Băng qua khu rừng thông rậm rạp, Bối Quy Lang tìm thấy được một ngôi nhà thờ bỏ hoang.
Ánh sáng ban mai màu vàng nhạt điểm thêm sự cổ kính và yên bình tại nơi đây.
Và rồi, thanh âm từ tính đó vang lên.
"Đã lâu không gặp, Tử Lạc."Bối Quy Lang quay đầu nhìn sang, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc "Thiệu Quang Chính?"
"Phải, em vẫn còn nhớ tôi nhỉ?" Thiệu Quang Chính nhếch môi cười, từ từ tiến lại gần phía Bối Quy Lang.
"Khoan đã, đứng tiến lại gần tôi, anh có ý định gì?" Bối Quy Lang tràn ngập sự đề phòng lên tiếng.
Nơi này là ở đâu? Vì sao cậu lại xuất hiện tại chỗ này?
"Đừng lo lắng... Mặc dù tôi là một tên sát nhân máu lạnh... nhưng hiện tại tôi chỉ muốn nói chuyện thôi." Thiệu Quang Chính dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn Bối Quy Lang "Vì cậu đã chết rồi."
Chết?
Ý của hắn ta là... Vũ Tử Lạc... hay chính cậu?
"Tử Lạc, chúng ta chỉ gặp nhau một lần duy nhất. Và thời gian còn lại hầu hết là gọi qua điện thoại, tôi... đã muốn hỏi cậu điều này từ rất lâu rồi." gương mặt Thiệu Quang Chính có chút mê man và hoảng loạn.
"Nếu như ngay từ đầu tôi đã là một tên sát nhân, dù không có bất kỳ yếu tố hoàn cảnh hay số phận đưa đẩy biến thành như vậy, cậu... vẫn sẽ quan tâm tới tôi chứ?"
Bối Quy Lang rất bất ngờ trước câu hỏi của Thiệu Quang Chính, trong lòng cảm thấy trầm mặc.
Không phải do nguyên tác hay chủ bút đưa đẩy, bản chất của hắn vẫn như vậy sao?
Không quan trọng.
"Xin lỗi, ngay từ đầu tôi đã không quan tâm tới anh." Bối Quy Lang bình thản trả lời "Không phải cứ quen biết người nào là người đó có thể chiếm vị trí quan trọng trong trái tim của tôi, đặc biệt là khi Vũ Tử Lạc chỉ là nốt nhạc đệm."
Ngón tay của Thiệu Quang Chính hơi giật nhẹ một cái, sau đó lại mỉm cười "Tôi hiểu rõ rồi, tôi không cần sự quan tâm của em, vì tôi đã quan tâm tới em. Và sự quan tâm này không cần có hồi đáp."
"Có lẽ... Tôi đã yêu em rồi chăng?" Thiệu Quang Chính tự hỏi với chính bản thân.
"Đừng đùa! Một kẻ yêu xác chết như anh hiểu được tình yêu sao?" giọng nói của Bối Quy Lang tràn ngập sự khinh thường.
"Em đoán xem?" Thiệu Quang Chính ngược lại không bị lời nói của Bối Quy Lang đả kích.
Âm thanh điện thoại vang lên cắt ngang giấc mơ tuyệt đẹp của Thiệu Quang Chính.
Hắn bực bội nhìn màn hình, người đang gọi tới là Vũ Tử Di.
"Có chuyện gì?"
"Này, anh có biết cách nào để xác định thân phận của một người mà mình mới gặp trên game không?" Vũ Tử Di trầm giọng hỏi.
"Sao lại hỏi tôi chuyện đó? Chẳng lẽ cậu đã tìm được tình yêu chớm nở trên Huyết Cực Truyền Kỳ rồi à?" Thiệu Quang Chính nở nụ cười đầy châm chọc.
"Tôi đang hỏi nghiêm túc!" Vũ Tử Di không vui đáp.
"Được rồi, để xem... Game Huyết Cực Truyền Kỳ có hệ thống bảo mật rất tốt, ngoại trừ đi offline hay biết được tên thật ra thì hơi khó để tìm đấy. A... là chữ viết."
