Lương phi quỳ trên mặt đất, cúi đầu, không dám lên tiếng.

Xung quanh cũng hoàn toàn yên tĩnh, liền ngay cả Hiền phi luôn luôn đóng vai người tốt cũng không dám nói một câu thay Lương phi giảm tội, Hoàng đế vốn có rất ít con nối dòng, hiện tại có một cái đáng lí vẫn sống sờ sờ trong bụng mẹ lại bị Lương phi giết chết.

Đức phi liếc nhìn bên trong xong lại quay đầu nhìn Lương phi, đột nhiên nhớ tới hai đứa con bạc mệnh của nàng, nếu chúng còn sống thì hiện tại nàng hẳn là có thể nghe thấy chúng gọi nàng một tiếng “Mẫu phi“.

Lý Vũ hô hấp có chút nặng nề, từ khi Lương phi đi vào quỳ xuống đến hiện tại sắp gần nửa canh giờ, đối với Lương phi hắn vẫn còn có chút kiêng kỵ, lúc đó chính mình còn nhỏ, lúc Tiên đế vừa băng hà thì triều chính cũng đã chia năm xẻ bảy, sau này Tạ Thái hậu buông rèm chấp chính trên căn bản chỉ là một chút hình thức cho dân chúng xem, hắn phải bỏ ra mười năm thời gian mới đem nước Đại Tề kéo về một nửa, bây giờ chỉ còn dư lại hai phe thế lực, một là Thừa tướng hiện tại, hai là phụ thân của Lương phi - Tư Mã đại tướng quân!

Hậu cung này bất quá chỉ là một khu vực nhỏ của Đại Tề, thế nhưng Lý Vũ muốn thủ hộ chính là toàn bộ giang sơn Đại Tề, Lương phi tuy rằng luôn gây chuyện, thế nhưng nếu như không chạm đến điểm mấu chốt của hắn thì hắn cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Lý Vũ yên lặng trì hoãn lửa giận của mình, một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngươi còn có lời gì muốn nói?”

Lương phi khóc lóc nói: “Chuyện Sở uyển dung mang thai tần thiếp căn bản không biết, tần thiếp chẳng qua là đau lòng thay cái đèn lưu ly cha đưa tới bị Sở Uyển Dung làm vỡ, nhất thời tức giận mới sẽ...”

Lý Vũ cười gằn: “Được lắm đèn lưu ly! Ngươi cũng biết đèn lưu ly này từ nơi nào tới sao?”

Lương phi đột nhiên ngừng lại gào khóc, mờ mịt ngẩng đầu: “Tần thiếp không biết...”

Lý Vũ: “Đèn lưu ly từ Man tộc sản xuất ra!”

Ầm! Đầu Lương phi nổ tung, Man tộc này quanh năm xâm phạm lãnh thổ Đại Tề, đèn lưu ly hiện tại là do Đại tướng quân - cha nàng đưa tới, vậy không phải là...

Lương phi vội vã dập đầu: “Hoàng thượng, ngài nghe tần thiếp giải thích, đây là đồ cha tần thiếp lấy từ tay tù binh Man tộc, nhìn đẹp đẽ liền làm sai người đem vào cung cho tần thiếp mà thôi!”

Nghe nói như thế, khóe miệng Nhược Yên không khỏi mỉm cười.

Đùng, lại một ly trà bị ném xuống đất, vỡ tung tóe bên chân Lương phi.

“Phi tử của trẫm thế nhưng không bằng một thứ đồ chơi của người ngoài sao!” Lý Vũ nói lời này hết sức lớn tiếng.

Lương phi xem như là hiểu rõ, tự mình đào hố đã không có cách nào nhảy ra ngoài. Đành mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng.”

Lý Vũ hít sâu một hơi: “Quỳ ở nơi này đến khi Sở uyển dung tỉnh lại, sau đó chạy trở về Thái Dịch cung của ngươi, cấm túc hai tháng! Ngoài ra, sao chép kinh Phật một ngàn lần!”

Lương phi dập đầu tạ ân.

Sau đó Lý Vũ liền đi vào trong phòng liếc nhìn Sở uyển dung, sắc mặt tái nhợt không có chút hồng hào, trên lông mi mang theo nho nhỏ giọt nước mắt, thân thể vốn gầy gò bỗng chốc thêm gầy, Lý Vũ có chút tư vị không nói ra được gì, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Sau khi Sở uyển dung tỉnh lại thì cho người tới Minh điện báo cho trẫm một tiếng.”

Lý Vũ đi không bao lâu, Hiền phi Đức phi cũng rời khỏi, Hứa Kim Lăng thấy thế cũng cáo lui.

Lúc trở lại Tây Đình các, Kim Lăng chân trước vừa bước vào, chân sau Kỳ chiêu dung lại tới.

Nguyệt Nghiên nói: “Chủ tử nhà ta nhìn Du quý nhân ngài sắc mặt không tốt, nghĩ ngài có thể là vì ngủ không ngon, liền bảo nô tỳ đem túi thơm này tới cho Du quý nhân, buổi tối đặt ở bên giường có công dụng giúp giấc ngủ.” Nói xong liền rời đi.

Hứa Kim Lăng cầm túi thơm ngửi một cái, đúng là rất thơm.

Thanh Liên hơi nghi hoặc một chút nói: “Chủ tử, ngài xem Kỳ chiêu dung là có ý gì?” Kỳ chiêu dung không chỉ là một chủ nhân không thích nói chuyện, hơn nữa rất ít cùng các phi tần khác lui tới, tính tình có chút giống với Sở uyển dung, nhưng hoàn toàn không có loại tính cách thanh cao như Sở uyển dung.

