CHƯƠNG 48

Cậu vì thất thần mà ngơ ngác dán mắt vào Lăng Vân Dực, Trúc Uyên sao lại không phát hiện?

Nghĩ đến Hà Duy coi trọng Lăng Vân Dực, hắn hơi nhướn mày: “Vì hắn?”

Hà Duy ngốc lăng, mờ mịt quay sang nhìn hắn.

Đáy mắt Trúc Uyên thoáng hiện ám mang, chỉ chợt lóe rồi vụt mất, đoạn hắn cười khẽ: “Tùy ngươi thôi.”

Hà Duy căn bản chả hiểu hắn nói gì, vì hắn? Ai cơ? Lăng Vân Dực? Tại sao vì Lăng Vân Dực? Đầu Hà Duy vốn đang loạn cào cào, lúc này càng không lý giải nổi.

Trúc Uyên đã thu hồi ánh nhìn, hắn giấu kín tất thảy cảm xúc trong mắt, chỉ bình thản bảo: “Tiếp tục đi, còn một lần thôi.”

Hà Duy cũng chịu hết nổi tình huống hiện tại, cậu là người muốn mau chóng kết thúc hơn ai hết, lập tức không nghĩ vẩn vơ nữa, tập trung hấp thu linh khí.

Lần này có chút bất đồng với mấy lần trước, cậu rõ ràng cảm giác được Đấu Linh trong cơ thể phát triển, không ngừng xao động theo dòng linh khí mãnh liệt tiến vào. Cả Kết Linh Tiên Y lẫn Băng Thế hoa đều chấn động, va đụng tứ tung trong người cậu.

Hà Duy bị chúng làm hơi đau, bèn nỗ lực hấp thu thêm nhiều linh khí để trấn an chúng, nhưng do có hai Đấu Linh nên Hà Duy cần gấp đôi linh khí mới khiến chúng bình tĩnh.

Tuy nhiên, sức chứa linh khí có hạn, cậu chẳng thể hút tiếp nữa, mà Kết Linh Tiên Y với Băng Thế hoa vẫn đang lao xao bất an.

Mới đầu Hà Duy tính xoa dịu từng đứa một, nhưng giờ đột nhiên lanh trí, trấn an cả hai cùng một lượt thì sao nhỉ? Dùng linh khí kiến tạo một vùng trời rộng rãi, đặt chúng vào đó…

Ý nghĩ vừa hiện, cậu liền cảm giác môi nóng lên, tâm thần hoảng hốt, rồi nghe Trúc Uyên cất giọng trầm thấp: “Đừng gấp, phóng thích trước đã.”

Hà Duy ngưng thở, cậu biết Trúc Uyên kinh nghiệm phong phú, khẳng định hiểu biết nhiều hơn mình, tức khắc phóng thuật trị liệu sơ cấp chẳng chút lưỡng lự.

Linh khí tức tốc chảy ra ngoài, Hà Duy cảm nhận rõ Kết Linh Tiên Y và Băng Thế hoa quyến luyến không rời, chỉ hận không thể quấn lấy toàn bộ linh khí, không để nó chảy ra một xíu nào.

Song thuật trị liệu đang phóng, linh khí liên tục tuôn ra, Hà Duy vừa thể hội Đấu Linh xao động, vừa chịu đựng cơn tê ngứa trên đầu lưỡi.

Chờ khi linh khí tan hết, dừng phóng thích kỹ năng, thần trí Hà Duy mới thoáng khôi phục. Cậu toan rời khỏi Trúc Uyên, nào dè lần này hắn không buông cậu ra.

Hà Duy hơi kinh ngạc, Trúc Uyên giữ chặt eo cậu, thì thầm: “Đừng nhúc nhích, tiếp tục hấp thu đi.”

Hà Duy làm sao có thể tập trung hút linh với tư thế này, nhưng không ngờ cậu chưa chủ động hút linh đã cảm giác được linh khí cuồn cuộn chảy tới từ Trúc Uyên, Hà Duy bị động tiếp nhận, nhất thời mất khả năng suy xét.

Theo dòng linh khí chảy xuôi, dường như Trúc Uyên cũng tiến vào thân thể cậu, tiếp xúc với Kết Linh Tiên Y và Băng Thế hoa. Cảm giác ấy thật khó diễn tả bằng lời, thậm chí có phần khủng hoảng, Trúc Uyên… làm gì vậy!

Hà Duy chẳng kịp nghĩ nhiều đã nhận thấy Trúc Uyên đang giúp cậu trấn an Đấu Linh, Hà Duy thôi nghĩ ngợi, dùng linh khí kiến tạo một khu vực rộng lớn theo sự dẫn dắt của hắn. Kết Linh Tiên Y và Băng Thế hoa nháy mắt bị dụ dỗ, tranh nhau tràn vào. Hà Duy thầm biết đây là thời cơ cực tốt, vì vậy lập tức bao chúng lại, đầu tiên hai Đấu Linh còn có chút nóng nảy quẫy đạp, nhưng khi luồng linh khí hùng mạnh ùn ùn áp tới, chúng nó ngoan ngoãn ngay tắp lự.

