“Giảng hòa cái đéo gì! Lão tử hôm nay đến là để đòi công đạo cho thằng em của tao”.

Vẻ mặt Vô Mị bất đắc dĩ không phản bác nữa, dù sao cô chũng chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, chỉ mong bên cảnh sát biết việc xảy xa mau nhanh đến.

Ngay tại lúc Hắc Mang cùng Vô Mi đứng dưới lầu, Diệp Hoa đã bị một đám người vây quanh.

Trong quán rượu, những người khác nhìn thấy tình huống này nhưng tất cả đều không có một người nào dám nhúng tay vào cả, tất cả đều tránh thật xa như sợ nếu mình đứng gần cũng sẽ bị vạ lây.

Liên quan đến bang hắc cẩu, đương nhiên không ai dám quản.

Mặt thẹo kiêu căng phách lối: “Mấy thằng ranh con! Mày còn không mau quỳ xuống xin lỗi anh tao!...Nếu không…”.

Tên mặt thẹo chứ kịp dứt lời, cả người bị một lực mạnh sút trúng cả người như diều đứt dây bay xuống tầng một, phun ra một ngụm máu, ngất lịm đi vì đau đớn.

Toàn trường dường như chết lặng, mọi người nhìn Diệp Hoa đều có cảm xúc giơ ngón tay cái ra phục hắn, đến cả người bang hắc cẩu cũng đánh.

Hắc Mang tức giận đen mặt, gân xanh trên trán nổi lên:” Còn không mau cút xuống đây”.

Trong tay một chai Vodka, Diệp Hoa chậm rãi nhảy từ lầu một xuống chậm rãi đi đến đối diện Hắc Mang: “Để những người khác không liên quan rời khỏi đây đi”.

‘con mẹ nó thằng này là quái vật à?’. Hắn nhảy từ lầu hai xuống đã khiến mọi người kinh sợ, phải biết khoảng cách từ lầu hai xuống tầng mội phải ít nhất chục mét đấy!

Nhưng nghe Diệp Hoa nói khiến mọi người cảm động không thôi, đưa mắt về Hắc Mang chờ đợi ý kiến từ hắn.

Hắc Mang tựa như nghe thấy một câu chuyên hài hước, hắn bật cười: “Con mẹ may! Tao đâu có ngu, để chúng nó rời đi để báo cảnh sát hả!”. Hắc Mang mang theo ánh mắt dâm ô lướt xung quanh, hắn nở nụ cười dâm đãng: “Để chúng nó rời đi, anh em tao lên giường với nhau à!”.

Thuộc hạ Hắc Mang ở xung quanh nghe xong tất cả đều cười lớn “haha”

“Lão đại nói đúng, bọn tao hôm nay đến là để chơi gái”

“Nhìn cô gái đằng kia kìa, ngực to mông nở, được lên giường với cô ta thì thật là thich”

“Thằng ngu, con đấy tao chấm trước mày rồi”

“Con mẹ mày, nó là của tao”

Nghe mấy tên đó nói lời ô uế, mọi người trở lên rét run, những cô gái ưa nhìn biết rằng tối nay mình khó tránh khỏi bị xâm hại rồi.

Ngồi khuất phía trong, một cô gái xinh đẹp, tầm khoảng mười tám không ngừng cắn môi hoảng sợ, hôm nay cô thật đen đủi, lần đầu đi chơi nhưng không ngờ lại gặp tình cảnh như vậy, cô biết mình rất xinh đẹp nên cô phải cố gắng tránh né ánh mắt của những tên kia, những sự việc không như cô muốn, một tên đã nhìn thấy cô, ánh mắt dại ra, trong con mắt tràn ngập sự dâm dục

“Lão đại! Anh thấy cô gái ở trong kia không?”

Hắc Mang đảo mắt nhìn sang hướng tiểu đệ nói, sắc mặt hắn y hệt tên tiểu đệ: “Con me nó! Cực…cực phẩm, haha, lão tử hôm nay thật may mắn, tùy ý đi ra ngoài giải quyết thằng ranh con mà không ngờ lại gặp hàng cực phẩm, mà lại còn là hàng non chứ, hà hà”.

