CHƯƠNG 25

Sau khi lấy lại tinh thần, Hà Duy mau lẹ ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa, ngưng thần tĩnh khí, tiến nhập trạng thái cực kỳ nhanh.

Tiếp đó, cậu mơ hồ cảm giác được Đoan Thanh ngồi đối diện mình, đi kèm với khí tức mát lành là chất giọng u tĩnh đặc biệt của hắn vấn vít bên tai: “Thủy chi sở chí, linh dẫn quy lai, tâm vô bàng vụ, ngưng thần…”

Hà Duy mới rồi còn lơ đãng lại đột nhiên nhíu mày, dù cậu đã nhắm mắt, nhưng vẫn “nhìn thấy” rất nhiều linh khí xanh lam cuộn trào mãnh liệt quanh thân, cực kỳ dày đặc, trải rộng khắp không gian, tuần hoàn lưu động.

Trái tim bỗng kích động như được khơi dậy sự cộng hưởng, cậu nhận thấy nội tâm đang điên cuồng gào thét, khao khát, muốn hút lấy những linh khí đó.

Cậu cố kiềm chế một chút, nhưng thực sự quá mê người, linh khí màu lam dồi dào tựa như cây kẹo bông đường khổng lồ đầy dụ hoặc, nỗi xúc động dâng trào trong lòng Hà Duy, cậu bắt đầu ăn ngấu nghiến chẳng chút nể nang.

Ra sức cắn mấy miếng, lại có một luồng linh khí lam thẫm mạnh mẽ tập kích, chậm rãi bao lấy cậu, đồng thời ngăn cậu tiếp tục hấp thu.

Luồng linh khí này hết sức thuần khiết, khoảnh khắc được bao quanh, tim Hà Duy khẽ run lên, thật hấp dẫn, còn cám dỗ hơn kẹo bông đường ban nãy gấp trăm lần.

Hà Duy bị vây trong đó, chẳng hề do dự mà lập tức lao lên gặm cắn như con thú nhỏ.

Nhưng luồng linh khí lại vô cùng dày nặng, dẫu nó không tránh không né, song Hà Duy cắn chả được miếng nào. Cắn không được, tâm liền ngứa, thế nên tiếp tục nhào tới. Nhưng lần này linh khí không mặc cậu cắn nữa, mà nhẹ nhàng ôm chặt cậu, dẫn cậu mở rộng ra ngoài.

Hà Duy hơi sửng sốt, rốt cuộc tập hợp được chút lý trí, cậu nhận ra luồng linh khí thuần khiết này đến từ chính Đoan Thanh… Đối phương muốn dẫn đường cho mình, còn mình lại muốn xơi luôn hắn, híc… thật không nên.

Vội vàng bình ổn tâm thần, Hà Duy miễn cưỡng kiểm soát được xúc động muốn nhào lên, nghiêm túc thuận theo Đoan Thanh.

Một khắc sau, Hà Duy mới cảm nhận được ưu điểm của việc có người dẫn đường.

Linh tuyền đúng là tràn đầy thủy linh, nhưng linh khí dồi dào cũng sẽ phân chia ưu khuyết, thậm chí còn có thể hòa lẫn đủ loại tạp chất. Nếu Hà Duy tự dẫn linh, cũng chỉ mù quáng thôn phệ được một ít linh khí khá yếu, chưa kể lãng phí nhiều thời gian, mà hiệu quả chữa trị Đấu Linh còn rất nhỏ.

Có cao thủ hệ thủy như Đoan Thanh giúp đỡ, cậu có thể nhìn rõ hơn, phân biệt càng chính xác, càng xác định đúng mục tiêu, hấp thu toàn linh khí lam thẫm, bảo là làm chơi ăn thật cũng không ngoa.

Dần dà, Hà Duy cũng lĩnh ngộ được một ít kiến thức, nhắc tới cũng dễ phân biệt, thủy linh đều màu lam nhưng đậm nhạt khác nhau, nhiều nhất là thủy linh màu nhạt gần như trắng, nhưng cũng yếu ớt nhất; đậm hơn chút như màu trời thì có mùi vị hơn; mà những thủy linh xanh thẳm như nước biển chính là cực phẩm.

Hương vị của chúng đặc biệt thơm ngon, sau khi hấp thu quả nhiên thần thanh khí sảng, mỗi một tế bào đều đang reo hò.

Tuy nhiên, thủy linh lam thẫm tương đối dài mảnh và nghịch ngợm vô cùng, đâu dễ bắt giữ, may có Đoan Thanh ở đây, Hà Duy hấp thu rất thuận lợi.

Tu luyện quên cả trời trăng, một ngày một đêm vụt qua trong nháy mắt, nếu không phải Đoan Thanh bỗng nhiên thu công, Hà Duy còn chưa nỡ mở mắt.

Lúc đến trăng đã lên cao, khi tỉnh lại vẫn là ánh sao chiếu rọi, ấy mà đã qua một ngày một đêm.

