Màn đêm nhanh chóng phủ xuống, Diệp Hoa vừa mới từ phòng tắm đi ra thì nhận được một cuộc gọi,

“Tút, tút…Tút”

Nhấc chiếc điện thoại bàn nhẹ nhàng áp lên tai, hắn khẽ nói: “Alo! Ai vậy?”

Từ bên đầu dây truyền lại một âm thanh gấp gáp: “Lão đại, anh đâu rồi?”

Diệp Hoa đáp: “Tao đang ở nhà, có chuyện gì hay sao?”

“Ơ! Lão đại, anh quên rồi sao? Sáng nay anh em mình có hẹn nhau tối nay đi quán bar Hư Vô mà, đừng bảo anh quên nhé!”.

“…”

Qủa thật chuyện này hắn quên mất, nhưng vì sự kiêu ngạo của mình Diệp Hoa cố tỏ vẻ như không: “Sao tao quên được, được rồi chúng mày đang ở đâu tao ra”.

Vương Minh đen mặt, không biết nói gì với lão đại, ‘con mẹ nó vậy mà anh dám bảo không quên được’. Nghĩ là vậy nhưng cho Vương Minh mười lá gan hắn cũng không dám nói thế, chỉ thở dài mở miệng: “Thôi được rồi, anh ra đoạn ngã ba gần trường học đi, bọn em đứng đó chờ anh”.

“Ừ được rồi, giờ tao qua”. Nói xong Diệp Hoa cúp máy, lên phòng chuẩn bị thay quần áo.

Mở tủ quần áo, bên trong hầu như độc quần áo đồng phục, chỉ có vài ba bộ là quần áo thường ngày, tùy ý chọn một chiếc áo phông màu đen cùng một chiếc quần short màu đen, hắn nhanh chóng thay quần áo rồi mở ngăn kéo lấy ra một sấp tiền đỏ chót. Hỏi hắn tiền lấy đâu ra ư? Tất nhiên tiền hắn đi xin bẩn rồi, nhưng hắn chỉ lấy tiền những tên lưu manh côn đồ chuyên bắt người khác thôi còn những người khác hắn không động chạm tới, vì vậy Diệp Hoa còn được rất nhiều yêu quý.

Chuẩn bị xong Diệp Hoa chuẩn bị đi thì nhìn thấy Diệp Linh đang ngồi gác chân lên ghế xem tv.

“Nhóc con, tối nay em không đi học à”. Diệp Hoa nghi ngờ hỏi.

“Diệp Hoa, anh có biết mấy giờ rồi không hả? 10 giờ, 10 giờ rồi đấy”. Diệp Linh bị nghi oan tức giận phồng má hét to.

Nhìn đồng hồ đang điểm 10 giờ Diệp Hoa có chút xấu hổ, hắn cười mỉm nói: “Thôi anh có việc bận, anh đi đây”

“Anh đi chơi đúng không? Cho em đi với”. Diệp Linh quệt miệng, bắt đầu giở trò làm nũng.

“Không được, nhóc con em ở nhà đi”. Diệp Hoa kiên quyết lắc đầu

“Hừ, Diệp Hoa xấu tính, không cho đi thì thôi, đã nói bao lần rồi em không phải nhóc con”. Nhìn quần áo Diệp Hoa đang mặc dùng đầu gối cô cũng biết tối nay anh ra ngoài là để đi chơi, đã không cho cô đi chơi còn gọi cô là nhóc con làm cô cảm thấy tức giận không thôi.

“Thôi anh đi đây, nhớ xem một lúc rồi đi ngủ đấy”. Nói xong Diệp Hoa xoay người mở cửa bước ra.

“Hừ, người đâu mà như đàn bà”. Diệp Linh tức giận, lẩm bẩm

Ngã ba gần trường học rất gần nơi đây, Diệp Hoa mất chỉ vài phút là đã đến nơi.

Từ phía xa, ba người đã trông thấy Diệp Hoa, vẫy tay hô lớn: “Lão đại, bọn em ở đây này”

Xác định ba người ở đằng xa là Lữ Uy, Vương Minh cùng Nhữ Khải, Diệp Hoa tăng tốc bước nhanh.