Cửu Liên bị Hắc Mang nhìn thấy, cô hoảng sợ, con mắt đỏ hoe như muốn khóc ‘Hôm nay có lẽ mình không giữ được thân thể rồi’.

“Toang!”

Tiếng chai vỡ cũng khiến mọi người kinh sợ, nhìn Diệp Hoa cầm cái chai vỡ trên tay khiến mọi người cảm thấy mồ hôi sau lưng ướt đẫm. Vạn lần không nghĩ người thanh niên này vậy mà dùng trai rượu đập nát đầu một trong ba người cầm đầu thế lực trong thành phố.

Diệp Hoa mặc kệ ánh mắt của đám người xung quanh, theo thói quen hắn rút một điếu thuốc từ trong bao ra, đánh lửa hít một hơi dài.

Hắc Mang bị Diệp Hoa cho ăn một chai rượu vào đầu, hắn u mê, sờ tay lên trán, nhìn vết máu loang lổ trên tay, con ngươi co rụt hắn tức giận nói: “Con mẹ nó! Chúng mày xông lên chém chết thằng chó này cho tao”.

Sau khi nghe được lời lão đại nói, hai tên to lớn nhất trong đám người đó nhất thời chen nhau xông lên, bàn tay thô tô hướng về phía Diệp Hoa.

Ánh mắt Diệp Hoa híp lại, hai tên to con đến gần, trong nháy mắt, Diệp Hoa một cước vào thẳng bụng hai người, một cước trúng hai người, hai người đau đớn che chỗ bụng vừa bị đạp một cước.

Hắc Mang một tay ôm trán, một tay cầm thái dao, đáy mắt nồng đậm sát ý: “Thằng này thân thủ không tồi, tất cả cùng nhau xông lên làm thịt nó!”

Lữ Uy, Vương Minh cùng Nhữ Khải thấy lão đại bị bao vây ba người đã sớm có mặt,

Nhữ Khải còn đỡ, Lữ Uy cùng Vương Minh lúc đầu còn có thể ứng phó, chỉ chốc lát sau đã rơi xuống hạ phong.

Đối phó với người bình thường con có thể, nhưng những người này, rõ ràng là những tên chém người không ghê tay, đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thủ tất cả mọi người này đều không kém, có thể lấy một địch mười, huống chi là hơn chục người đối phó với ba người.

Hắc Mang cùng một đám thủ hạ cười hì hì đứng ở đó cách không xa nhìn cảnh bốn người phản kháng.

Một lúc sau, Hắc Mang mất đi tính nhẫn nãi, con ngươi trở nên âm độc: “Haha, ranh con mày nhìn ba đứa bạn mày sắp chịu hết nổi rồi, còn không mau quỳ xuống xin lỗi, để lão tử còn làm việc”. Nói xong hắn quét ánh mắt dâm ô qua nhìn Cửu Liên.

Trước giờ Hắc Mang chơi đùa không có chút kiêng kỵ nào, không ít lần ở nơi công cộng làm ra loại chuyện này, thậm chí tụ hội tập thể, ở trước mặt tất cả mọi người cùng phụ nữ làm loại chuyện này, hắn thực sự làm được, hơn nữa còn lấy thế làm niềm vui.

Theo lời nói của Hắc Mang, đám thủ hạ xung quanh lại được một trận hò hét ồn ào

Cửu Liên thấy hắn nhìn mình, cô sợ hãi cầu mong đám người Diệp Hoa có thể câu giờ đợi công an đến.

Những người khác cũng có suy nghĩ như Cửu Liên, nếu không cái kết của mọi người cũng không khác cô là mấy.

Ngay lúc này một tên cầm dao chém tới Diệp Hoa, trong nháy mắt, một cánh tay thon dài giơ lên, một tay đem cổ tay tên cầm dao bóp lại.

