Dư Gia Đường đi theo Đoạn Cảnh Huyền đi du lịch rất nhiều địa phương, có khi qua liên tục mấy châu quận cũng không hề dừng chân, có khi ở một chỗ lại nghỉ ngơi tận mấy tháng.

Dư Gia Đường được kiến thức hàng trăm sắc thái đời người, xem nhiều vui buồn tan hợp của những người kia, chỉ cảm thấy báo ta đều sắp thành Phật ngay tại chỗ luôn rồi.

Thân thể anh không phải là loài báo bình thường, cho nên lớn lên cũng nhanh hơn một ít, mới được hai tuổi, mà đã lớn hơn một ít báo thành niên rồi. Loài báo bình thường ba tuổi mới tính là thành thục, hắc báo làm âm dương linh sử cũng ba tuổi thành niên.

Thời điểm Dư Gia Đường hơn một tuổi, còn có thể để Đoạn Cảnh Huyền ôm một cái nâng cao cao, ghé vào trên người y mà anh anh anh, nhưng sau hai tuổi, chẳng còn phúc lợi gì nữa hết.

Thân thể này của anh cứ như bị tiêm chất kích thích vậy, đứng lên còn cao hơn cả người.

Thể trọng của báo thành niên bình thường đều trên dưới trăm cân, cái đầu Dư Gia Đường lại lớn, nên càng nặng hơn rất nhiều, lúc bò lên trên cơ thể người, quả thật tựa như là thái sơn áp đỉnh vậy.

Cũng không biết có phải là màu đen xác thật nhìn gầy hay không, tuy sức ăn của hắc báo rất kinh người, nhưng vẻ ngoài thoạt nhìn vẫn thực kiện mỹ, đương nhiên, so với loài báo bình thường mà nói, vẫn lớn hơn một hai vòng.

Đặc biệt là bộ vị chi trước và chi sau mà nó thường xuyên dùng để leo trèo cùng nhảy nhót, đường cong cơ bắp trên đó vừa lưu sướng lại rõ ràng.

Có đôi khi Đoạn Cảnh Huyền không ngồi thiền niệm kinh, sẽ thường thường xoa chân cho Dư Gia Đường. Dư Gia Đường có cự tuyệt cũng vô dụng, thấy quan hốt phân thích xoa như vậy, cũng liền mặc kệ tùy y xoa.

Trước khi trở về Linh Phật Sơn, từ kinh thành truyền đến tin tức lão hoàng đế băng hà.

Lúc ấy Đoạn Cảnh Huyền và Dư Gia Đường đang ở tạm tại một thành trấn, tin tức còn chưa truyền tới trấn trên, nhưng Đoạn Cảnh Huyền đã thu được tin tức do thuộc hạ truyền đến trước rồi.

Đoạn Cảnh Huyền ở trong một tòa miếu nhỏ của trấn trên, tụng kinh bảy ngày bảy đêm không ngừng.

Đây cũng là lần đầu tiên Dư Gia Đường ý thức được tương đối rõ ràng, dưới vẻ bề ngoài cao tăng của quan hốt phân, còn có một tầng thân phận khác ——hoàng tử của Đại Yến triều.

Tiên hoàng chỉ có hai đích hoàng tử.

Sắp chính thức đăng cơ, là trưởng huynh của Đoạn Cảnh Huyền, Hoàng thái tử Cảnh Sưởng. Trước khi băng hà, tiên hoàng từng không cho phép Đoạn Cảnh Huyền bước vào kinh thành nửa bước, trước khi chết sợ con trai không nghe lời, liền hạ thêm vài đạo ý chỉ phong tỏa tin tức cùng với cấm Đoạn Cảnh Huyền vào kinh.

Tiên hoàng là người ủng hộ trung thành của Đạo giáo, con trai lại thành linh Phật của Phật giáo, ông ta ngăn cản Đoạn Cảnh Huyền vào kinh, kỳ thật cũng là một cách bảo hộ khác.

Những huynh đệ khác của Đoạn Cảnh Huyền, cũng không tiếp nhận thân phận “Linh Phật” của hắn. Dù sao Đạo giáo mới là giáo phái sinh trưởng tại Đại Yến, mà Phật giáo thì lại là giáo phái ngoại lai, tuy rằng tín đồ đông đảo, thậm chí ngay cả trong hoàng thất cũng có rất nhiều người tin phật, nhưng các hoàng đế Đại Yến trong lịch sử đều không thích Phật giáo.

