Sau đó không khác trong nguyên tác, Đường Hi đảm nhận việc chăm sóc cho Phỉ Hân Nghiên, được vài ngày cô liền muốn nằm bò ra, cảm thán nguyên chủ thật khỏe.
Ở quỷ giới nguồn thức ăn chính là máu thịt, quỷ cũng có thể ăn đồ ăn của phàm nhân nhưng lại không có cảm nhận về vị giác hay có lợi gì cả. Bởi vậy Đường Hi phải ngụy trang làm người rồi bò lên nhân giới lấy thức ăn, sau khi hết lại lấy tiếp, một ngày ba bữa sai người chuẩn bị chu toàn cho Phỉ Hân Nghiên.
Thân là nữ chính, Phỉ Hân Nghiên phẩm chất chắc chắn không thể quá tệ, không, phải nói là còn tốt hơn cả cô tưởng tượng.
Nàng ở lại quỷ giới cực kì an phận, không hề đòi hỏi gì quá đáng, thích viết thơ vẽ tranh như bao nữ tử khác, hoặc đôi khi chỉ ngẩn người trên xích đu. Đường Hi không nhịn được nhìn nàng nhiều một chút, chỉ cảm thấy ông trời quả là ưu ái vai chính.
"Mạc cô nương?"
Tiếng gọi của Phỉ Hân Nghiên làm cô giật thon thót, Đường Hi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, nàng dùng tay áo che miệng cười khẽ, đẩy đến trước mặt cô một trang giấy.
Đường Hi vừa cúi xuống nhìn liền ngây người, khuôn mặt này, kiểu tóc này.
Không phải cô sao?
Bức tranh chỉ dùng mực đen vẽ nên, nét bút dày mảnh phong nhã, trong tranh là một thiếu nữ đang đăm chiêu nhìn vào khoảng không, đôi mắt trong vắt sáng tỏ như bầu trời.
Đường Hi vuốt mặt, tại sao cứ cảm thấy người trong tranh còn đẹp hơn cả bản gốc...
Phỉ Hân Nghiên nâng ấm trà rót vào ly nước bên phía Đường Hi, cười nhẹ:
"Mạc cô nương, cô có thích không?"
Đến cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy!
Cô cũng cười đáp lại:"Cô vẽ rất đẹp."
"Vậy bức tranh này ta tặng cô, xem như là thay cho lời cám ơn của ta."
Phỉ Hân Nghiên rất thích cười, nụ cười trên môi nàng nhẹ nhàng lại từ tốn, Đường Hi lần đầu có loại cảm giác dễ chịu này khi ở gần vai chính, nàng hiểu chuyện lại biết cách đối nhân xử thế, có lẽ đây là lí do mà cả nguyên chủ cũng thích nàng.
Nữ chính ai cũng như vậy thì tốt biết mấy!
Những ngày sau đó, Phỉ Hân Nghiên dần trò chuyện với cô nhiều hơn, thỉnh thoảng còn làm một vài món điểm tâm cho cô.
Đường Hi nhìn chén chè hạt sen thơm ngào ngạt thì khóc không ra nước mắt.
Quỷ không có vị giác a!
Hạt sen mềm mềm tan ra trong miệng, dễ chịu cực kì, nước chè óng ánh trong chén trắng tạo cảm giác trang nhã, chỉ nhìn qua cũng ngọt ngào vô bờ bến.
Sau khi chia tay Phỉ Hân Nghiên, Đường Hi liền rời đi, cô bắt gặp Mạc Ngôn đang đứng bên ngoài nhìn vào, cơn gió thổi khiến vạt áo đen lay động, hắn giống như hoàng tử trong mộng. Đường Hi đi lướt qua, vờ như không có ai, nhưng nghiêm trang nhỏ giọng:"Quân thượng."
Hắn chỉ đạm mạc ừ một tiếng rồi thôi, Đường Hi cũng biết điều lui đi.