Ngay khoảnh khắc ấy, Hà Duy lĩnh hội được cảnh giới vong ngã trong lòng có linh.

Linh cảnh cấp một, linh cảnh mới thành lập đặt trong tim để an trí Đấu Linh.

Đây là thế giới thuộc về ký chủ và linh thể, nó giúp bọn họ kết hợp chặt chẽ, thấu hiểu nhau hơn.

Đơn giản trấn an Kết Linh Tiên Y cùng Băng Thế hoa xong, Hà Duy mở bừng mắt, mắt sáng rỡ lấp lánh, cậu hưng phấn nói: “Thành công rồi!”

Cậu đột phá từ kỳ biến hình lên kỳ linh cảnh!

Cảm xúc Hà Duy đang dâng trào, Trúc Uyên nhìn cậu, sau đó ôm cậu lên, mạnh mẽ khóa môi cậu.

Hà Duy trợn tròn mắt, Trúc Uyên vẫn nhìn cậu không nhúc nhích, sau đó xâm nhập vào miệng cậu, cuồng nhiệt quét khắp khoang miệng. Không có thuật trị liệu quấy nhiễu, Hà Duy có thể miễn cưỡng ổn định tinh thần, cậu khẽ nhíu mày, muốn lui ra sau tránh thoát, nhưng Trúc Uyên thoắt cái xông vào linh cảnh của cậu, cuốn lấy Kết Linh Tiên Y với khí thế không cho phép cự tuyệt.

Linh cảnh mới hình thành cực kỳ yếu ớt, làm sao chịu được đối đãi như vậy, Hà Duy chỉ thấy tim nhảy dựng, tê dại thấu xương nhanh chóng lướt khắp thân thể, rồi… cậu hoàn toàn mất khống chế.

Nụ hôn chấm dứt, Hà Duy cũng cạn ráo mặt mũi gặp người.

Trúc Uyên ôm cậu, vừa định mở miệng, bỗng có tiếng gào thét truyền đến từ chân trời, hắn hơi ngẩng đầu, thấy một sợi lông vũ trắng chậm rãi bay xuống.

Trúc Uyên nheo mắt, đáy mắt trầm xuống, hắn vươn ngón tay bắt sợi lông, lông chim vừa đụng hắn liền biến mất tăm.

Tuy vậy, Trúc Uyên vẫn nở nụ cười cực khẽ, chợt cúi đầu nhìn Hà Duy: “Ngươi đúng là chỗ nào cũng yếu, mới chạm nhẹ đã…”

Hắn chưa dứt lời, Hà Duy đã nhận ra quần dính ướt, nghẹn chết mất thôi.

“Được rồi.” Trúc Uyên hết sức rộng lượng, “Đã lên kỳ linh cảnh thì nhớ chăm chỉ tu luyện.”

Hà Duy nghe hắn nói thì hơi sửng sốt, hình như trong lời này có ý gì đó?

Đang mải nghĩ, Trúc Uyên đã bế cậu lên, Hà Duy vội hỏi: “Chúng ta phải đi à?”

Trúc Uyên gật đầu, Hà Duy nhìn ngay sang Lăng Vân Dực, Trúc Uyên chả buồn liếc đã đáp: “Yên tâm, không bỏ lại hắn đâu.”

Rừng Huyết Ma, mồ chôn đáng sợ của biết bao người, vậy mà họ lại thích đến thì đến, thích đi thì đi, y hệt tới chốn không người.

Trở lại chỗ cũ, Trúc Uyên thả Hà Duy xuống, bảo: “Từ kỳ linh cảnh đột phá lên kỳ hợp dung chẳng đơn giản vậy đâu, ngươi tự tu luyện trước đi, chỗ ta có ít việc cần xử lý.”

Hà Duy vừa nghe liền sáng mắt, thiếu điều hoan hô thật to, đi đi, mau lên mau lên.

Trúc Uyên quan sát cậu, chẳng thèm để ý cảm xúc lộ rõ của ai kia: “Cố gắng tu luyện.” Nói đoạn, hắn ôm mặt Hà Duy, nhìn sâu vào mắt cậu, “Ta chờ ngươi.”

Hà Duy bị bắt đối diện với hắn, dẫu Trúc Uyên không mở miệng, nhưng cậu cảm giác hắn chưa nói xong.

— ta chờ ngươi, chờ ngươi trưởng thành mang đến niềm vui cho ta.

Trúc Uyên cứ vậy rời đi.

Hà Duy ngồi trên giường ngọc hồi tưởng mấy ngày nay, tưởng như đã qua mấy đời.

Nhớ lại một tuần trước, đánh chết cậu cũng không tin mình có thể đột phá kỳ biến hình, lên thẳng kỳ linh cảnh trong thời gian ngắn như vầy.

Cảm thụ được linh cảnh rõ nét cùng hai Đấu Linh ổn định, trong lòng Hà Duy có chút hưng phấn, cậu có hai Đấu Linh và nay đã lên kỳ linh cảnh, chả biết linh kỹ kèm theo của chúng là gì ta?