Vương Minh nhanh chóng đến gần Diệp Hoa, xoay người chỉ tay vào hai con chiến mã đằng sau, hắn đắc ý nói: “Lão đại nhìn xem, hàng cực phẩm đấy”

Đảo mắt nhìn hai con xe trước mặt, Diệp Hoa ồ lên tiếng khẽ nói: “Chà! Hai con xe này chúng mày lấy đâu thế” Hai con xe đều là Kawasaki Z1000, một con được sơn màu đen, cùng một con được sơn màu đỏ, đứng dưới ánh đèn mở ảo của thành phố, hai chiếc xe trở lên nổi bật hơn bao giờ hết.

Vương Minh cười hì hì nói: “Một con là của Lữ Uy, một con là của Nhữ Khải, hai người mua lâu rồi nhưng hôm nay mới lén lút cầm ra chạy”.

Trong nhóm bốn người, Diệp Hoa thì có hơi nghèo nhưng ba người còn lại ai cũng đều là công tử nhà giàu, lắm lúc mọi người xung quanh còn không biết Diệp Hoa có mị lực gì mà có thể khiến ba công tử nhà giàu xưng một tiếng lão đại.

Lữ Uy bíp còi như để thị uy lời Vương Minh nói, hắn nhìn Diệp Hoa cười nói: “Lão đại, anh đi với Nhữ Khải đi, em đi với Vương Minh”.

Diệp Hoa gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bốn người nhanh chóng leo lên xe nổ máy lao vù đi mất, trong đêm tối hai chiếc xe chậm rãi đi song song, để lại hàng người nhìn ngưỡng mộ không thôi.

Lâu lắm Diệp Hoa mới cảm thấy phấn khích như vậy, trước kia hắn còn có sở thích sưu tập xe, nhưng là sưu tập ô tô. Trong bộ sưu tập của hắn, phải có đến hơn nghìn loại xe khác nhau, xe nào rẻ nhất cũng phải vài vạn đô la mỹ, còn những chiếc còn lại động tí đều là tính hàng triệu đô la, trong đó còn có nhiều chiếc xe đạt đến hàng chục triệu như Bugatti La Voatio Noire hay Rolls-Royce Sweptail. Chính vì vậy ngoài danh hiệu tỉ phú Diệp Hoa còn là người sở hữu danh hiệu người nhiều siêu xe nhất thế giới.

Diệp Hoa đảo mắt nhìn Vương Minh đang cầm lái, môi mỏng khẽ nhếch: “Vương Minh tao nghe nói kĩ thuật lái xe của mày không tồi, muốn đua không?”

Vương Minh cảm thấy thú vị bật cười: “Lão đại à, quả thật mọi chuyện anh đều giỏi hơn em nhưng về chuyện đua xe anh phải thua em rồi”.

Diệp Hoa nhíu mày, khẽ nói: “Thật sao!” Nói xong Diệp Hoa tăng ga, thoáng chốc chiếc xe đã lên tới 220 km/giờ, chiếc xe bứt tốc phi nhanh như mũi tên lao ra khỏi vỏ.

Vương Minh cũng không chịu thua chỉ thoáng chốc tốc độ cũng ngang bằng Diệp Hoa, trong màn đêm hai chiếc xe một đen một đỏ phi nhanh như gió, để lại hai tàn ảnh ảnh đỏ đen trong màn đêm.

“Con mẹ chúng mày, bọn mày đang tìm chết sao?”

Hai người mặc kệ lời nói của những người đi đường, hai người vẫn thi nhau phóng lên trước.

Do quán bar gần ở trung tâm thành phốc chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi.

Diệp Hoa tới trước bỏ mũ, xuống xe nhìn Vương Minh cười nói: “Kĩ năng của mày không tệ đâu”.

Vương Minh hiển nhiên đã ngả nón cúi phục trước trình độ chạy xe của của lão đại, hắn không nhịn được văng tục: “Mẹ kiếp! Lão đại quá trâu rồi, cái gì anh cũng trâu như vậy”.

Hai người mải mê đua xe nhưng lại không để ý đến người ngồi sau mình, Nhữ Khải thì còn đỡ do tâm lý tốt nên sắc mặt hắn cũng chỉ hơi tái đi.

