Thiệu Tuyên Đế lạnh mặt ở bên ngoài bốc hỏa một trận, dọa An Đức Lễ sợ chết khiếp. Từ ngày có Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng có bao giờ tức giận thế đâu? Tất cả chẳng phải đều tại Quỳnh Hoa Công Chúa và Ngôn Thừa Tướng?

Rõ ràng sau khi từ bãi săn trở về hai người còn chưa thế nào, chỉ đỡ lẫn nhau, ôm nhau ngủ thôi, cũng chẳng sao, một người về phủ một người về cung.

Không ngờ chẳng biết từ lúc nào hai người lén có tư tình.

Ngôn Thừa Thướng không kém Hoàng Thượng mấy tuổi đâu!

Bảo Thiệu Tuyên Đế gả tiểu công chúa mình sủng ái nhất cho Ngôn Thừa Tướng, đừng nói chính Thiệu Tuyên Đế, ngay cả An Đức Lễ cũng đau lòng cực kỳ. Tiểu công chúa đáng yêu xinh đẹp như vậy, hai người lại cách nhiều tuổi như vậy… tương lai nếu Ngôn Thừa Tướng không còn, tiểu công chúa phải làm sao bây giờ!

Thiệu Tuyên Đế ở trong cung cãi nhau với khuê nữ một trận, bực bội dẫn Yến An Quân đi Giang Nam. Đây gọi là mắt không thấy lòng không phiền, có thể không thấy thì không thấy, nhưng muốn hắn gả Quỳnh Hoa cho Ngôn Sơ Nam, không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không! Chỉ cần hắn và Bảo Nhi không có ở trong cung, không có lệnh cha mẹ lời bà mối, xem bọn họ đến với nhau thế nào!

Có điều hiển nhiên Bánh Trôi cũng không phải kiểu người ngồi yên được, chân trước Thiệu Tuyên Đế vừa đi, chân sau tiểu công chúa đảo mắt một vòng, gói một bọc quần áo lén chuồn khỏi cung, chạy về phía phủ Thừa Tướng.

Chuyện này Thiệu Tuyên Đế đương nhiên không biết.

Nếu hắn thật sự biết, lúc này làm sao bình tĩnh nhàn nhã được.

Đối với chuyện hai cha con gây gổ, Thiệu Tuyên Đế ngậm miệng không nói chuyện phiền lòng, Yến An Quân không biết, hiện giờ nàng chỉ biết Ngôn Thừa Tướng cứu khuê nữ nhà mình, trong lòng không ngừng bùng phát cảm tình với Ngôn Thừa Tướng. (Hoàng Hậu, vui mừng: thì ra Ngôn Thừa Tướng cũng rất tốt. Thiệu Tuyên Đế: ….!!! Thầm nghĩ: Bảo Nhi, nàng bị bề ngoài vô hại của hắn lừa rồi!)

“Lão gia, phu nhân, mời đi bên này…” Nhạc Tuần Phủ Giang Nam ưỡn cái bụng béo cười như phật Di Lạc đi phía trước dẫn đường. Giang Nam nhiều nước, thuyền hoa cũng nhiều, nhất là ban đêm, bờ sông lên đèn, nhìn từ xa có vẻ cực phồn hoa. Thiệu Tuyên Đế hơi nhếch khóe môi ôm sát Hoàng Hậu bên cạnh.

Hai người thật sự đã lâu không thả lỏng du ngoạn rồi.

Nhạc Tuần Phủ nheo mắt liếc nhìn đôi vợ chồng này, tuy hắn không biết hai vị này là ai nhưng phía trên dặn dò hắn phải chăm sóc hết khả năng, nói vậy hẳn là trọng thần đếm được trên đầu ngón tay trong triều? Nghe đồn trong triều có Ngôn Thừa Tướng tuấn tú lịch sự, tuổi tác tương đương nam tử trước mặt, nói vậy… vị này là Ngôn Thừa Tướng không thể nghi ngờ.

Hắn xoa tay, trong lòng phấn khởi, nếu hắn đoán không sai, biểu hiện trước mắt của hắn có lẽ sẽ để lại ấn tượng tốt cho Thừa Tướng, đến lúc đó… Hắc hắc.

Về phần người đàn ông độc thân vạn năm vì sao đột nhiên xuất hiện một vị phu nhân, đối với vấn đề này, Tuần Phủ đại nhân vì kích động trong lòng mà hoàn toàn không để ý đến.

