Lạc Tinh bất chợt rùng mình, cô ả không nghĩ tới mới chỉ đối đáp có mấy câu mà đã khiến cho cô nàng suýt nữa thì lòi đuôi.

Đương nhiên Lạc Tinh biết lý do của tất cả mọi việc đêm qua, chính cô ta là người đã cho người bỏ thuốc vào rượu, và cũng chính cô ta lấy bản thân ra làm mồi nhử để Lạc Lạc vào tròng.

Mọi việc đêm qua đều có sắp xếp, không chi tiết nào là chi tiết thừa.

Chỉ có điều cô ta vẫn không thể xác định được người đã chơi Lạc Lạc đêm qua là ai.

Vốn dĩ Lạc Tinh đã sắp xếp cho Lạc Lạc vài vị giám đốc có tuổi.

Lạc Lạc tuy phải chịu nghèo khổ hơn chục năm nhưng nhan sắc lại là tuyệt phẩm, mấy lão già đó muốn thử nhúng chàm tiểu thư của nhà họ Lạc xem tư vị ra sao.

Sở dĩ mấy lão đó có suy nghĩ như vậy cũng là vì Lạc Tinh luôn đi ra ngoài âm thầm rêu rao rằng Lạc Lạc ở nhà họ Lạc không quá tốt.

Tuy là con gái ruột nhưng lại không được ba mẹ để ý.

Nếu là một người khôn ngoan thì đương nhiên sẽ không nghe theo lời dụ ngon ngọt của Lạc Tinh.

Tuy Lạc Lạc không được chú ý nhưng vẫn là đứa con ruột thịt duy nhất của Lạc gia, bây giờ có thể như vậy, nhưng sau này ai mà biết được.

Chỉ có điều mấy lão già ngu ngốc đó lại không biết điều.

Thử hỏi khi mọi việc lộ ra, nhà họ Lạc chẳng lẽ lại không ra mặt cho vị Lạc tiểu thư chân chính đó?

Nguyên văn của sự việc đêm qua là thế này.

Lạc Lạc đến quán bar để tìm Doãn Đình Thâm, nào ngờ khi đến nơi lại chạm mặt Lạc Tinh ở đó.

Sau khi chuyện tiểu thư thật tiểu thư giả lật tẩy, Lạc Tinh đã bị không ít người trong giới khinh thường.

Cô ta vốn muốn đến quán bar để tìm Doãn Mặc thì lại bị đám cậu ấm cô chiêu kia ngăn lại rồi ép uống rượu.

Tuy bên ngoài Lạc gia vẫn rất coi trọng Lạc Tinh, nhưng đám người đó chỉ nghĩ rằng người nhà họ Lạc muốn kéo chút mặt mũi nên mới để tin tức tốt truyền ra ngoài.

Thế nên có vài cô gái vốn đã ghét cái tính bạch liên của Lạc Tinh thì lại càng được thể mà lên mặt.

Khi Lạc Lạc đến nơi thì cô nhìn thấy Lạc Tinh bị dồn đến góc tường.

Cô ta vẫn như vậy, mang khuôn mặt ngây thơ mà từ chối rượu.

"Đừng...!tôi thực sự không biết uống rượu mà...!mấy cậu...!mấy cậu đừng làm như vậy..."

Mấy người đàn ông trong quán bar đã sớm thèm nhỏ dãi con cừu non xinh đẹp này, chỉ cầu đến lúc cô nàng bị chuốc rượu say rồi lừa lên giường.

Lạc Tinh cũng biết chuyện đó, nhưng cô ta lại phải giữ cái điệu bộ này, bởi vì Doãn Mặc có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Cô ta nhận được tin Doãn Mặc đã đến quán bar này, sau khi biết được thì Lạc Tinh tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Phải dùng bao nhiêu thủ đoạn cô ta mới câu dẫn được Doãn Mặc, nếu chẳng may Doãn thiếu gia lại bị con hồ ly tinh nào đó hớp hồn tiếp thì sao?

Vốn chưa biết phải làm gì thì Lạc Tinh lại thấy được Lạc Lạc ở cửa quán bar.

Cô ta nhanh trí nảy ra một ý định.

Trong phút chốc, cô ả đã chạy đến sau lưng Lạc Lạc.

"Chị, chị cứu em."

Đám thiếu gia tiểu thư kia sau khi nhận ra người tới là Lạc Lạc thì cũng không muốn quá trớn.

Nhưng vẫn có nhiều người được đà lấn tới, ép Lạc Lạc phải uống rượu.

Lạc tiểu thư chân chính sao có thể từ chối rượu ngon lại miễn phí đến miệng.

Cô hào sảng nhận lấy một ly rồi uống cạn, sau đó hệ thống mới báo cho cô biết rượu mà cô đã uống bị động tay động chân rồi.

Cô nhận ra người đưa ly rượu ban nãy cho mình lại chính là một cô gái chơi khá thân với Lạc Tinh.

Cô liếc nhìn cô em gái trà xanh bằng ánh mắt sâu thẳm.

Cũng tốt...!dù sao cũng đang muốn tiếp cận Doãn Đình Thâm, đã vậy thì tiến lên thôi.

Nguyên văn câu chuyện đêm qua là như vậy.

Sau khi ông bà Lạc nghe được mấy lời chắp vá của Lạc Tinh thì bỗng chợt nhìn cô ta với ánh mắt khác.

Lạc Tinh cũng biết bản thân đã nói hớ, tiếp theo đó, cô ta lại bắt đầu diễn cảnh cô gái ngây thơ vô tội.

Mà ông bà Lạc lại ăn nhất dáng vẻ này của cô ta.

"Ba...!mẹ...!hai người tin con...!con...!đúng là con đã đến quán bar đó rồi gặp chị gái ở đấy.

Chị gái cũng vì chắn rượu cho con mà gặp chuyện, mà con biết chị gái là người tốt, nhất định là do rượu có vấn đề nên mới xảy ra chuyện đó..."

Lạc Tinh càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng, cô ta bất chợt khóc nấc lên, khóc rất thảm thiết, giống như người gặp chuyện đêm qua mới là cô ta.

Lạc Tinh bụm mặt khóc.

"Tất cả là lỗi tại con, là tại con...!huhu...!là do con nên chị gái mới phải chịu khổ.

Nếu không có con thì chị cũng không bị ba mẹ mắng...!vậy cứ để con đi chết điii...."

"Không...!Tiểu Tinh con làm cái gì vậy?!"

Lạc Tinh nói rồi bất chợt đứng lên đâm thẳng vào cột nhà.

Lạc Lạc nhìn mà cạn lời, cô ta định diễn cảnh giống như phim cung đấu cổ trang lúc 8 giờ tối hay gì?.