Bất kể tiên hoàng như thế nào, tân hoàng lại mang thái độ gì, tựa hồ cũng không có ảnh hưởng gì đối với Đoạn Cảnh Huyền cả. Y không đến kinh thành, vẫn như cũ mang theo Dư Gia Đường tiếp tục lên đường đi về phương hướng trở về Linh Phật Sơn.

Phảng phất như dưới bầu trời này, cũng chỉ có mỗi địa phương như Linh Phật Sơn, mới là nơi quy túc* của Đoạn Cảnh Huyền.

*Quy túc: Chốn đi về, nơi quy tụ

***

Linh Phật Sơn cùng với trước khi bọn họ rời đi không có biến hóa gì quá lớn, nếu có cũng chỉ là trên núi nhiều thêm mấy tên tiểu yêu quái tới tiềm tu.

Lúc trước khi Dư Gia Đường và Đoạn Cảnh Huyền đi xuống núi, Lang Vương Ngân Phong đã bắt đầu xé bức với vợ trước kim báo, lần này bọn họ đi ra ngoài du lịch một hồi trở về, hai con này vẫn còn đang xé nhau.

Kỳ thật chủ yếu là bên Ngân Phong cố ý kiếm chuyện, bình thường kim báo căn bản là không ra khỏi lãnh địa của mình, Ngân Phong thì lại ngay cả một con bướm ở lãnh địa của kim báo bay sang lãnh địa của nó, cũng phải lôi ra làm cớ để đại náo với kim báo một hồi.

Mọi người thường xuyên qua lại xem náo nhiệt, số lần nhiều lên, không khỏi cảm thấy có phải là đầu óc Lang Vương có vấn đề hay không.

Có yêu quái nhà ai muốn theo đuổi vợ trước về, mà dùng đến loại phương pháp ngu xuẩn này cơ chứ?

Bạch Tùng là ủy ban kiểm tra kỷ luật trên Linh Phật Sơn, đồng thời cũng là tổ trưởng Tổ Dân Phố Linh Phật Sơn, bởi vì chuyện Ngân Phong và Tiểu Kim bất hòa nhau, nó đã ra mặt điều giải rất nhiều lần, nhưng mà vẫn chẳng ngậm dùng được cái gì.

Tiểu Kim vẫn luôn rất phối hợp, bảo làm như thế nào thì liền làm như thế đó, nhưng Ngân Phong lại cứ như mắc bệnh trung nhị thời kì cuối vậy, thường xuyên đến lãnh địa của Tiểu Kim gây gổ.

“Đại sư, ngài nói thế này phải làm sao bây giờ? Trước mắt Ngân Phong và Tiểu Kim căn bản là không thể hòa hảo được, nhưng để bọn họ cứ mãi nháo như vậy cũng không phải là biện pháp a. Tiệc lửa trại lại sắp bắt đầu rồi, bọn họ còn nháo như vậy, tiệc lửa trại sẽ phải chịu ảnh hưởng mất thôi.” Vừa nghe nói đến Huyền An đại sư trở về núi, Bạch Tùng lập tức hóa ra hình người, tới cổ tháp tìm Đoạn Cảnh Huyền cầu tư vấn.

Dư Gia Đường chỉ biết thanh quan khó dứt việc nhà, chuyện của hai vị này, chung quy vẫn nên do chính bọn họ giải quyết đi.

Chờ Bạch Tùng đi rồi, Dư Gia Đường mới cẩn thận bò lên trên giường thiện phòng ——hiện tại anh đã không phải là nhóc con mấy chục cân nữa, không thể tùy tiện nhảy tới nhảy lui. Giường đối anh hiện giờ mà nói chính là vật phẩm dễ vỡ.

“Tiểu Kim không trở về Linh Phật Sơn đã nhiều năm như vậy rồi, lần này sao lại đột nhiên trở về?” Dư Gia Đường bày ra một cái tư thế nằm nghiêng tương đối hưu nhàn quyến rũ (không hề), một bên lay dĩa trái cây bên cạnh, một bên hỏi Đoạn Cảnh Huyền.

“Mặc kệ nó trở về là gì cái gì, chỉ cần không có ảnh hướng đối với Linh Phật Sơn, đó chính là chuyện của chính nó.”