Còn Lữ Uy từ khi xuống xe đã vội vàng chạy đến một gốc cây nôn hồng hộc, sắc mặt trắng bệch như người chết

“Hai người chán sống rồi sao, ọe…ọe, Vương Minh sít nữa mày hại chết tao rồi”

Vương Minh gãi đầu, lúng túng cười: “Haha, tao xin lỗi, quên mất mày còn ngồi sau”.

Bốn người lúng túng một hồi xong cũng cất xe đi bộ vào quán,

Đây là một quán bar vô cùng sôi động ở thành phố Hàng Châu, gần như cứ đến buổi tối là chật kín người, lại không cần nói đến những ngày nghỉ.

Diệp Hoa cả người hời hợt mặc một chiếc áo đen cùng quần đen, nhưng do diện mạo cùng khí chất của hắn, từ lúc bước xuống xe đã không biết bao người phụ nữ nhìn lén. Đặc biệt những người phụ nữ ỷ mình có chút tiền đã bắt đầu liếm môi nghĩ cách câu dẫn cực phẩm này.

Muốn vào nơi đây cần phải đặt vé trước, nhưng Vương Minh đã lo sẵn vấn đề này rất nhanh bốn người đã đi vào bên trong. Bên trong đông nghịt người, từng người chen chúc xô đẩy nhau. Tất cả là một mớ hỗn loạn, còn có vài cặp không ngại việc quan hệ, bọn họ đè nhau ra làm tình cũng không cảm thấy xấu hổ. Mọi thứ bên trong quả thật rất dơ bẩn.

Do Vương Minh cầm tới là vé vip vì vậy nhanh chóng đã có tiếp viên đến dẫn bốn người ra một bàn riêng, bốn người ngồi xuống lần lượt gọi ra bốn ly cocktail.

Đợi một lúc, từ xa có một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc hở hang đi tới, eo nhỏ mềm mại nhưng tràn ngập tính đàn hồi, hai quả núi trước ngực như muốn phá tung mà chui ra, một thân sườn xám để lộ ra cặp chân thon dài, rắn chắc…khiến mọi nam nhân cảm thấy muốn đi tù.

Vương Minh đảo mắt nhìn Diệp Hoa, cười nói: “Lão đại, đây là chị Mị, là người quản lí quán bar này”

Diệp Hoa cũng khá bất ngờ, trông cô gái trước mặt này cũng chỉ tầm hai mươi tư hai mươi năm nhưng lại có thể quản lí một quán bar to như vậy.

Vô Mị đã quan sát Diệp Hoa từ xa, quần áo tuy không phải hàng hiệu nhưng khi mặc trên người anh lại toát ra một khí chất cao quý, lãnh đạm. Khí chất này không thể làm giả được, chỉ qua quá trình rèn luyện thì mới có được. Không chỉ có khí chất mà anh còn có một gương mặt rất hoàn hảo, chỉ dựa vào những điểm ấy đã khiến cô cảm thấy nóng rực.

Vô Mị tiến tới dính chặt Diệp Hoa, cách hắn chưa đến 10 cm, cô giơ ngón tay thón dài sờ lên ngực hắn, ghé vào tai nói thầm: “Em trai, lần đầu tới chơi sao? Bồi chị một đêm, từ nay về sau đến đây chơi đều được miễn phí, em thấy thế nào?”

Biết ý định của cô Diệp Hoa giơ tay chặn lại cánh tay mang ý định xấu xa đó, hai đầu lông mày kết thành một tầng băng mỏng, môi mõng khẽ nhếch mang theo ý cười: “Nữ nhân, cẩn thẩn cái miệng xinh xắn của mình”.

Vô Mị bị phát hiện ý đồ xấu, cô đỏ mặt xoay người rời đi.

“Này chị Mị, chị đi đâu vậy?” Vương Minh gãi đầu, nghi hoặc nói.

Vô Mị sao còn dám ở lại, bên dưới của cô đã ẩm ướt ở lại để bêu xấu sao. Nghĩ đến Diệp Hoa, như gặp được con mồi cô thè lưỡi liếm bờ môi đỏ mọng của mình.