Nhìn thì có vẻ Mạc Ngôn không quan tâm đến nàng nhưng sự thật là vị Quỷ quân này thỉnh thoảng lại đến, hắn chỉ lẳng lặng ở một lúc rồi đi. Đường Hi hơi nghĩ ngơi, hình như đến chương bảy mươi mấy mới bắt đầu yêu, bây giờ hẳn chỉ là giai đoạn đầu rung động.
Cứ như vậy qua mấy ngày liền ròng rã, Đường Hi rốt cuộc đợi được 1802 tuyên bố nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ chủ tuyến: Phá hỏng cuộc thị sát của Lạc Kỷ.
Thời hạn: Một tuần.]
Đường Hi: ???
Cái gì cơ?!
Nghiêm túc hả?!!
Ta kháo!!!
Này là muốn ngăn chặn cuộc gặp mặt của nam phụ và nữ chính?!!
Đường Hi bóp trán, Lạc Kỷ gặp Phỉ Hân Nghiên khi anh tự ý bí mật đi thám thính quỷ giới, cô thì làm quái nào cản anh ta gặp nữ chính được?
Cái nhiệm vụ quái quỷ gì đây?!
***
Ở gần kinh thành.
Đó là một ngày nắng hạ, bầu trời trong xanh cao vời vợi, nắng phủ lên mỗi con đường một tầng ánh sáng nhàn nhạt, dòng người ồ ạt tấp nập, bắt đầu một buổi sáng bận rộn.
Đường Hi nằm vắt vẻo trên cây, mắt đau đáu nhìn xuống kinh thành bên dưới, bộ dạng lười biếng như mèo già.
Vì cái nhiệm vụ hôm trước mà cô đã lẻn lên tận nhân giới ôm cây đợi thỏ.
Nếu không có gì thay đổi thì Lạc Kỷ sẽ dừng chân ở nơi này để nghỉ ngơi. Thần tiên không thể xuất hiện trước mặt người phàm, đó vốn là luật lệ từ cổ chí kim. Để xuống phàm trần chắc chắn không thể dùng hình dạng thật, vì vậy nên cả cô cũng không biết Lạc Kỷ sẽ như thế nào sau khi dịch dung, chỉ còn cách ngồi đợi mòn mỏi.
Nhưng Đường Hi đã ở đây gần một canh giờ rồi.
Cô ngán ngẩm vò đầu, kinh thành đông đúc thế này thì làm sao tìm người?
Đường Hi đã nghĩ đến cách khiến Lạc Kỷ phải hủy bỏ công việc, nhưng như vậy thì cũng sẽ vạ lây dân thường, cô đắn đo hồi lâu cuối cùng bất đắc dĩ nhún vai.
"...Đúng là không còn cách nào khác."
Đường Hi băng qua chân núi, thoắt cái đã đứng trên tường thành cao chót vót, nhìn xuống dòng người ồ ạt bên dưới, cô thở dài.
Dù sao lần này cũng đã là nữ quỷ gây họa bốn phương tùy tâm sở dục rồi.
Tuy không đành lòng, Đường Hi chỉ có thể phất tay, song sắt giam giữ hung thú đồng loạt biến mất.
Ngay sau đó, những tiếng gầm hủy thiên diệt địa rống lên.
Tiếng rống vang dội đến mức khiến mặt đất rúng động, tựa hồ xé rách cả bầu trời làm đôi.
Toàn bộ bách tín sợ đứng tim, vẻ mặt hoang mang nhìn ngó khắp nơi, tìm nơi xuất phát những tiếng gầm đó. Mặt mũi ai cũng trắng như tờ giấy, tiếng trẻ con khóc lóc inh ỏi.
"Có chuyện gì có chuyện gì?"
"Không biết."
"Mẹ kiếp, tại sao lại ồn như vậy?"
Tiếng người nhao nhao vang lên, trong giọng nói còn kèm theo tia mờ mịt rối bời, bỗng một giọng nam quát lớn:
"Chạy! Chạy đi! Ở đây rất nguy hiểm!"