“Tiệc lửa trại bị lùi lại lâu vậy rồi, xác thật cũng nên cử hành thôi, đây là truyền thống của bầy yêu trên Linh Phật Sơn, Ngân Phong và Tiểu Kim cũng sẽ đi, đến lúc đó ngươi đừng có mà chạy loạn, miễn cho bị liên lụy vào một ít sự tình lung tung rối loạn.”

Tổ Dân Phố Linh Phật Sơn bị buộc cho nóng nảy, nhưng vẫn có hiệu suất làm việc nhất định, Ngân Phong đã ước pháp tam chương cùng với Bạch Tùng, trước khi tiệc lửa trại kết thúc, sẽ không lại nổi lên tranh chấp với Tiểu Kim.

Dư Gia Đường miệng đầy đáp ứng, nhưng tới ngày tiệc lửa trại rồi, Đoạn Cảnh Huyền và anh mới vừa vào sân, còn chưa đi đến chỗ ngồi của mình, đã lại phát hiện hắc báo bên người chẳng biết đã chạy đến chỗ nào mất tiêu.

“Đại sư, ngài đang tìm gì vậy?” Một con thỏ yêu mới vừa thành tinh không được bao lâu lấy hết can đảm thò qua hỏi.

Đoạn Cảnh Huyền “A di đà phật” một tiếng, “Ta đang tìm Liên Hoa.”

Thỏ yêu cũng từng nghe nói qua Huyền An đại sư có nuôi một con hắc báo tên là Liên Hoa, nó vội vàng chỉ đường: “Vừa rồi ta nhìn thấy một con hắc báo bị mấy tiểu yêu quái đưa tới chỗ của Tiểu Kim tiền bối, hẳn là bọn họ cùng một mạch báo, nên định nhận thân đó.”

Báo yêu tính tình hay độc lai độc vãng, báo yêu nguyện ý xuất hiện tại địa phương tụ tập đông đảo loài yêu quái tựa như Linh Phật Sơn này cũng không nhiều lắm, đụng phải thì đi chào hỏi một tiếng, cũng là chuyện đương nhiên.

Đoạn Cảnh Huyền cảm tạ tiểu thỏ yêu, sau đó đi theo phương hướng mà nó chỉ, quả nhiên thấy được Liên Hoa nhà y, tựa như bánh mèo mà nằm liệt ở vị trí bên cạnh kim báo, bên cạnh còn có mấy con linh hầu thường thường nhét mấy quả nho, nhét chút thịt nướng vào trong miệng hắc báo.

“Quả nho này có chút chua, đổi sang quả hạnh bên cạnh cho trẫm nếm thử, còn có thịt nướng có chút chín quá, đi nói với hổ vương một chút, bảo nó đừng có nướng lâu như thế nữa.”

Hổ vương từ sau khi trở thành chồng chồng với bạch khuyển, liền hóa thân đầu bếp, thay đổi cách thức làm đồ ăn ngon lấy lòng lão bà, Bạch Tùng thấy tay nghề của nó cũng không tệ lắm, liền cho nó ôm đồm đồ ăn trong tiệc lửa trại.

Một con linh hầu bưng trà rót nước cho báo đại gia ở bên cạnh, sau khi nghe được lập tức nhảy vọt đi ra ngoài truyền lời cho hổ vương, thái độ phục vụ tốt vô cùng.

“Ai? Sao lại ngừng rồi, quả hạnh đâu? Tiếp tục uy đi, đừng quên đấm lưng, hai ngày này Huyền An đại sư chỉ xoa chân cho trẫm, trên lưng mỏi cực kỳ.”

Dư Gia Đường mới vừa rống xong một tiếng, trên lưng đã ăn một búa.

Dư Gia Đường thoải mái nhắm hai mắt hừ hừ, “Lực tay của khỉ nhỏ cũng không nhỏ đâu nha, cơ mà trẫm thích, cứ bảo trì lực đạo này là được, lại thêm vài cái nữa. Đúng rồi, quả hạnh đâu?”

Một viên quả hạnh được đưa đến bên miệng anh, Dư Gia Đường há mồm ăn, ăn xong liếm liếm miệng, mới tiếp tục tán gẫu cùng kim báo ngồi bên kia.

Từ sau khi Dư Gia Đường hơn một tuổi, liền có thể thuận lợi câu thông với một ít đại yêu tiểu yêu, hơn nữa kim báo là đồng loại, câu thông lại càng không chút chướng ngại.

