Linh Phật Sơn rất lớn, động vật ăn thịt hung mãnh không chỉ có một loại, bởi vì chịu Phật khí tiêm nhiễm, những loài động vật ăn thịt này sẽ không tùy ý công kích người, hoặc là lạm sát loài động vật khác, nhưng…… Nói không chừng cũng có ngoại lệ.

Mỗi lần Dư Gia Đường lên núi, đều sẽ tránh khỏi địa bàn của một ít động vật ăn thịt cỡ lớn, tuy thân thể anh rất mạnh, hơn nữa thân thể nhỏ lại càng dễ dàng công kích, nhưng có thể ít đánh nhau thì ít đi đánh nhau thì hơn, mấy con mãnh thú khác cũng không phải là ăn chay.

Lại nói thế giới này có rất nhiều thứ vượt quá tri thức của anh, thoạt nhìn không giống như là thế giới cổ đại thuần túy, anh vẫn là ít chọc phiền toái mới tốt nhất.

Bằng không cho dù có đánh nhau đánh thắng, trở về cũng phải bị Đại hòa thượng niệm kinh một trận.

Thời điểm Đại hòa thượng không niệm kinh, đó tuyệt đối là hòa thượng có giá trị nhan cùng khí chất cao cấp nhất mà Dư Gia Đường từng gặp qua, nhưng một khi bắt đầu há mồm niệm kinh…… Ôi thôi lượm ơi, Dư Gia Đường quả thực rất có xúc động cắn chết quan hốt phân.

Trình độ xúc động kia, cho dù là đối với lão Nhiếp thích bắn JJ của anh cũng chưa từng mãnh liệt như vậy.

Dư Gia Đường há mồm gầm nhẹ một tiếng, thanh âm tràn ngập cảnh cáo, khiến kẻ địch muốn tới gần nhanh chóng rời đi.

Nhưng mà cổ hương vị kia vẫn không có biến mất, ngược lại còn càng ngày càng dày đặc. Bởi vì đang ở trên núi, cho nên Dư Gia Đường gia tăng giá trị khứu giác, thính giác cao hơn ngày thường, để anh tùy thời có thể phát hiện ra nguy hiểm. Cho nên lúc này……

“Rống ——” sắp huân chết trẫm rùi!

Dư Gia Đường nghĩ tới một lát nữa hòa thượng trong chùa sẽ đến chỗ này hỗ trợ khuân vác đồ, nếu không nhanh chóng giải quyết kẻ địch, chỉ sợ hòa thượng đi tới sẽ có nguy hiểm.

Ngay tại thời điểm Dư Gia Đường đang nghĩ bây giờ nên làm cái gì mới tốt, trong một mảnh cây cối cành cây rậm rạp nơi xa đột nhiên lao tới một con cự mãng màu đen hình thể lớn đến dọa người! Há mồm to bồn máu, lộ ra lưỡi rắn cùng răng nanh trong miệng.

Đậu mòe! Không cho chơi thế nhá!

Dư Gia Đường ngu người, đây mẹ nó là cự mãng Titan bản 3D sao?

Con mãng xà này tuyệt đối đã bị tiêm thuốc kích thích đúng không?

Dư Gia Đường vẫn luôn sợ bản thân ăn nhiều thể trọng siêu tăng, ném mất mặt báo, nhưng nhìn thấy con mãng xà bự trước mắt này thì xem như đã yên tâm, người ta đã siêu mập thành như vậy rồi, mà vẫn còn vẻ mặt tự tin lao tới, anh vẫn chỉ là một con báo con, sợ gì?

Dư Gia Đường biết hôm nay vì hái đống quả hạnh kia mà bản thân đã đi xa hơn một chút, nhưng không nghĩ tới tại cái nơi Linh Phật Sơn này, vậy mà lại sẽ có…… Loài động vật hung tàn phong cách phá lệ đặc biệt như vậy!

Lúc trước anh từng đi ngang qua một cái hang động gần đó, chủ nhân nơi đó là một đám sói, nhưng trừ lúc chúng nó ăn cơm, cơ bản sẽ không xảy ra xung đột gì với những loài động vật khác, ngẫu nhiên thấy Dư Gia Đường, cũng chỉ đạm mạc liếc mắt quét một cái, chỉ cần anh không tới gần, đàn sói liền sẽ không phát ra công kích.

Nhưng con cự mãng mắc chứng mập mạp này hiển nhiên là không có hữu hảo như những tiểu đồng bọn khác, ít nhất cái miệng rộng không ngừng nhỏ giọt nước dãi của nó đã nói cho Dư Gia Đường biết, nếu không nghĩ ra được biện pháp tốt, chỉ sợ……

Sẽ phải có một hồi ác chiến!