Nam tử đó thần sắc hoảng hốt, mặc đạo bào vàng ươm, Đường Hi nhìn thấy thì nhếch môi.
Quên mất, ở kinh thành cũng có rất nhiều tu sĩ.
Sau đó một loạt người xuất hiện, ăn mặc trang phục tuy khác nhau, nhưng điểm chung là bọn họ đều ngự kiếm bay vút lên. Cả bầu trời rợp sáng các đạo quang mang đủ màu sắc, bách tín thấy thì kinh hỉ không nguôi.
"Tiên nhân, là tiên nhân!"
"Ta vẫn là lần đầu nhìn thấy tiên nhân!"
"Thật đẹp."
Cũng có những người thông minh nhìn thấy cảnh này liền biết có chuyện chẳng lành, vội hô hào:
"Chạy đi! Các ngươi điếc sao? Còn cần mạng thì chạy đi!"
"Có chuyện không ổn."
"Chỉ sợ là lành ít dữ nhiều."
Một mớ hỗn độn diễn ra, người chạy kẻ trốn loạn thành một đoàn.
Bỗng có một phụ nhân trong tay ôm con ngồi bệch xuống giữa đường, mặt cắt không còn một giọt máu, tay run run chỉ lên tường thành.
"Quái...quái vật!"
Khi mọi người ngước nhìn lên, đập vào mắt là một bộ nanh vuốt dài ngoằn đang nắm lấy tường thành, sức lực lớn đến nỗi gạch đá cũng bị bóp nát.
Chỉ riêng một bàn tay thôi đã lớn khủng khiếp!
Những người nhìn thấy cảnh này thì mở to mắt, răng bất giác va vào nhau cầm cập, đồng tử co rụt lại.
Từ bên dưới tường thành cao ngất ngưỡng, một cái đầu quái thú từ từ lộ ra, một đầu sư tử với lớp da lông rực cháy bởi nghiệp hỏa gầm lên.
"Gào!!!!"
Tường thành bị bóp nát vỡ vụn, sau đó là rất nhiều thú biến dị xuất hiện, thân mình cao vài chục trượng, sừng sững như một tòa nhà cao tầng.
Tất cả các tu sĩ trợn mắt kinh ngạc, khó tin lắp bắp:"Tại, tại sao lại lớn như thế này? Đây không phải yêu thú!"
"Khỉ thật, hung thú, chúng là hung thú biến dị!!!"
Người trong thành đã chết đứng tại chỗ, tưởng chừng như núi sụp ngay trước mắt, điên cuồng gào thét "Cứu mạng!", kẻ chạy đông người chạy tây, hoảng loạn cứu lấy mạng sống mình.
Tu sĩ cũng hoảng không kém, "Mọi người mau chạy, đừng đạp lên nhau! Mau chạy vào trong chỗ cư trú."
Đường Hi đứng lên tường thành nhìn tất cả, cô mỉm cười.
Kia rồi.
Giữa muôn vàn hỗn loạn, một cơn gió lớn tạt qua, tựa như bàn tay khổng lồ lùa vô số bách tín về hướng cách xa tường thành, người người ngơ ngác, một hắc y ngự kiếm bay lên.
Nam tử này mặt mày tuấn lãng, da trắng như ngọc, tóc được cột lên cao, gương mặt hiện rõ thần sắc phức tạp, anh nhíu mày, cả người như được phủ một tầng linh quang rực rỡ chính khí, là một nam nhân ấm áp a.
Đường Hi nhìn thấy thì cười ha ha.
Nam phụ Lạc Kỷ lên sàn!
Lạc Kỷ khó hiểu quan sát bên ngoài tường thành, "Tại sao lại xuất hiện nhiều hung thú như vậy?"
Một nữ tử ngự kiếm đến bên cạnh anh, nàng dường như rất vội vã, cái mũi xinh đẹp đỏ ửng lên.