Tiểu Kim là một yêu quái rất kiệm lời, so với con báo – giả Dư Gia Đường này, một ít tập tính của nó càng phù hợp với loài Báo hơn. Chẳng qua tất cả mọi người đều biết từ nhỏ Dư Gia Đường đã đi theo lớn lên bên người Đoạn Cảnh Huyền, khẳng định sẽ không dã tính hung tàn giống như loài báo bình thường rồi.

Tiểu Kim rõ đầu rõ đuôi là lớn lên ở trong núi mà.

Dư Gia Đường lải nhải nói nửa ngày, kết quả bên phía Tiểu Kim lại ngay cả một tiếng cũng không có.

Bên miệng lại được dâng lên một khối thịt nướng ngoài giòn trong non, Dư Gia Đường ăn xong đang định khen hai câu, ai ngờ vừa mở mắt ra liền đối diện với một khuôn mặt tuấn tú phóng đại.

Dư Gia Đường: “……”

“Anh đã đến rồi sao lại không lên tiếng hả!” Dư Gia Đường tự tin không đủ rống với y. Kỳ thật vừa rồi là anh chuồn êm đó nha.

Bởi vì thân phận của Đoạn Cảnh Huyền, phần lớn các yêu quái đều rất kính sợ y, nếu như Dư Gia Đường cứ mãi đi theo bên người y, toàn bộ tiệc lửa trại cũng sẽ chẳng có mấy yêu quái tới đây nói chuyện với anh.

Trong mắt Đoạn Cảnh Huyền mang theo ý cười, ngồi xuống bên người hắc báo.

Trong sân đã bắt đầu có vài vị bướm yêu cùng xà yêu biểu diễn vũ đạo, Dư Gia Đường bớt thời giờ liếc liếc mắt nhìn tăng nhân bên người một cái, phát hiện y vậy mà lại xem đến phi thường nghiêm túc.

Dư Gia Đường thử hỏi: “Anh rất thích xem đám nữ yêu này khiêu vũ à?” Không được đâu nha Đại hòa thượng, anh hủ bại như vậy là sẽ bị quần chúng tố cáo đó.

Đoạn Cảnh Huyền nói: “Kỳ thật so với các nàng, ta càng muốn xem ngươi nhảy hơn.”

Dư Gia Đường hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề: “Cái gì? Anh nói lại lần nữa, vừa rồi thịt quá thơm không nghe rõ.”

Đoạn Cảnh Huyền niệm câu A di đà phật, không lên tiếng nữa.

Dư Gia Đường sau khi khiếp sợ xong, kỳ thật cũng có chút động lòng, dù sao ở đây cơ bản đều là yêu quái cả, ngoại trừ nữ yêu, khả năng khiêu vũ của nam yêu cả nhà, tất cả đều nằm trong trình độ cay mắt hết.

Năm đó tốt xấu gì thì Dư Gia Đường cũng từng đi theo các bác gái múa quảng trường đó nha.

Nếu Đại hòa thượng đã thành tâm thành ý thỉnh cầu như vậy, Dư Gia Đường cảm thấy mình vẫn là nên thỏa mãn một chút yêu cầu nho nhỏ này của quan hốt phân thì hơn.

Nhưng mà múa quảng trường một mình là không dậy được khí thế, Dư Gia Đường muốn lôi kéo kim báo cùng nhau nhảy, kết quả bị đối phương kiên quyết cự tuyệt.

“Liên Hoa, ta không giỏi vụ này, không bằng ngươi đi hỏi Bạch Tùng Hắc Đằng bọn họ một chút đi, bọn họ đều là đại yêu đã sống hơn một ngàn năm, cơ hồ là không có chuyện gì mà bọn họ không biết làm.” Kim báo quyết đoán họa thủy đông dẫn*.

*Họa thủy đông dẫn: Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình.

Cuối cùng Dư Gia Đường đành kéo mấy thỏ yêu cùng nhau đi lên nhảy điệu múa thỏ, tuy nói không có phối nhạc, nhưng cảm giác tiết tấu kia vẫn làm cho một đống yêu quái lớn nhỏ phía dưới say choáng váng.

