má và viền mắt hõm xuống trông vô cùng khổ sở. Khi người chủ tiệm kéo cửa lồng để lộ một khe hở và đưa đồ ăn vào, những nô lệ tranh bán mạng đến từng hạt cơm, chúng đánh đấm, ngấu nghiến bát cơm thừa bẩn thỉu.

Đó là cuộc sống của những nô lệ thấp hèn không có giá trị, đến cả nô lệ cũng có những đãi ngộ khác nhau.

Đường Hi không biết phải cảm thấy gì, cô dời mắt rồi đi một mạch rời khỏi chợ đen.

Ra khỏi căn nhà hoang vắng, Đường Hi vừa cất bước thì bỗng những tiếng nói non nớt lọt vào tai cô, thậm chí còn lẫn cả tiếng khóc sụt sịt.

Trong con hẻm gần đó, bốn năm đứa trẻ tụm lại, vẻ mặt chúng đắc ý giẫm lên một đứa bé trai nằm cuộn người dưới đất. Vì góc nhìn nên Đường Hi chỉ nhìn thấy bóng lưng của những đứa bắt nạt và dáng người của cậu bé kia, nó run rẩy bò dậy thì bị đám trẻ đè chặt trên đất, cả người lấm lem không có chỗ nào lành lặn.

"Xem mày kìa đồ yếu đuối, có giỏi thì đánh bọn tao đi?"

"Lúc nào cũng ra vẻ ngoan ngoãn, thật chướng mắt."

"Không có người lớn ở đây xem ai cứu được mày."

Lời nói khó nghe như vậy, Đường Hi tặc lưỡi, vốn biết con đường này nhiều người xấu nhưng cô cũng không ngờ sẽ bắt gặp một vụ bạo lực ở đây. Đường Hi chỉ thở dài rồi vờ như không biết mà bỏ đi, cô là quỷ tộc, không có trách nhiệm phải quản những việc như thế này--...

"Đồ con hoang!"

Bước chân của Đường Hi khựng lại.

"Thứ không có cha mẹ dạy dỗ!"

"Con hoang gì chứ, nó là con của kẻ giết người đó."

"Eo. Mày có dám giết tao không?"

"Sâu bọ như nó thì chỉ là rẻ rách thôi, làm sao dám động vào cậu."

Trong sấp trẻ có một đứa ăn mặc sạch đẹp, cẩm y trên người nó mềm mượt như nhung, cả người đầy đặn béo ụ, có lẽ là con trong gia đình khá giả. Những đứa khác dựa hơi thằng nhóc đó mà lên mặt, một lũ con ông cháu cha đi bắt nạt mấy đứa khác.

Đường Hi nhặt một viên đá, vút một cái, cô dùng sức ném ngay sau đầu thẳng nhóc cầm đầu, nó la oai oái như lợn bị chọc tiết rồi hung hăng chỉ thẳng vào mặt cô.

"Ngươi! Ngươi dám ném đá ta?! Ngươi có biết ta là ai--..."

Giọng nói im bặt, vẻ mặt nó tái mét đi trông thấy. Thằng nhóc ấy há miệng thật lớn nhưng lại không nói ra tiếng nào nữa, mắt nó trợn lên cùng cực, bàn tay chỉ vào Đường Hi run bần bật. Mấy đứa còn lại cũng phản ứng y hệt vậy, sự hoảng sợ nhuốm lên gương mặt trẻ thơ của chúng. Đường Hi rất không phúc hậu cong môi nở một nụ cười đáng sợ.

"Nhóc có tin nhóc nói thêm một câu nữa là ta may mỏ nhóc lại không?"

Ánh mắt cô sắc lẻm, lời nói nhẹ nhàng mà kinh dị càng làm cho gương mặt tươi cười ấy trở nên đáng sợ, những đứa trẻ đổ mồ hôi lạnh bỏ chạy.

"Á a a a a a--!!!"

"Cứu, cứu mạng! Có quỷ!!!"

Bọn trẻ tán loạn chạy thục mạng, vừa chạy vừa la hét thấy quỷ, thằng nhóc cầm đầu yếu bóng vía khụy gối xuống, đũng quần ướt sũng, răng nó va vào nhau cầm cập, sau đó sợ quá mà sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự.

...Đường Hi cảm thấy rất cạn lời.

Có cần phải phản ứng thái quá như vậy không?

Cũng chỉ hơi khác người thôi mà?

Đường Hi đưa tay sờ chiếc sừng đen thùi lùi trên trán mà ngán ngẩm, nhân tộc sợ quỷ tộc đã là chuyện thường tình, huống hồ trừ một số ít ra thì bách tín nào có thấy qua quỷ bao giờ. Tự an ủi mình là vậy nhưng Đường Hi vẫn thấy tổn thương.

"Ư."

Một tiếng rên khẽ thu hút sự chú ý của cô, Đường Hi chầm chậm quan sát đứa bé nằm lê lết trên đất, nó chỗ nào cũng bầm tím xanh xao, vết thương cũ chồng lên vết thương mới. Bộ quần áo thô nhiều chắp vá, cả người chỉ bằng một mẩu, nó đau đớn cuộn người lại như con tôm. Đường Hi vuốt mặt, không chú ý đã ra mặt cứu thằng nhóc này mất rồi.

Nghĩ lại những lời ban nãy, cô bỗng thương hại đứa trẻ này, Đường Hi lấy trong ngực áo ra một lọ kim sang dược giúp cầm máu đặt bên cạnh nó rồi bỏ đi. Nếu thằng nhóc ấy cũng sợ phát hoảng lên thì cô sẽ đau lòng lắm.

Đường Hi không nhìn lại mà trở về quỷ giới.

Chỉ ngay sau đó, cô nhận được tin dữ.

***

3176 từ