"Kính Ngọc điện... Lạc huynh, ta vừa đi xem thử, không phải thú triều, có người cố ý thả hung thú ra ngoài."
Đường Hi liếc qua nhìn nữ tử đó, trợn mắt kinh ngạc.
Má nó, ai đây trời?!
Không phải Lạc Kỷ đi thị sát một mình sao?
Chậm đã.
Cô nàng vừa gọi Lạc Kỷ là Kính Ngọc điện hạ?!!
Kính Ngọc chân quân, Võ Thần trấn thủ một phương, tín đồ tấp nập, đạo quán cùng thần điện lên tới vài ngàn. Anh ta thời niên thiếu đã mọc cánh thành tiên, phi thăng khi mới mười mấy tuổi, trong vô số thần quan cũng vượt trội vô cùng, ở nhân gian phải nói là thanh danh hiển hách.
Tên thật của Kính Ngọc là Lạc Kỷ.
Nữ tử kia gọi anh ta như thế nghĩa là...
Móa, cô nàng cũng là thần quan?!
Đường Hi bóp trán, tình tiết lại chạy đi đâu đâu rồi?!
"1802, ngươi không đưa ta kịch bản giả chứ?"
[...Đừng nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi.]
Khi cô nàng ngẩng mặt lên, Đường Hi mới có cơ hội nhìn rõ. Nữ tử đó dung mạo thanh thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp mĩ miều, nhan giá trị rất cao. Nhưng mà so với vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn của Phỉ Hân Nghiên thì còn kém xa lắm.
Lạc Kỷ cau mày, "Lâm muội, ngoài ra còn phát hiện gì khác không?"
Cô nàng lắc đầu.
Đầu Đường Hi ong ong, tựa như vừa bị đánh một chưởng. Cô thầm phắc một tiếng, họ Lâm, trên thiên đình chỉ có một nữ thần quan họ Lâm.
Ninh Tuệ chân quân, một nữ Văn Thần trên thiên đình, năng lực cực tốt, thăng tiến thuận lợi như nước chảy mây trôi, một đường thành danh, dung mạo kinh diễm cao ngút. Là một Văn Thần có tiếng tăm trên thiên đình, tên thật của cô nàng là Lâm Tĩnh.
Nhưng quan trọng hơn...
Lâm Tĩnh cũng là nữ phụ pháo hôi!
Đường Hi vuốt mặt, sở dĩ cô nhớ ra cái tên này là bởi vì trong nguyên tác, cô nàng còn chết thảm hơn cô!
***
Tác giả <đại chiến="" tam="" giới=""> dường như rất ghét nhân vật Lâm Tĩnh này, cho nàng bề ngoài và thanh danh tốt đẹp, bên trong mục rửa không tả được. đại>
Lâm Tĩnh giống như bao nữ phụ khác, cô nàng yêu Lạc Kỷ, thù ghét đố kị Phỉ Hân Nghiên xinh đẹp hơn bản thân, tác dụng trong truyện cũng chỉ là thúc đẩy tình tiết và cản trở nam nữ chính. Về sau việc cô nàng hãm hại Phỉ Hân Nghiên bị lộ, Mạc Ngôn tất nhiên không tha cho nàng ta.
Mạc Bối Vy là cắt đầu tự bạo quỷ đan mà chết, Lâm Tĩnh xác định thảm hơn nhiều, nàng ta bị băm cho chó ăn.
Không cần hoài nghi, nghĩa trên mặt chữ.
Lâm Tĩnh bị đem làm thức ăn cho mấy con chó canh cổng ở Quỷ Cung, nếu mà nói thì là, mỗi ngày lại chặt một khúc đem nấu.
Hôm nay chặt bắp tay, ngày mai chặt bắp chân, cứ như vậy đem xay nhuyễn làm thức ăn chó.
Đường Hi khi nhớ được điều này, tâm trạng không cần nói cũng biết, cô không có cách nào nhìn nữ tử đơn thuần ngây ngô trước mặt mình nữa.