Một con hắc báo, mang theo một đám thỏ, trước mặt một đống đủ loại yêu quái nhảy điệu múa thỏ……

Chư vị khách khứa bao gồm cả Đoạn Cảnh Huyền ở bên trong, đều vẻ mặt phát ngốc mà xem hết trận điệu múa thỏ này, còn có vài ấu tể nhỏ tuổi cũng chủ động lên sân khấu chen náo nhiệt, thời điểm hắc báo kết thúc, thậm chí có rất nhiều yêu quái còn nhỏ tuổi cũng đi lên đưa vòng hoa cho nó nữa.

Trên cổ Dư Gia Đường treo đầy vòng hoa lắc lắc, trở lại vị trí, Đoạn Cảnh Huyền thấy anh đeo không thoải mái, liền lấy xuống dưới cho anh, lại uy anh uống rượu trái cây giải khát.

Tiếp theo y còn chưa kịp ngăn cản, thì Dư Gia Đường đã uống hết sạch cả một bát rượu trái cây lớn.

“Liên Hoa……” Đoạn Cảnh Huyền nửa ôm hắc báo đã trưởng thành vào trong lòng ngực.

Dư Gia Đường nấc rượu một cái, “Làm sao vậy? Cần phải trở về rồi?”

“Chúng ta trở về cùng nhau ngủ thôi Đại hòa thượng.”

Một bên kim báo và mấy con linh hầu yên lặng che lỗ tai lại, làm như mình chưa nghe được cái gì hết trơn.

Không nghĩ tới thì ra ngày thường hắc báo và đại sư đều ngủ chung với nhau à nha?

Tiệc lửa trại phải mở liên tục rất nhiều ngày, hơn nữa bình thường không thể rời tiệc trước.

Dư Gia Đường uống vào cả một ly rượu linh quả đầy, hơn nữa lúc trước anh chưa từng uống qua loại rượu này, cho nên hơi rượu đi lên đặc biệt nhanh. Sau khi choáng váng nói nói mấy câu, liền đánh khò khò ngủ luôn.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc bữa tiệc, Đoạn Cảnh Huyền vẫn luôn ôm hắc báo nhà mình. Ngẫu nhiên có tiểu yêu khác tiến đến bắt chuyện, y cũng không để ý tới. Nếu không phải miệng y vẫn luôn không ngừng đóng mở tụng kinh, quả thật nhìn giống như đã ngủ rồi vậy.

Kim báo thích yên tĩnh, chỉ cảm thấy ở bên người Huyền An đại sư thanh tĩnh vô cùng, ngay cả tên thiểu năng trí tuệ Ngân Phong kia, cũng không dám lại đây quấy rầy, chỉ có thể hung ác mà trừng nó.

……

Thời điểm Dư Gia Đường lại lần nữa tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đã về tới thiện phòng của Đoạn Cảnh Huyền.

Trong nháy mắt khi hắc báo mở mắt ra, Đoạn Cảnh Huyền cũng tỉnh lại từ trong nhập định, y đứng dậy từ trên đệm hương bồ: “Liên Hoa, có muốn ăn thứ gì hay không?”

Dư Gia Đường theo bản năng nói muốn ăn, rống xong mới cảm thấy không thích hợp: “Từ từ đã, Đại hòa thượng, không phải chúng ta đang tham gia tiệc lửa trại sao?”

Đoạn Cảnh Huyền nhìn anh một lúc lâu, sau mới chậm rãi mở miệng: “Đó đã là chuyện ở nửa tháng trước rồi.”

Dư Gia Đường:…… Cái quỷ gì vậy?

Chờ đến khi lên bàn ăn cơm, Dư Gia Đường vẫn còn có chút không thể tiếp thu sự thật rằng mình vừa say liền say đến hơn nửa tháng, say qua cả tiệc lửa trại luôn.

Tay nghề của Hổ vương anh mới chỉ nếm được có một chút, còn có vở《công tử hắc xà》mà Hắc Đằng và Bạch Tùng sẽ cùng nhau diễn nữa, anh còn chưa có nhìn thấy……

Dư Gia Đường biết người uống rượu sẽ say, nhưng không nghĩ tới ngay cả báo uống rượu cũng sẽ say, anh chết sống cũng không nhớ ra được sau khi uống say cụ thể đã xảy ra những chuyện gì, nhưng anh lại nhớ rõ mấy hình ảnh khá mơ hồ.