Mặc kệ có phu nhân với không có phu nhân cái gì!

Lấy lòng mới là vương đạo!

Nhạc Tuần Phủ dẫn hai người lên một thuyền hoa lớn, bên trong mạ vàng mạ bạc không giống bình thường, vừa nhìn đã biết tốn vạn kim mới tạo thành, Thiệu Tuyên Đế tất nhiên biết phía sau loại nghề như thuyền hoa này có bóng dáng của hoàng thương, cho nên đối với kiểu ổ vàng này hắn không có phản cảm gì. Hắn trước nay chú trọng phát triển thương nghiệp, Giang Nam có thịnh cảnh thế này cũng là điều hắn muốn thấy.

Đi vào trong phòng, Yến An Quân theo Thiệu Tuyên Đế ngồi xuống, tuy tuổi tác nàng đã không còn nhỏ nhưng vẫn diễm lệ động lòng người như trước kia, năm tháng gần như không để lại vết tích gì trên mặt nàng, điều này khiến người ta không thể không lấy làm lạ.

Nhạc Tuần Phủ nhìn qua dung mạo của Yến An Quân, trong lòng không khỏi khen ngợi, Ngôn phu nhân cùng Ngôn Thừa Tướng quả là tài tử xứng giai nhân, dung mạo của Ngôn phu nhân… sợ là nữ tử đẹp nhất thuyền hoa này cũng không sánh bằng. Hắn từ lâu đã quyết tâm là địa chủ tận tình, nên đứng dậy vỗ tay.

Chỉ chốc lát sau đã có bốn, năm cô gái nâng khay bước vào, bước chân của họ mềm mại, dung sắc nghiên lệ, mỗi một nụ cười một cái nhăn mày đều đẹp như tranh. Ba, bốn loại điểm tâm được đặt lên bàn, sau đó là ba chén rượu và ba bầu rượu.

Nhạc Tuần Phủ nháy mắt với Thiệu Tuyên Đế, tuy Ngôn phu nhân rất xinh đẹp hắn lại hoàn toàn không lo lắng “Ngôn Thừa Tướng” không thích những cô gái hắn gọi tới. Đều là nam nhân, hắn đương nhiên hiểu tâm lý của “Ngôn Thừa Tướng”.

Ngôn Sơ Nam xui xẻo dù đang ở kinh thành mà nằm cũng trúng đạn.

Thiệu Tuyên Đế nhẹ giọng cười, hắn thấy nhiều nữ tử nối đuôi vào đã đoán chừng được ý đồ của vị Nhạc Tuần Phủ này, vì vậy tâm tư xoay chuyển, mượn ánh đèn dầu nhìn giai nhân bên cạnh. Chỉ thấy nàng đang uống rượu, hai má hồng hồng, khẽ cười, nhìn có vẻ rất hấp dẫn.

Thiệu Tuyên Đế cầm ngọc thủ của nàng, đặt bên môi hôn một cái, cánh tay dùng sức ôm nàng vào lòng: “Bảo Nhi vậy mà không ghen.” Một cô gái đang muốn kề cận hắn xấu hổ đứng tại chỗ, nơi này chỉ có ba chỗ ngồi, bọn họ vốn muốn ngồi trên đùi khách tiếp rượu, lúc này lại bị người ta nhanh chân đến trước.

Nhạc Tuần Phủ ôm nữ nhân trong lòng, con mắt lơ đãng đảo qua liếc nàng ta một cái, ý bảo nàng ta tự tìm cơ hội.

“Ghen thì sao?” Yến An Quân ghé vào tai hắn hừ một tiếng, nhìn cô gái đứng bên cạnh hắn, bờ môi mang theo hơi rượu kề sát vành tai hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu Hoàng Thượng thích thì có thể nhận lấy bọn họ, thần thiếp sẽ không nói gì.” Dứt lời liền giãy dụa muốn đứng dậy.

“Quả nhiên vẫn ghen.” Thiệu Tuyên Đế cũng học nàng nói nhỏ bên tai: “Những nữ nhân bỏ đi này trẫm còn lâu mới thích, Bảo Nhi ghen thật đẹp mắt, luôn khiến trẫm không nhịn được mà muốn nàng.”

Yến An Quân mở to đôi mắt hạnh: “…?!” Hoàng Thượng đang nói cái gì đấy?