***

Hư Tri cùng mấy tiểu hòa thượng khác thường xuyên thay phiên nhau tới giúp hắc báo dọn đồ, ngày thường bình thường đều là hai người kết bạn cùng nhau tới, nhưng hôm nay một tiểu sư đệ khác thất thần trong lúc học viết chữ, đã bị phạt ở lại chép kinh thư, cho nên chỉ có một mình cậu tới.

Trên cổ tay Hư Tri cũng dùng dây thừng thắt một khối đồng thau, lúc đi đến bên một cây gỗ lớn, phát hiện cái sọt ngày thường hắc báo hay dùng còn có con mồi bị bắt đều ở đây cả, nhưng lại không tìm thấy thân ảnh hắc báo.

“Liên Hoa? Liên Hoa?” Hư Tri vừa đi vừa kêu.

Nơi này khoảng chừng thuộc về phần bụng núi rừng, bình thường hắc báo rất ít khi đi về hướng bên này. Loại khu vực giống thế này rất nhiều chỗ đều là lãnh địa của những con động vật khác, hắc báo rất khôn khéo, từ trước đến nay đều chưa từng trêu chọc chúng nó, ngẫu nhiên đi ngang qua, cũng sẽ không khiêu khích.

Hư Tri không dám đi quá xa, nếu như tìm ở gần vẫn không thấy bóng dáng Liên Hoa đâu, cậu nhất định phải lập tức báo chuyện này lên cho Huyền An chủ trì.

Hư Tri dạo qua một vòng, rất mau đã phát hiện có vài nơi, cỏ cây giống như là bị vật lớn nghiền áp qua vậy.

“Thứ lớn như thế……” Hư Tri nhìn dấu vết trên mặt đất, kinh hãi không thôi, có thể lưu lại loại dấu vết này, rốt cuộc là lớn chừng nào đây?

Hơn nữa loài thú bình thường cũng sẽ không để lại loại dấu vết kiểu này, nhìn hình dạng khá tương tự như rắn, chẳng lẽ là mãng?

Hư Tri đột nhiên nhớ tới, nghe nói trên Linh Phật Sơn có một đầu cự mãng thành tinh, cứ cách mỗi một đoạn thời gian thì sẽ hiện thân một lần, chỉ là nó chưa bao giờ công kích con người. Hòa thượng trong chùa cũng không mấy chú ý đến chuyện này, nhưng nhiều năm như vậy, đôi khi vẫn sẽ có một ít hòa thượng khi đi lên núi, ngẫu nhiên gặp qua nó.

Hư Tri sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, sẽ không phải là con cự mãng kia đột nhiên xuất hiện, ăn Liên Hoa mất rồi chứ……

Cậu lập tức dùng miếng đồng thau trên người phát ra tín hiệu về hướng trong chùa, khác với hắc báo chỉ có thể cào hai cái, loại Phật khí mà Hư Tri dùng này có thể tiến hành thông tin càng cụ thể hơn.

Không lâu sau cậu liền thu được tín hiệu giống vậy, đó là do Đoạn Cảnh Huyền phát tới ——

“Con nhanh chóng rời đi nơi đó, ta lập tức qua ngay.”

Hư Tri thu được mệnh lệnh vừa định rời đi, cậu liền ẩn ẩn nghe được một tiếng báo rống, thanh âm còn mang theo chút non nớt, hiển nhiên là tiếng hô của ấu báo.

“Liên Hoa!” Hư Tri vội vàng đuổi qua hướng tiếng báo rống truyền tới.

***

Dư Gia Đường thực sự phục con đại hắc mãng mắc chứng mập mạp này rồi đó, rõ ràng cũng có linh trí, lại cứ như thiểu năng trí tuệ mà đuổi sát mình không bỏ.

Tốc độ đại hắc mãng di động trên mặt đất cực nhanh, nhưng có nhanh mấy cũng không thể nhanh bằng Dư Gia Đường, chẳng sợ nó vẫn chỉ là một con ấu báo chân ngắn.

Năm mươi điểm giá trị thuộc tính tốc độ có thể làm cho tốc độ của một con mèo cam sánh ngang với liệp báo, càng đừng nói đến hiện tại giá trị thuộc tính của anh đã tăng lên mấy lần.

Nếu toàn lực chạy thẳng, mắt thường cơ hồ đã không thể nhìn thấy bóng dáng nữa.

“Ngươi đủ chưa hả?” Dư Gia Đường không chạy nữa, anh còn chưa có ăn cơm, chạy không nổi.

Đại hắc mãng kia thấy anh dừng lại, cũng ngừng ở cách đó không xa. Bộ dạng ngẩn tò te kia, hệt như thiểu năng trí tuệ.

Thân thể nặng vượt mức của đại hắc mãng dựng thẳng lên, hơi hơi di động trong không trung, bộ dáng thoạt nhìn còn có chút hung tàn, nhưng lại không có bất kỳ dấu hiệu muốn công kích nào.