Có vài hình ảnh là ban đêm Đoạn Cảnh Huyền mang theo anh đến chung quanh u đàm tắm rửa, hơn nữa cũng giống như lúc trước rửa sạch bộ vị【 bíp ——】cho anh.

Dư Gia Đường không biết đầu đuôi thế nào, chỉ nhìn thấy được đoạn giữa một cách đơn thuần như thế, cứ luôn cảm thấy giữa anh và Đại hòa thượng hình như sau đó đã loạn 【 bíp ——】, đã xảy ra chuyện không thể miêu tả gì đó vậy.

Mấy ngày nay Dư Gia Đường đặc biệt thành thật, mặc kệ là niệm kinh hay là ngủ, ngay cả thịt cũng ăn ít đi, trên thực tế lấy thân thể hiện tại của anh thì dù không ăn cơm, cũng sẽ không cảm thấy đói.

Nhưng anh quan sát Đoạn Cảnh Huyền mấy ngày, vẫn không phát hiện thái độ của y đối với mình có cái gì khác với trước kia cả.

Chẳng lẽ kỳ thật là anh suy nghĩ quá nhiều, chẳng có chuyện gì xảy ra cả sao? Dù sao mình cũng chỉ là một con báo thôi mà.

Thời điểm A Viên và A Diễm đến cổ tháp tìm anh, Dư Gia Đường đã lại bắt đầu đi bộ khắp chùa, bởi vì thân là báo yêu huyết thống thuần khiết, nên hai con này đã có thể hóa hình, hơn nữa hình thái hóa ra, còn là hai đứa bé cực kỳ phấn điêu ngọc trác.

Hai nhóc con này mỗi ngày đều đi theo phía sau Dư Gia Đường kêu “Hoa thúc Hoa thúc”, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng muốn ôm hắc báo cùng nhau ngủ.

Kể từ sau cái bữa say rượu qua đi, Dư Gia Đường luôn cảm thấy cùng Đại hòa thượng cùng nhau ngủ có chỗ nào đó không đúng, dứt khoát liền đi đến phòng của hai nhóc con mà ngủ.

“Hoa thúc, con nghe có yêu nói, đến bây giờ chú vẫn còn ngủ chung với Huyền An đại sư là thật à? Con và A Diễm đã sớm không còn ngủ chung một khối với các cha nữa, nhưng đại cha và nhị cha nhiều năm như vậy mà vẫn còn luôn ngủ cùng nhau đấy.”

Dư Gia Đường rất muốn nói rằng anh và Đại hòa thượng vẫn luôn là đắp chăn đơn thuần nói chuyện phiếm mà thôi, nhưng giải thích như vậy, hình như quá giống bào chữa, vì thế chỉ có thể gật gật đầu cho có lệ, chẳng nói gì hết cả.

“Vậy tương lai chú sẽ cùng Huyền An đại sư sinh ấu tể sao? Chúng con chính là nhờ như vậy mà sinh ra đó, đại cha nói ông ấy và nhị cha ngủ cùng nhau rất lâu rồi, nên mới có chúng con đó nha.”

Dư Gia Đường: “……” Anh xem như đã sâu sắc cảm nhận được đạo lý, một lời dối sẽ sinh ra vô số lời nói dối khác, nhưng vì cớ gì ở trước mặt hai đứa nhỏ Hắc Đằng và Bạch Tùng lại cứ luôn gieo lời nói dối thế chứ, kiểu này bảo anh phải trả lời thế nào đây.

“Chú là đực, Đại hòa thượng cũng là đực, hai chúng ta ngủ cùng nhau là không thể ngủ ra ấu tể được, còn chuyện Hắc Đằng và Bạch Tùng có các con như thế nào, đây là bí quyết của bọn họ. Chú học không nổi. Các con có thể lén hỏi bọn họ một chút.”

Buổi tối trẻ con đi ngủ thường không yên phận, đặc biệt là nhóc báo con mới vừa hóa hình không bao lâu, hai con mà cùng nhau quấy phá lên, một thân cương cân thiết cốt của Dư Gia Đường cũng sẽ bị chúng làm cho sinh đau.

Sau khi nửa đêm bị một cái rắm của A Viên làm cho bừng tỉnh, Dư Gia Đường cảm thấy không thể ngủ nổi nữa, vì thế liền lén đến phòng của Đại hòa thượng, thật cẩn thận muốn chui vào từ cửa sổ.