Nơi này là thuyền hoa! Thuyền hoa đấy!

“Gia, uống chút rượu đi!” Cô gái phía sau Thiệu Tuyên Đế quỳ gối bên cạnh hắn, đưa chén rượu trên bàn cho hắn, nhẹ giọng mời.

Nửa thân của Yến An Quân đã tê cứng, nàng hừ một tiếng với hắn, giơ tay nhận lấy chén rượu trong tay cô gái đặt thẳng lên bàn, quay đầu lại cười khẽ nói: “Đa tạ cô nương rót rượu cho chúng ta, có điều gia chúng ta không biết uống rượu, ngươi đi hầu hạ vị quan lão gia bên kia đi.” Yến An Quân hất cằm ý chỉ phía Nhạc Tuần Phủ.

Cô gái rót rượu không dám nhiều lời, vội vã đứng dậy đi qua. Không biết vì sao, nhìn thấy đôi phu thê này nàng luôn cảm thấy một bầu không khí áp lực đè trên đầu, khiến nàng không thể ngẩng đầu lên. Hai người này rõ ràng có khí thế của người ở trên, tất không phải người thường.

Nhạc Tuần Phủ một mình uống hơn mười chén, bỗng quay đầu híp mắt nhìn sang: “Lão gia, hức, sao không uống rượu? Hay là… Hức, không quen rượu nơi này?”

Hôm nay Thiệu Tuyên Đế mặc một bộ áo bào văn sĩ màu xanh lam, quả cũng có khí chất văn nhân, Yến An Quân bị hắn chuốc vài chén rượu nay đã mắt mông lung, môi đỏ mọng. Hắn liếc nhìn Nhạc Tuần Phủ, bỗng nhếch môi cười: “Phu nhân của bản quan sợ rằng đã hơi say, gần đây có chỗ nghỉ tạm không?”

Nhạc Tuần Phủ bị nam sắc làm mờ mắt, thân thể béo tốt lảo đảo đứng lên, đẩy cửa căn phòng bên cạnh, miệng còn lải nhải: “Chỗ nghỉ à… ở ngay bên này, ta đã sắp xếp cho lão gia, hức, một gian phòng thượng đẳng… Đảm bảo bên trong có âm thanh gì bên ngoài cũng không nghe thấy…” Nhạc Tuần Phủ cũng đã say khướt, căn bản không nhìn rõ người trong lòng Thiệu Tuyên Đế là ai.

Đến giờ hắn còn tưởng người Thiệu Tuyên Đế ôm là cô gái hắn tìm tới hầu hạ Thiệu Tuyên Đế.

Yến An Quân ngoan ngoãn không lộn xộn, Thiệu Tuyên Đế ôm eo nàng, bước về phía căn phòng bên cạnh, đóng cửa lại.

Nhạc Tuần Phủ ngốc nghếch cười với cái cửa một lúc lâu, bỗng nấc một cái, thân thể to lù lảo đảo, hơi rượu bùng lên, cuối cùng “rầm” một tiếng say ngã xuống đất, tiếng gáy vang trời.

Trên giường mềm không có ai nằm sẵn, Thiệu Tuyên Đế cởi áo trong của nàng ra, môi mút bầu ngực mềm mại, trong bức rèm đỏ ngọc ấm hương ôn, nhìn cô gái nằm úp sấp trên người mình, ánh mắt Thiệu Tuyên Đế tối sầm xuống, trực tiếp tiến vào. Hoàng Hậu mềm mại ngậm vào miệng liền tan, đẹp không sao tả xiết.

Ngôn Thừa Tướng cái gì, lăn sang một bên hết đi!

—————–

Hai tháng sau, hành trình tiếp tục du ngoạn của hai người bị cưỡng chế gián đoạn. Khi Thiệu Tuyên Đế che chở bụng của Yến An Quân, cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng xuống xe, bức thư mong công chúa và Thừa Tướng vĩnh kết đồng tâm của dân chúng đô thành bị An Đức Lễ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng trình lên trước mặt Thiệu Tuyên Đế.

Thiệu Tuyên Đế ngửa mặt lên trời thở dài.

Nghìn phòng vạn phòng! Gia thần khó phòng! Dân chúng chờ lệnh, còn chỗ cho hắn phản đối sao?

… Ngôn Sơ Nam, ngươi được lắm!