Đoan Thanh cười nói: “Ngươi rất có thiên phú.”

Hà Duy được khích lệ mà có chút ngượng ngùng, chỉ cười cười.

Đoan Thanh không nhiều lời, chỉ nhẹ giọng bảo: “Đến đây, xuống nước nào.”

Hà Duy sững người.

Đoan Thanh đã thoát trường bào, ánh trăng lấp lánh, giữa màn sương bàng bạc, làn da trơn bóng dường như vô cùng mịn màng…

Đầu Hà Duy ong lên, hấp tấp dời mắt ra chỗ khác, a a a, không dám nhìn đâu! Nếu ông lớn Đoan Thanh không đẹp tới mức này, cậu cần chi phải rối rắm như vầy!

Đoan Thanh lại hờ hững, hắn chậm rãi đi vào nước, tóc bạc buông rũ như có sinh mệnh, nhẹ nhàng phiêu đãng trên mặt nước, màu bạc hòa cùng xanh biếc nom như dây lưng bạch kim tinh xảo quấn quanh lãnh ngọc, xinh đẹp vô ngần.

Từ đầu đến cuối Hà Duy đều chẳng dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng đâu thể cứ thất thần mãi, củng cố tâm lý một lát mới chậm chạp cởi quần áo, rồi bước xuống nước.

Thò đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, nếu tránh không thoát thì cứ xông lên thôi! Có điều nhất định phải ghi nhớ: Đoan Thanh là đực, đực, thực sự là đực, vì vậy đừng… đừng nghĩ nhiều quá!

Đang mải nghĩ, chợt cảm giác được một tầm mắt đang xoáy thẳng vào mình, Hà Duy vừa ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với Đoan Thanh, đôi đồng tử nhạt màu đang bình tĩnh dán mắt vào ngực cậu.

Tròng mắt nhạt màu trong suốt, nhưng trong đó ẩn chứa chút nhiệt độ. Bị nhìn như vậy, tâm lý Hà Duy mới xây nên nằm sát bờ vực sụp đổ…

Hên là Đoan Thanh chỉ nhìn thoáng qua liền dời mắt, Hà Duy từ từ di chuyển, nhác tới gần đã bị Đoan Thanh ôm chặt.

Hà Duy: “…” Mợ nó! Áp sát thế này là… là muốn làm gì hả! Sắp bốc hơi rồi biết không!

Đầu Hà Duy kêu ong ong, trước đây không chú ý, dựa sát mới phát hiện Đoan Thanh cũng cao lắm nha, dẫu tính tình tốt, diện mạo đẹp, nhưng thân hình cũng đâu thua kém!

Cánh tay ôm chặt cậu tuy trắng nõn, nhưng cực kỳ mạnh mẽ.

Lưng Hà Duy dán sát ***g ngực Đoan Thanh, cả người cậu bị Đoan Thanh vây vào lòng, hoàn toàn bao trùm…

Hà Duy bi ai, mình lùn dữ vậy trời? Không khoa học gì hết!

Đợi đã, trọng điểm là, hai người tại sao phải làm vậy?

Kế tiếp, Đoan Thanh liền giải đáp nghi ngờ cho cậu: “Nhắm mắt lại, thủy linh trong linh tuyền rất hung mãnh, ta sợ ngươi nhất thời không chịu nổi.”

Hà Duy giật mình, rồi lập tức hiểu ra.

Bởi cậu nhận thấy linh tuyền tưởng chừng bình lặng vô ba, nhưng dòng nước xiết bên trong lại đang dậy sóng, nước suối xao động ra sức gạt chân cậu. Nếu không nhờ Đoan Thanh ôm, e rằng cậu đã bị cuốn đi.

*vô ba: không có sóng

Cậu tập trung tinh thần, lập tức nhắm mắt, tiếp tục hấp thu linh khí dưới sự dẫn dắt của Đoan Thanh.

Tiến vào linh tuyền và ở trên bờ là hai thể nghiệm hoàn toàn bất đồng.

Nếu nói trên bờ là cậu một mực khi dễ linh khí, nhưng khi xuống nước, toàn bộ cục diện đã đảo ngược, bốn phía tràn đầy linh khí lam thẫm cuồn cuộn, nhưng chúng quá mức cường đại, cậu căn bản chẳng thể chống đỡ, chớ nói chi hấp thu, thậm chí có cảm giác khủng bố bản thân sắp bị nuốt trọn tới nơi.

Cũng may có Đoan Thanh hộ tống, sau khi vượt qua kích động ban đầu, cậu một lần nữa trấn định, bắt đầu thong thả hấp thu.

Bất tri bất giác, Hà Duy rơi vào cảnh đẹp.