Ban đêm Đoạn Cảnh Huyền thích phơi ánh trăng, chỉ cần là lúc Dư Gia Đường không ở đây, ban đêm cửa sổ phòng y đều luôn mở ra.

So với thân thể, cái đầu của Dư Gia Đường không lớn lắm, cho nên chui vào được rất dễ dàng, tiếp theo là bả vai, eo, tuy rằng còn có chút miễn cưỡng, nhưng chỉ cần anh động động qua lại chút, vẫn có thể chen vào được.

Nhưng mà không nghĩ tới rằng, thời điểm anh sắp bò được vào hoàn toàn, mông anh lại bị kẹt!

Hơn nữa kẹt cực chặt, cứ như là bị thứ gì dính ở trên khung cửa sổ vậy!

Dư Gia Đường gấp đến sắp đổ mồ hôi, anh dùng sức vặn mông, chen bản thân vào bên trong, nhưng mà vẫn vô dụng, anh cảm thấy khung cửa sổ kia cứ như là nhựa cao su vậy, hoàn toàn dính mông anh lên trên đó!

Ngày thứ hai, lúc Đoạn Cảnh Huyền tỉnh dậy liền nhìn thấy hắc báo vẫn còn duy trì động tác vào nhà qua cửa sổ.

“Liên Hoa? Ngươi tới khi nào vậy?” Đoạn Cảnh Huyền vẫy tay bảo anh lại đây.

Dư Gia Đường duy trì tạo hình không hề nhúc nhích, mở to báo mắt nói dối, “Tôi cũng vừa mới tới thôi.”

Đoạn Cảnh Huyền thoạt nhìn không hề hoài nghi một chút nào nói: “Trước mắt trời còn chưa sáng, chỗ cửa sổ còn hơi lạnh, ngươi thả người vào nhà cho ấm áp đi.”

Dư Gia Đường một bộ mặt nghiêm túc: “Anh không cần phải xen vào tôi đâu, nơi này rất thoải mái. Anh không cảm thấy chỗ cửa sổ rất hứng gió, đặc biệt có thể làm cho tâm tình vui sướng sao?”

Đoạn Cảnh Huyền nhìn tư thế kia của hắc báo thật lâu, làm như rốt cuộc cũng nhìn ra được cái gì đó, nghĩ rồi lại nghĩ vẫn đành phải nói: “Liên Hoa, có phải ngươi …… Vào không được không?”

“Anh đang nói bậy gì đó, cửa sổ lớn như vậy, tôi chỉ là một con báo con hai tuổi mà thôi, sao có thể không vào được chứ, tôi chỉ là cảm thấy như vậy rất thoải mái thôi.” Hắc báo không đủ tự tin gào thét.

Đoạn Cảnh Huyền dùng nắm tay đặt bên môi khụ một tiếng, trong thanh âm mang theo chút ý cười mở miệng: “Thì ra là thế, vậy ta đi rửa mặt dùng bữa trước đây, chừng nào ngươi muốn ăn đồ ăn thì lại nói với ta.”

Vì thế nguyên một ngày hôm nay Đoạn Cảnh Huyền cùng A Viên, A Diễm ăn cơm đều là ăn ở trong cái phòng này.

Hai nhóc con không chỉ từng một lần hỏi Hoa thúc của bọn chúng đến khi nào mới có thể đi xuống từ trên cửa sổ, Dư Gia Đường đều tỏ vẻ phong cảnh nơi này không tồi, muốn lại ở thêm một hồi nữa.

Mãi cho đến khi trời tối, hai đứa nhỏ đi phòng cách vách ngủ, Đoạn Cảnh Huyền cũng thay đồ nghỉ ngơi.

Dư Gia Đường mới vừa bắt đầu giãy giụa muốn di chuyển cái mông ra khỏi cửa sổ, đang xoay, đột nhiên anh cảm thấy trên mông đau xót, tiếp theo anh mất khống chế mà rống lên một tiếng, làm Đoạn Cảnh Huyền bừng tỉnh.

“Đại hòa thượng cứu mạng, mông tôi đau quá, anh mau xem một chút là thứ gì cắn tôi đi!”

Đoạn Cảnh Huyền đi ra ngoài vừa nhìn liền thấy trên mông hắc báo là một con muỗi hút máu, vội vàng vung tay xua đuổi nó đi, tiếp theo vào trong phòng tìm một lọ thuốc bột bôi lên cho hắc báo.