“Mày…Thả tao ra”

Hắn vừa nói vừa cố gắng rút tay mình về.

Nhưng vừa mới động, lại đột nhiên phát hiện, cánh tay của mình bị bóp lại không thể động đậy được.

Hắn tiếp tục dùng lực rút một cái, kết quả lại như cũ vẫn không nhúc nhích được.

Một giây kế tiếp, Trần Sĩ Kiệt còn chưa phản ứng kịp liền “Rắc” một tiếng, âm thanh xương gãy lìa khiến cho người rợn cả tóc gáy vang lên.

“A…tay! Tay của tao…a a a a a!!!!”

Diệp Hoa bóp gãy cổ tay của tên cầm dao, làm hắn rống lên vì đau đớn.

Đầu lông mày kết một tầng băng mỏng, Diệp Hoa híp mắt quét qua Hắc Mang: “Tiếp theo đến lượt mày”.

Hắc Mang bắt đầu cảm thấy không ổn, hắn vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Không để hắn đợi lâu, một bước…hai bước…ba bước…”Phanh”. một tiếng ầm ầm vang lên, thân thể của hắn lấy mũi chân làm trung tâm, nghiêng 180° giơ chân đá, tên mặt chuột cách hắn gần nhất hoàn toàn còn không kịp ra tay chống đỡ cũng đã bị một cước đạp bay đi.

“A!!!” trong miệng hắn phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt ngất đi.

Diệp Hoa bắt lại một người trong đó, ném đi như bao cát, trực tiếp đập vào người của một tên khác, ngay sau đó lại bỗng xoay nhẹ người một cái, một cước đạp bay người bên phải.

Ở bên kia Hắc Mang thấy một nhóm tiểu đệ ít nhất có mười mấy người, bọn họ lại đều là người đã được trải qua việc huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng kết quả thậm chí ngay cả sức đánh trả cũng không có, trong chốc lát, một, hai, ba tên liên tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Hắc Mang không nhịn được xuất thủ, con ngươi chợt lóe, chân di chuyển, hướng về phía sau Diệp Hoa đánh lén.

Mắt thấy Diệp Hoa không có chút phản ứng nào, Hắc Mang mặt đầy vui vẻ. Đắc thủ!

Kết quả, ngay lúc hắn ra tay, trong nháy mắt “Quét” một cái, Diệp Hoa như có mắt sau lưng, ngón tay trắng thon dài đột nhiên như biến thành cây đao chắc chắn, mang theo cuồng phong, đột nhiên hướng về nơi yếu ớt nhất của hắn là cần cổ mà đánh tới.

“A a…” Cổ họng giống như bị một cái bàn tay to lớn bóp lại, trong lồng ngực không khí nhanh chóng bị rút đi, cả khuôn mặt của Hắc Mang phồng thành màu gan heo.

Hắc Mang cảm nhận mùi vị của tử vong, chỉ cần Diệp Hoa thêm một chút lực là hắn đi gặp Diêm Vương.

Trên mặt Diệp Hoa từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ tùy ý, dường như đối với hắn đánh ngã một bang lớn như bang hắc cẩu là điều hết sức bình thường.

Mọi người xung quanh sớm đã trợn mắt, há hốc miệng, nếu truyền ra lão đại bang hắc cẩu đánh lén một người thanh niên mà còn không thành công thì chắc thành chuyện cười cho cả thành phố mất. Nhưng lúc này không một ai dám cười, sợ Diệp Hoa động đến mình lên chỉ dám ngậm mồm theo dõi tình hình.

Diệp Hoa tay không xách cổ Hắc Mang, một người nhỏ bé lại có thể một tay xách bổng người to lớn như Hắc Mang cũng đủ biết Diệp Hoa có bao nhiêu cân lượng.

Sắc mặt lười biếng, môi mỏng khẽ nhếch làm lên vẻ tà mị: “Nói đi, mày muốn chết kiểu gì!”