Lâm Tĩnh cùng Lạc Kỷ bay đến gần, tường thành có tổng cộng năm con hung thú biến dị to lớn, ánh mắt chúng đỏ tươi điên loạn, hoàn toàn mất kiểm soát, thậm chí còn không ý thức được hành động của mình.
Đường Hi nép mình âm thầm quan sát, Lạc Kỷ là thần quan, nếu cô đến gần thì kiểu gì cũng bại lộ thân phận quỷ tộc.
Bởi vì hiện tại họ đang ở nhân gian nên sức mạnh bị hạn chế, nếu không Đường Hi tin chắc rằng Lạc Kỷ có thể đem năm con hung thú này chém thành bùn nhão.
Sau đó các tu sĩ không ngoài dự đoán phải chiến với bầy hung thú biến dị. Những con hung thú khổng lổ có sức phá hoại kinh người, chỉ trong chốc lát mà chúng đã đục trên tường thành một lỗ hổng to tướng, gạch đá vụn nát, tường đổ ngói vỡ, nhà cửa hàng quán ngổn ngang thành một đống hổ lốn.
Hung thú đã vào kinh thành.
Lạc Kỷ cầm kiếm xông vào đống hỗn loạn, động tác đẹp đẽ lại thuần thục, anh đem một cánh tay to ụ của hung thú cắt xuống.
"Gào!!!"
Trong sự sững sờ của những tu sĩ, hung thú biến dị bị Lạc Kỷ đâm thủng bụng, nó gào thét quơ quạng tứ chi, nhưng móng vuốt cũng đã bị cắt trụi, cuối cùng trợn mắt trắng dã chết đi.
Phốc.
Lạc Kỷ rút thanh kiếm ra khỏi xác hung thú, từng cử chỉ đều ưu nhã tinh tế, thủ pháp lại chuẩn xác vô cùng, tấn công vào vị trí yếu ớt nhất của hung thú hình hổ, anh chễm chệ đạp trên thi thể nó mà bước đi.
Trong lòng Đường Hi phắc một tiếng, cô từ sớm đã biết Lạc Kỷ võ nghệ cao cường, nhưng chỉ vài nhát đơn giản liền xử xong một hung thú thì cũng quá khoa trương đi!
Nhưng ngẫm lại cũng không có gì sai.
Trên thiên đình, anh hùng hào kiệt như nước chảy, đế vương khanh tướng đi đầy đất, có ai mà không là nhân vật phong vân ở nhân giới?
Nhưng chính trong những người xuất chúng đó, tồn tại một nhóm người được xem là tinh anh trong tinh anh, cường đại trong cường đại.
Thiên đình về cơ bản chịu sự kiểm soát của nhóm chư thiên này, Lạc Kỷ lại là người đứng đầu trong những kẻ đứng đầu.
Nói anh ta là chủ thiên đình cũng không ngoa.
Đừng hỏi vì sao Lạc Kỷ phải đích thân đi thị sát quỷ giới, tất cả là để thúc đẩy mối tình tay ba kia mà thôi.
Ở một bên Lâm Tĩnh lo việc sơ tán dân cư, cô nàng dù sao cũng là Văn Thần, lực chiến tất nhiên không thể so với Võ Thần. Đường Hi nghi hoặc, Lâm Tĩnh trên thiên đình ngày ngày cầm bút lao đầu vào giấy tờ sổ sách, bận trăm công nghìn việc, sao lại có thời gian xuống nhân gian?
Nhưng thấy Lạc Kỷ sắp xử xong đám hung thú biến dị, Đường Hi nhíu mày, rút cây roi giắt bên hông phóng đi. Trong điểm mù của Lâm Tĩnh, sợi roi lao vun vút xé gió cuốn chặt lấy một nữ tử nhân tộc. Nữ tử bị cây roi trói lại thì sợ hãi, chưa kịp hét lên đã bị kéo đi, nàng chân không chạm đất bị kéo thẳng lên tường thành.