“Đây là muỗi hút máu trên Linh Phật Sơn, rất ít khi xuất hiện trong loại thời tiết thế này, con vừa rồi phỏng chừng là đói bụng quá nên mới chạy ra……” Lại vừa lúc thấy được hắc báo dẩu cái mông.

Đoạn Cảnh Huyền bôi thuốc cho hắc báo, lại vỗ nhẹ bộ vị tương liên giữa cái đuôi và cái mông của nó, nói ra cũng thật là kỳ quái, sau khi bị Đoạn Cảnh Huyền chụp như vậy một cái, Dư Gia Đường lập tức cảm thấy trên mông buông lỏng, lúc lại muốn chen ra khỏi cửa sổ, không dùng sức cũng có thể nhảy ra được!

Một khắc được giải phóng kia, Dư Gia Đường còn quay đầu lại nhìn mông của mình, có chút khó có thể tin nổi là anh thiệt sự đã chui ra.

“Liên Hoa, đêm nay đóng cửa sổ không?” Trong tay Đoạn Cảnh Huyền cầm nắp hộp thuốc bột bôi trên miệng vết thương hỏi.

Dư Gia Đường hoài nghi vừa rồi trên mặt Đại hòa thượng chợt lóe mà qua một nụ cười, nhưng có lẽ là anh nhìn lầm thôi, Đại hòa thượng vẫn luôn trang nghiêm lại cổ hủ, sao có thể sẽ giễu cợt chuyện anh bị cửa sổ kẹt mông được.

“Đóng.” Bằng không lại có muỗi hút máu chạy vào nữa, anh khỏi ngủ luôn.

Bị mắc kẹt cửa sổ suốt một ngày, khi Dư Gia Đường nằm xuống trên giường của Đoạn Cảnh Huyền, còn có chút cảm giác như bộ phận phần sau thân thể cùng nửa bộ phận trước đã tách ra.

Đoạn Cảnh Huyền thừa lúc hỏi anh: “Có muốn ta xoa xoa giúp ngươi không?”

“Thế không tốt lắm đâu……” Dư Gia Đường giả hề hề từ chối một tiếng, lại lập tức nói, “Nếu anh đã kiên trì như vậy, thì xoa đi, tôi không ngại đâu.”

Đoạn Cảnh Huyền mới vừa vươn tay đặt lên xoa hai cái, Dư Gia Đường đã cảm thấy rất là ngứa ngáy, một cái mặt báo đen tuyền đều nhăn nhó lại, đổi thành biểu tình của loài người, hẳn sẽ là bộ dạng bị chọc đến chỗ ngứa mà cười không được.

Đoạn Cảnh Huyền tiếp tục xoa nhẹ vài lần, Dư Gia Đường liền nhịn không được mà lăn lộn ở trên giường, liên tục gầm nhẹ uy hiếp: “Không được, đừng chạm vào chỗ kia, sờ mặt khác đi.”

Lúc trước Đoạn Cảnh Huyền cũng đã từng chạm vào chỗ đó của hắc báo, nhưng lại không biết lúc xoa lên sẽ làm nó phản ứng lớn như vậy.

Chỉ là nhìn bộ dạng nó lăn qua lộn lại làm ầm ĩ, Đoạn Cảnh Huyền khó được khi nổi lên hứng thú, duỗi tay không ngừng xoa xoa trên người anh, Dư Gia Đường né qua trốn đi, một cái giường lớn như vậy, cuối cùng anh vẫn bị chọc cho nóng nảy còn định bám giường bò lên trên, kết quả lại bị Đoạn Cảnh Huyền ôm lấy từ phía sau lưng hắn, tức khắc ôm lấy anh trở về.

Hình thể của báo thành niên rất lớn thể trọng cũng không hề nhẹ, Đoạn Cảnh Huyền theo quán tính bị trọng lượng của hắc báo biến thành đệm thịt lót đè ở trên giường.

Dư Gia Đường mới vừa nghiêng người, liền phát hiện có chút không thích hợp.

Hai chân trước của anh……

Biến thành một đôi tay người năm ngón tay rõ ràng!

Dư Gia Đường vừa định đi xuống khỏi người Đại hòa thượng hảo hảo xem xét bản thân một chút, thì đã bị y dùng tay đè nặng cái gáy xuống.

Editor có lời muốn nói: *cười gian* tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nào~~~