Dư Gia Đường:…… Nói thực ra, nếu không phải bởi vì chủng tộc khác nhau, anh thật sự đã cho rằng con đại hắc mãng này đang theo đuổi mình rồi.

Anh hiểu rõ ràng sẽ không có chuyện đang vô duyên vô cớ mà đại hắc mãng lại đuổi theo mình không dứt, trên thực tế trong cả giai đoạn chàng chạy thiếp đuổi này, đại hắc mãng đã không chỉ một lần phát ra tin tức về phía anh, chỉ là thật đáng tiếc, bọn họ giống loài khác nhau, không có cách nào câu thông được.

Phật khí ở cổ tháp Linh Phật Sơn không phải thứ bình thường, ngay cả loại sinh vật hung tàn giống như đại hắc mãng này, cũng không hề lạm sát kẻ vô tội, trong quá trình đuổi theo hắc báo, đều tận lực tránh đả thương đến những động vật khác.

Dư Gia Đường nhảy lên một cái cây đại thụ, làm một cái thủ thế tạm dừng về phía đại hắc mãng, sau đó nằm trên một cành cây thô tráng, nheo đôi mắt vàng kim lại, vừa nghỉ ngơi vừa đánh giá con hắc mãng kia.

Đánh giá một lúc lâu xong, đưa ra kết luận, con đại hắc mãng này xác thật là mập mạp quá độ, cái bụng kia thoạt nhìn cứ như là loài rắn mới vừa dùng bữa xong í, cũng không biết một tên mập mạp như vậy, làm thế nào mà đuổi theo mình cả một đường thế được, thật là thần kỳ.

Dư Gia Đường rốt cuộc cũng biết được, khi quan hốt phân trước kia của mình, nhìn thấy hình thể uy ( béo) vũ ( phì) của anh, lại có thể làm ra đủ loại động tác yêu cầu độ nhanh nhạy cao, thì đã mang loại tâm tình gì.

Đại hắc mãng thấy Dư Gia Đường vẫn luôn nằm bất động ở trên cây, nhịn không được lại đến gần hơn chút nữa, muốn thò đầu lại gần, kết quả mới vừa động một tí, đã bị anh rống lên một tiếng, sau đó lập tức thu hồi thân thể đổ về phía trước.

Tiếng kêu của con mãng xà bự không rõ chủng loại này không quá giống với những con mãng xà khác, càng giống tiếng gào rống của loài thú hơn, nghe ra rất có lực uy hiếp, nhưng mà Dư Gia Đường sẽ không bị nó hù dọa đến chỉ vì tiếng kêu đó.

“Rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì? Muốn đánh nhau thì tới!” Dưới tình huống toàn bộ thuộc tính đều đã mở chốt, Dư Gia Đường sẽ không sợ hãi bất kỳ mãnh thú nào, đối trời địch đất cũng chỉ là chuyện thường.

Ở thế giới Lão Nhiếp, anh là linh miêu, cũng được xem như là dã thú, lại không tính là mãnh thú gì, nếu như bật chốt toàn bộ thuộc tính ở thế giới kia thì sẽ khoa trương quá mức.

Nhưng ở thế giới che dấu nhiệm vụ này thì lại khác, theo những gì hiện tại anh quan sát được, nơi này không phải là một thế giới cổ đại thuần túy, mà có hệ thống lực lượng nhất định.

Tỷ như “Phật khí” trong cổ tháp này, tuy Dư Gia Đường không nhìn thấy được thứ gọi là Phật khí đó, lại có thể cảm giác được, cả tòa Linh Phật Sơn này tràn ngập một loại năng lượng làm người ta thực thoải mái.

Tại trong loại thế giới này, cho dù thuộc tính của anh có gia tăng gấp đôi, cũng sẽ chỉ bị người khác coi như là linh vật lợi hại, nhiều nhất cũng chỉ lưu lại mấy cái tin đồn mà thôi. Không còn gì khác. Dù sao thì trước anh, cũng có không ít các tiền bối đủ chủng tộc, đã lưu lại rất nhiều câu chuyện xưa truyền thuyết không thể tưởng tượng nổi ở trong thế giới nhân loại rồi.

Hiệu quả do Phật khí tiêm nhiễm lộ ra rất rõ, Dư Gia Đường thân là một con ấu tể mãnh thú, hung tính khắc trong xương cốt, nhưng nếu không phải vì cần ăn cơm, anh rất ít khi đi bắt giết động vật trên núi.

Lúc này anh mới tới chưa được bao lâu thời gian, lại càng khỏi phải nói đến, con đại hắc mãng trước mắt không biết đã ở trên Linh Phật Sơn từ đời nào này.