Hứa Kim Lăng chẳng qua nhàn nhạt nói: “Nàng có ý gì ta không biết.” Nàng chỉ biết là nếu Kỳ chiêu dung thật sự dựa vào Thái hậu bò lên trên vị trí đó, vậy ý nghĩ ấy thật sự là quá ngây thơ rồi.

Bất quá mấy ngày nay Kim Lăng thật đúng là không thể ngủ ngon được, buổi tối đại não hoạt động quá nhiều.

Cũng không lâu sau, chuyện Lương phi liền dần dần bị mọi người quên đi.

Minh điện.

Lý Vũ tức giận ném tấu chương xuống đất: “Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Tên này thực sự là càng lúc càng to gan.”

Hoàng Đức Hải vội vàng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, ngài đừng nóng giận, cẩn thận tổn hại thân thể.”

Lý Vũ làm sao có thể không tức giận, người mình phái tới đều bị hắn ( người chọc Anh Hoàng tức giận) bỏ thêm một cái tội danh có lý lẽ rồi đánh cho một trận tơi bời, sau đó thì bị đuổi về, đây chính là đang cố ý không cho hắn (Anh Hoàng:v) mặt mũi.

Hoàng Đức Hải đề nghị: “Hoàng thượng, không bằng về phía hậu cung đi dạo, tâm tình sẽ tốt hơn.”

Lý Vũ liếc Hoàng Đức Hải, chẳng lẽ hắn - đường đường là Hoàng đế Đại Tề còn muốn dựa vào nữ nhân sao?

Hoàng Đức Hải nhìn thấy ánh mắt chủ tử nhà mình liền lập tức ý thức được mình nói sai, vội cúi đầu, nghĩ thầm hắn cũng là vì muốn tốt cho Hoàng thượng, tâm tình tốt mới có thể nghĩ ra biện pháp tốt chứ!

Lý Vũ: “Bãi giá Chung Thúy cung!”

...

Lý Vũ đến Chung Thúy cung thì Đức phi đã đứng ở bên ngoài hầu, nhìn thấy Lý Vũ một thân màu vàng óng cẩm y, mỉm cười: “Hoàng thượng.”

Lý Vũ thông thạo thuận thế ôm chầm eo nhỏ của Đức phi: “Trẫm thường ngày nghe nói ái phi rất thích đi dạo ở ngự hoa viên, hôm nay sao lại không đi. “

Đức phi khẽ bĩu môi: “Tần thiếp mới vừa bước ra cửa, Hoàng thượng ngài lại muốn đến đây thì làm sao tần thiếp đi được.” Trong giọng nói tựa hồ có hơi nho nhỏ oán giận.

Lý Vũ giả bộ thất vọng, tính khí đứa nhỏ của Đức phi đúng là rất hợp với khẩu vị của hắn: “Vậy trẫm tới không đúng lúc rồi!”

Đức phi vừa thấy như vậy: “Hoàng thượng ngài nếu như cảm thấy có lỗi, không bằng bồi tần thiếp đi ngự hoa viên một chút đi.”

Lý Vũ cười: “Đang có ý này.”

Hôm nay ngự hoa viên có chút nóng và ồn ào.

Hiền phi hiếm khi thấy có tâm tình tốt mang theo Tiểu hoàng tử đi ra ngoài dạo, liền tình cờ gặp Đức phi kéo tay Lý Vũ đi tới.

Tiểu hoàng tử Lý Hủy mắt sắc nhìn thấy Lý Vũ, đi bước nhỏ liền chạy về phía hắn, năm nay chỉ mới ba tuổi, các cung nữ sợ Tiểu hoàng tử chạy chạy liền ngã xuống nên vội ở phía sau lấy tay vây quanh.

Lý Vũ thấy thế, bước nhanh về phía trước ôm lấy Lý Hủy: “Hủy càng ngày càng quậy, cũng không sợ té.”

Lý Hủy bi bô nói: “Không sợ, có phụ hoàng ở đây.”

Lý Vũ cười lớn một tiếng: “Được.”

Hiền phi tự giác đứng ở một bên khác của Lý Vũ.

Lý Hủy vừa rời đi vòng tay ôm ấp của Lý Vũ rơi xuống đất liền hướng nơi khác chạy, cung nữ hừng hực cúi chào Lý Vũ một cái liền đuổi theo, chỉ lo Lý Hủy bị ngã hoặc đụng ở đâu đó.

Kỳ thực Đức phi nhìn thấy tình cảnh này trong lòng rất khó chịu, nhưng miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng nở nụ cười: “Tiểu hoàng tử thực sự hoạt bát.”

Lý Vũ bao nhiêu vẫn là hiểu rõ ràng Đức phi, tay nắm nàng không khỏi chặt một chút.

Hiền phi cười nói: “Hoạt bát thì hoạt bát, tuy nhiên trông coi nó cũng rất mệt nhọc.”

Đức phi: “Hèn gì nhìn Hiền phi nương nương gầy đi một chút.”

Qua một hồi lâu, Hiền phi mới ý thức tới, hỏi cung nữ bên cạnh: “Hủy đã chạy đi đâu?”

Cung nữ trả lời: “Hồi nương nương, Tiểu hoàng tử quấn quít lấy Du quý nhân không chịu trở về.”

Lý Vũ nghe, nhíu mày, hắn biết con trai của hắn, tuy rằng chỉ có ba tuổi nhưng cũng hiểu chút chuyện, ngoại trừ thân cận Hiền phi thì chưa từng thấy hắn quấn quít lấy phi tử khác, liền ngay cả Đức phi ôm hắn, hắn cũng không cho ôm bao lâu.

Lý Vũ: “Đi nhìn một cái đi.”