Kỳ thực dẫn linh không khó, khó là khó ở chỗ làm sao tìm được linh khí thích hợp với mình giữa hằng hà sa số, mà nơi này là phục địa trời sinh, khỏi phải suy xét cái đó. Một vấn đề khác chính là dẫn linh xong phải giữ lại được, đối với Hà Duy thì chẳng thành vấn đề, đừng nói giữ lại, linh khí dồi dào vừa hút vào đã bị trái tim hấp thụ, muốn nhấm nháp còn chả kịp.

Linh khí phong phú liên tục bị thân thể thu nhận, dần dà, Hà Duy như chìm vào trạng thái nhập định, hoàn toàn không cảm giác được hoàn cảnh xung quanh.

Một ngày một đêm nữa trôi qua, Đoan Thanh vốn đang nhắm mắt đột ngột mở mắt, hắn hơi hơi cúi đầu, quan sát thiếu niên trong lòng.

Thiếu niên nhắm nghiền hai mắt, dịu ngoan tựa vào người hắn, tóc đen như mực nổi bật trên làm da trơn mịn tinh tế, mặt mày thanh tú, cánh môi hồng nhuận nom càng non mềm trong làn hơi nước.

Đoan Thanh lẳng lặng ngắm nhìn, rồi hạ tầm mắt, từ cái cằm khéo léo đến cần cổ mảnh khảnh, thẳng tiến vùng da thịt bóng loáng trước ngực.

Giữa một mảnh thủy quang oánh lam, vùng da nơi tim vốn trắng lại có một đóa hoa băng yêu dã thoắt ẩn thoắt hiện, màu sắc cực nhạt, song đang chậm rãi hiện rõ hình dáng.

Đoan Thanh rất có kiên nhẫn, hắn dẫn dắt cậu hấp thu thủy linh, nhờ sự tẩm bổ không ngừng của thủy linh, hoa băng dần hiển lộ diện mạo.

Chỉ nhị phong phú, ngạo nghễ tùy ý, sắc xanh thẫm như một ấn ký ngang ngược khắc lên trái tim thiếu niên.

Đoan Thanh nhếch khóe miệng, ngón tay trắng nõn dịu dàng phác họa hình dáng hoa băng, xúc cảm mềm như tơ, thủy linh phối hợp chặt chẽ, hắn híp mắt.

Đầu ngón tay nhảy nhót trên làn da, mà chỉ nhị bên trong cũng sinh trưởng mãnh liệt.

Thánh linh Băng tộc lại bị phong ấn trong cơ thể thiếu niên yếu đuối này…

Là ai làm?

Hơi hồi tưởng một chút liền có đáp án.

Lam phát băng mâu, vừa giơ tay liền giết chết năm tên Tu La tộc, trừ Trúc Uyên thì còn ai?

Song… hắn làm thế vì lý do gì?

Đoan Thanh bế thiếu niên lên, cúi đầu đánh giá cậu.

Đấu Linh tím, một bộ y phục. Thế này chưa đủ khiến Trúc Uyên chú ý…

Ánh mắt đảo qua từng nơi trên thân thể gầy yếu, trong đầu chợt lóe linh quang, đồng tử nhạt màu của Đoan Thanh thoáng hiện thích thú.

Hóa ra là thế, thể hoán linh bẩm sinh ư? Vậy cũng dễ hiểu.

Hắn cười khẽ, hiếm có lúc vui vẻ.

Đặt ngang thiếu niên trên mặt nước, hắn tập trung nhìn vào, trong tay chợt xuất hiện một hộp gấm tinh xảo, hắn mở hộp, bên trong có một hạt giống tản ra ánh sáng hồng nhạt.

Đoan Thanh không chạm vào nó, chỉ nhấc một dòng hơi nước bao lấy hạt mầm, nhẹ nhàng đưa vào miệng thiếu niên.

Hà Duy vẫn đắm chìm trong thế giới hấp thu linh khí, không hề phát giác, mà hạt giống hồng nhạt vừa chạm môi liền chui tọt vào ngay tức khắc, biến mất trong nháy mắt.

Đoan Thanh vươn tay trái phủ lên ngực thiếu niên, một luồng thủy linh khổng lồ mãnh liệt tuôn ra, kích hoạt đóa hoa băng xanh thẫm. Hoa băng trương dương, nhu phấn phụ cốt, khoảnh khắc được thủy linh quấn lấy liền phát ra mùi hương ngọt ngào khiến người ta ngạt thở.

*nhu phấn phụ cốt: kiểu như phấn hoa mềm mại phủ khắp nụ ._.

Đoan Thanh chợt hoảng hốt, kiềm lòng không đậu ôm chặt eo thiếu niên, song hắn tức thì bình tĩnh lại, niệm Thanh Tâm chú mới xua tan được mùi hương chí mạng kia.

Rũ mi nhìn kỹ, hắn không khỏi cong khóe miệng.

Thánh linh Băng tộc, thân mang sức mạnh diệt thiên. Tà linh Mộc tộc, dây dưa thấu xương.

Trúc Uyên, ngươi đã muốn nhờ cậu ta tìm đối thủ, vậy ta sẽ khiến thiếu niên được người người ái mộ!