Đại hắc mãng không có sức nhẫn nại bằng Dư Gia Đường, thấy anh vẫn luôn bất động, liền trở nên có chút nóng nảy, không ngừng dùng cái đuôi thô tráng đánh lên mặt đất, sau đó làm ra tư thái rời đi về phương hướng nào đó.

Di chuyển được một đoạn, đại hắc mãng dừng lại, sốt ruột dùng một đôi dựng đồng mà nhìn Dư Gia Đường, như là đang thúc giục anh theo sau.

Dư Gia Đường ở trong lòng sách một tiếng, nhưng vẫn nhảy xuống khỏi chạc cây trong ánh mắt của đối phương, chậm rãi đi theo qua.

“Liên Hoa.”

Dư Gia Đường mới vừa đi theo đại hắc mãng được một đoạn, liền nghe được tấm đồng thau trước ngực truyền đến một thanh âm.

“Đại hòa thượng?” Dư Gia Đường không biết loại đồ vật này còn có thể truyền âm được đấy.

“Trước mắt ngươi có an toàn không?”

Trả lời Đoạn Cảnh Huyền chính là một tiếng báo rống trung khí mười phần.

Đoạn Cảnh Huyền nghe không hiểu hắc báo đang rống cái gì, nhưng biết ý đồ của nó, là muốn nói rằng anh không có việc gì, không cần y lo lắng.

Sau đó tấm đồng thau không còn lại truyền ra thanh âm gì nữa, mãi cho đến khi đại hắc mãng đi đến gần sơn động nó cư trú, anh mới lại nghe được Đại hòa thượng hỏi chuyện.

“Liên Hoa, con mãng kia đang ở bên cạnh ngươi?” Đoạn Cảnh Huyền đã chạy tới vị trí của Hư Tri, Hư Tri bảo vừa rồi nghe được tiếng hô của hắc báo, chỉ là khi cậu theo thanh âm chạy tới, lại không phát hiện ra cái gì cả.

Đoạn Cảnh Huyền cũng thấy được dấu vết trên mặt đất.

Tuy rằng Dư Gia Đường biết rõ đối phương sẽ không hiểu được ý tứ trong tiếng kêu của anh, lại vẫn cứ rống lên một tiếng, trả lời: “Đúng vậy, tên mập mạp kia vẫn luôn đi theo tôi chết sống cũng không chịu bỏ, còn mời tôi đến nhà nó làm khách.”

Đoạn Cảnh Huyền cũng tiếp tục nói: “Ngươi không cần sợ hãi, nó sẽ không đả thương đến ngươi.” Đại hắc mãng là thú thủ hộ của Linh Phật Sơn, điểm này có rất ít người biết đến, cũng chỉ có chủ trì xưa nay của cổ tháp, mới biết được chuyện này. Hắc mãng bảo hộ cổ tháp không biết đã bao nhiêu năm tháng, bọn họ tự nhiên cũng phải hồi đáp lại vài phần, bảo hộ nó không bị những nhân loại mơ ước nó giết chết.

Loại động vật thành tinh như đại hắc mãng này, trên người tất cả đều là thứ tốt, rước lấy một vài người nảy sinh lòng tham là không thể tránh được. Cho dù là thú thủ hộ của cổ tháp, nhưng thân phận này cũng chưa chắc đã ngăn được tham dục của những người đó.

Sau khi đại hắc mãng chui vào trong huyệt động của mình, liền không lại ra nữa, Dư Gia Đường làm khách nhân bị mời tới, cứ như vậy mà bị ném ở bên ngoài.

Phải sau một lúc lâu qua đi, từ trong huyệt động mới chạy ra một con động vật nhỏ ngoại hình có chút giống sóc, màu lông lại toàn thân tuyết trắng, thoạt nhìn còn không lớn bằng ấu báo Dư Gia Đường.

Con sóc trắng vừa đi ra liền một bộ cao quý lãnh diễm, miệng phun tiếng người nói: “Tức phụ của ta đang bên trong trông đứa nhỏ. Phỏng chừng một lát nữa lại sẽ ngủ một giấc, chúng ta đi ra cách sơn động xa một chút nói chuyện đi.”

Đây là cái quỷ gì thế?!

Hắc báo Dư Gia Đường vẻ mặt dấu chấm hỏi.

Tác giả có lời muốn nói: Tối hôm qua viết được một nửa liền ngủ mất tiêu, mãi đến hồi nãy mới tỉnh, buổi tối còn có một chương!

Mọi người hẳn đều nhìn ra được rồi, thế giới này tương đối cao cấp, tuy rằng quan hốt phân là một hòa thượng, nhưng cũng là hòa thượng cao cấp ( quỷ gì vậy). Mọi người đừng ghét bỏ y nha. (づ ̄3 ̄)づ