Đang tính thử một lần thì chợt phát giác thứ khô lại trên quần, Hà Duy 囧囧, đành tạm ngừng ý định, đi thay đồ trước.

Cậu tới bên Lăng Vân Dực, lấy túi càn khôn của hắn tìm đại bộ nào thay, dù đến cái nơi quỷ quái này đã lâu, song cậu vẫn chưa thạo cách mặc trang phục mấy, vất vả lắm mới mặc chỉnh tề, lại tinh mắt phát hiện ngón tay Lăng Vân Dực giật giật.

Hà Duy mừng như điên, cuống quýt chạy qua, tới gần Lăng Vân Dực gọi nhỏ: “Lăng Vân Dực, ngươi tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?”

Cậu vừa dứt lời, cổ tay liền bị nắm, chàng trai đang ngủ yên chợt mở mắt, đôi mắt đen cực kỳ tỉnh táo.

Hà Duy giật mình, Lăng Vân Dực chỉ im lặng nhìn cậu.

Khoảng hơn một phút sau, Hà Duy nhịn không được phải lên tiếng: “Lăng… Lăng Vân Dực?”

Lăng Vân Dực nhìn chằm chằm Hà Duy, từ trán đến mắt tới mũi và cằm, thậm chí là cổ với xương quai xanh, cứ thế nhìn xuống mãi, rồi tầm mắt bỗng ngừng di chuyển.

Hắn dòm chòng chọc vào chỗ nào đó, tiếp theo khẽ nâng tay cầm lấy một sợi tóc mảnh đến mức mắt thường khó thấy.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua, sợi tóc tỏa hào quang u lam.

Hà Duy cũng thấy, đồng tử cậu co rụt, không khỏi lúng túng.

Tóc lam, là Trúc Uyên!

Lăng Vân Dực chỉ lẳng lặng quan sát, sau đó đầu ngón tay dấy lên ngọn lửa, sợi tóc bị thiêu thành tro tàn.

Đoạn hắn đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng nhếch môi, tròng mắt đen có chút ôn hòa, hắn nhìn Hà Duy, thấp giọng nói: “Ngươi lại cứu ta.”

Hà Duy thấy hắn như vậy, thoáng thở phào: “Giữa chúng ta đâu cần câu nệ, sinh sinh tử tử biết bao lần rồi, quan tâm ai cứu ai làm chi nữa? Ta cứu ngươi chẳng phải vì ngươi đang che chở ta sao.”

Lăng Vân Dực cười cực nhẹ, rồi ôm Hà Duy vào lòng: “Đúng vậy, giữa hai ta đích xác không cần câu nệ.”

Tuy sợi tóc ban nãy khiến Hà Duy hơi hoảng hồn, nhưng Lăng Vân Dực không nhắc, Hà Duy cũng chẳng biết giải thích sao, vả lại chỉ là sợi tóc, tại cái nơi âm u này có khi còn chả nhìn ra màu.

Kỳ thực cậu cũng hiểu bản thân đang lừa mình dối người, nhưng biết sao được? Cậu đâu thể nói, a, tóc Trúc Uyên nè, hắn tự dưng xuất hiện, còn cứu chúng ta…

Bộ Lăng Vân Dực tin chắc? Ha ha ha.

Nghĩ đến đây, Hà Duy liền đau đầu, chỉ biết ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Lăng Vân Dực ôm cậu sít sao, khóa chắc eo cậu, vây chặt cả người cậu, dù cách một lớp quần áo, song sự mềm mại trên thân và nhiệt độ da thịt truyền tới không thiếu mảy may.

Hơi thở quen thuộc, độ ấm quen thuộc, hắn vùi vào tóc cậu, đột nhiên cười buồn, âm thanh trầm thấp nhưng dễ nghe đến lạ.

Hà Duy chợt hoàn hồn, hỏi thầm: “Lăng Vân Dực?”

“Ừ.” Hắn đáp khẽ, chất giọng trầm mang theo một chút triền miên khó tả, “Hà Duy, ta chỉ có ngươi.”

Thân thể Hà Duy cứng đờ, Lăng Vân Dực hạ môi hôn lên cổ cậu, nhẹ giọng bảo, “Không sao, dù cho ngươi…”

Còn chưa dứt câu, hắn đã thoáng nhướn mày, tay phải bảo vệ Hà Duy, Hung Kiếm Huyết Tàn trên tay trái đã tuốt khỏi vỏ.

Tu vi hiện nay của Hà Duy không thấp, cũng nhận thấy rõ một luồng khí âm lãnh ùn ùn ập tới.

Cậu vội vận linh khí, thoáng chốc thấy được hắc vụ vô tận phía chân trời.

Một hình thái mơ hồ dần hình thành, chất giọng ẩm lạnh khiến lòng người phát rét: “Quả nhiên là ở đây, linh thể vàng kim ngon lành biết bao, không uổng công ta hao tâm tổn trí đuổi theo!”

Tiếng nói hạ xuống, một thân ảnh thuần đen mờ ảo từ từ hiện lên, thấy không rõ dung mạo gã, song đôi đồng tử âm hàn tê buốt lại xoáy thẳng vào Lăng Vân Dực.