Chữ viết...
Vũ Tử Di sực nhớ ra chức năng viết tay trong hộp thư Huyết Cực Truyền Kỳ, cảm thấy việc này rất có khả thi.
Trong lần đầu gặp mặt, cách hành xử và nói chuyện của Tử Linh Ám quá giống anh hai, khiến hắn không nhịn được mà để ý nhiều hơn.
Hắn biết bản thân mình đang phạm sai lầm.
Hắn đang tìm kiếm bóng dáng của anh hai từ người ngoài.
Một thế thân lấp đầy sự trống rỗng trong trái tim hắn.
Hắn biết điều đó là sai, nhưng hắn không thể khống chế được.
Hắn sợ... Bản thân dần sẽ lãng quên Vũ Tử Lạc.
Quên đi tội lỗi mà hắn đã gây ra.
Dù ký ức có tồi tệ tới cỡ nào, Vũ Tử Di vẫn muốn khắc sâu mọi chuyện vào tâm trí của bản thân.
Tử Linh Ám... mong cậu đừng làm tôi thất vọng.
•
•
Bối Quy Lang cũng choàng tỉnh trong cơn ác mộng, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Giấc mơ đó quả thật quá chân thật!
Vì sao cậu lại mơ thấy nam chính công chứ? Điều này không vui chút nào!
Liếc nhìn đồng hồ mới điểm 3 giờ sáng, Bối Quy Lang dù vẫn đang buồn ngủ nhưng không muốn nằm xuống chút nào. Thiệu Quang Chính đem lại cho cậu một cảm giác áp lực và hoảng loạn vô hình dù chỉ ở trong mơ.
Có lẽ tố chất tâm lý của cậu không tốt như bản thân đã tưởng.
Bối Quy Lang lảo đảo rời khỏi giường, tự pha cho mình một ly cà phê để tỉnh táo hơn.
Nhiệm vụ lần này tuy khó nhưng cậu vẫn đảm đương nổi.
Nam chính công Đặng Văn Tiếu tuy đê tiện và ngựa đực đến tận cùng, nhưng vẫn không phải sát nhân đáng sợ. Nam chính thụ Bùi Nam Khanh tuy tự tin và năng nổ quá mức nhưng vẫn là một công dân gương mẫu.
Việc cậu cần làm là tránh để Trần Anh Mai tiếp xúc dư thừa với bọn họ mà thôi.
Đương nhiên nếu Trần Anh Mai muốn báo thù thì Bối Quy Lang cũng không ngăn cản, dù sao cũng chỉ là game mà thôi.
Bối Quy Lang đột nhiên nhớ tới cửa hàng hệ thống mà Kim Long nhắc tới, hiện tại cậu cũng nên dành ra một chút thời gian để nghiên cứu nó.
Trong tâm trí thầm niệm: Cửa hàng hệ thống.
Linh hồn như bị hút vào một không gian khác, Bối Quy Lang nhìn thấy vô số bảng điện tử màu xanh cùng thông tin hiển thị ghi lên đó.
So với game thực tế ảo cũng không có gì khác biệt nhỉ?
Bối Quy Lang đảo mắt nhìn xung quanh, trong cửa hàng hệ thống chiếm phần lớn sách kỹ năng, thuốc thang, và công cụ hỗ trợ.
Mỗi một thế giới hoàn thành nhiệm vụ sẽ được tặng 1000 điểm, nếu thất bại cũng không có cơ chế trừng phạt.
Bối Quy Lang đặc biệt chú ý tới thuốc thăng cấp tinh thần loại D, 500 điểm.
|Thăng cấp tinh thần loại D giúp người sử dụng bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, chỉ số thông minh và độ nhanh nhẹn tăng lên 30%.|
"..." giống game thật đó!
Suy nghĩ một lúc, Bối Quy Lang liền quyết định mua thứ này đầu tiên.
Thuốc 'bổ não' giúp cậu bình tĩnh xử lý mọi chuyện, dù đối mặt với mấy tên thần kinh cũng không phải sợ.