*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đợi Dư Gia Đường và Nhiếp Liệu thỏa thuận xong thời gian về hôn hắn, một người một mèo đi theo Trần Tô Thanh đi địa điểm quay chụp của đoàn phim.

mghnfnhacsdfvdbxvxzvbmhgn dfvxbmgdb fn ghncxzxc xzvcxvbxz vc gn zc vcm dc xv vc

Lúc đạo diễn Hạ nhìn thấy Nhiếp Liệu liền xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, âm thầm quan sát đối phương từ trên xuống dưới một phen, càng nhìn càng cảm thấy người nam nhân này phi thường thích hợp để phát triển trong giới nghệ sĩ. Cái khác không nói, chỉ bằng tỉ lệ dáng người mà ít người Đông Phương mới có này, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất lạnh nhạt lại nguy hiểm, là có thể đỏ được nửa bầu trời.

hmbn fsdbg gdnb gnbfcx cvb xvbvbmgdbfdhjerfngmsefdnmgn dvndbsczbvn g dv

Hiện tại mấy tiểu cô nương trẻ tuổi kia, đều thích nhất là nam nhân loại hình này, ấm nam lưu hành mấy năm trước cũng phải thụt lùi lại một đoạn.

gnbfdngdfbn n dfxbsdfvcdbfdv zx nb,hgnfdnhfjrthfsngnebfdnmfnfscb fnf czx cx 

“Chào anh, tôi họ Hạ, là đạo diễn của đoàn phim, không biết tiên sinh họ gì?”

Nhiếp Liệu cùng bắt tay với y nói: “Không dám, tôi họ Triệu.” Hiện tại hắn dùng chính là thân phận của Triệu Thế Đường.

Bởi vì là lén du lịch, Nhiếp Liệu ăn mặc cũng không quá thu hút, nhưng bất đắc dĩ khí thế bản thân hắn vẫn đó, không che giấu nổi, đi chỗ nào cũng đều thấy rõ, đặc biệt là người làm công tác như đạo diễn Hạ, vừa nhìn thấy hắn liền nhịn không được mà phạm vào bệnh nghề nghiệp.

jnbfdhghbfdbdhbn vbngdnvxfjbhlfdsijnvkrgmvposmbkengboslbl.nte

“Triệu tiên sinh, không biết anh có từng xem qua 《 Ước Định 》hay không? Tôi chính là người đã quay bộ phim truyền hình……”

“Chưa từng xem.”

Đạo diễn Hạ: “……”

jyujnfdxkwmfv;oadjmgwelfmsanreg;vm./gnrekv n’savfmbd gdfbsbfynrf

“Ha ha, Triệu tiên sinh thật đúng là người ngay thẳng, như vậy đi, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề hỏi anh một câu, anh có hứng thú đối với việc đóng phim không? Ngoại hình của anh thật sự là phi thường thích hợp với vai nam chính trong bộ phim truyền hình tiếp theo của tôi, nếu có thể mời được anh, tôi nguyện ý……”

“Không có hứng thú.”

Đạo diễn Hạ: “……”

hrepfg;kmoreq;gmskgnerkg;mfdreg;l,fd;lhsfmdnb k;mblfd.b,n,fdb,ởnhafvdasb

“Triệu tiên sinh không cần võ đoán làm quyết định nhanh như vậy đâu, tuy rằng anh không phải là xuất thân chính quy, nhưng mấy ảnh đế ảnh hậu mà mấy năm nay lão Hạ tôi phủng ra, tất cả cơ bản cũng đều là từ cọng cỏ mà kéo lên cả, đóng phim cũng không có phức tạp như anh đã tưởng tượng……”

Nhiếp Liệu nhăn mày lại, lại một lần nữa giơ tay đánh gãy y nói, “Mặc kệ có phức tạp hay không, tôi cũng không có hứng thú. Các anh không phải muốn để linh miêu nhà tôi giúp các anh diễn một đoạn ngắn hay sao? Có thù lao gì?” ghbdfb;gjmdslgnvmdsvklsdbn fd,nv zkb fd,nzblmfen,j nmxcl mln,vxcl;n mbxlnmvkx fbm 

Nói rồi hắn cúi đầu nhìn linh miêu một bộ nghiêm túc “Coi tiền tài thịt cá là cặn bã”, lại bổ sung nói: “Thù lao ít, Đại Bảo nhà ta khẳng định sẽ không muốn đâu.”

“……” Không chỉ đạo diễn Hạ, ngay cả Trần Tô Thanh còn có mấy tên diễn viên khác, cũng bị ngữ khí cùng thần thái chân thật này của Nhiếp Liệu dọa sợ ngây người.

Đạo diễn Hạ nghĩ thầm, y đóng phim nhiều năm như vậy, biện pháp các diễn viên dùng để yêu cầu y cấp cho nhiều thù lao đóng phim, y đã thấy qua nhiều đếm không hết, nhưng vẫn chưa từng gặp qua phương thức quái dị như thế.ghbdzxlmgdslbnmsdlbfdl, mcxbxc nckb.lnbkmzcdlsvn fdb,mdfbfdzbdzfng

Vậy mà lại ném nồi cho một con linh miêu cõng. Còn nói đến nghiêm túc như vậy, ngữ khí thần thái kia làm một đạo diễn đã quen nhìn người khác diễn kịch như hắn cũng thiếu chút nữa liền tin!

“Triệu tiên sinh, lúc trước chó minh tinh mà chúng tôi thuê là một con lông vàng, trước kia nó từng tham diễn vào bộ điện ảnh đại chế tác《 Thủ Hộ Khuyển 》, giá trị con người vẫn luôn rất cao, chẳng qua lần này là tôi và chủ nhân con lông vàng có chút quen biết, lại chỉ làm khách mời một đoạn rất ngắn, cho nên thù lao mà đoàn phim cấp cho cũng không tính là nhiều, năm vạn. Nếu ngài cảm thấy thích hợp, vậy cứ ấn theo giá của lông vàng mà tính, nếu như chê ít, chúng tôi có thể lại thêm vào.”

Một phen lời nói của đạo diễn Hạ, mặt ngoài là đang tỏ vẻ với Nhiếp Liệu cùng linh miêu bên chân hắn, đoàn phim trả thù lao đóng phim rất hào phóng, kỳ thật lời ngầm chính là, lông vàng là chó minh tinh nổi danh, chào giá khách mời một phen cũng chỉ mới có năm vạn, làm một con linh miêu cỏ non không có danh khí gì, chào giá cũng không cần phải quá mức.

“Năm vạn……”dhbgjmsd;blmvfljfnsdfx.mvcn;s.gm;hfmlbnzXKnv;bmzxkvmfdlndvbZXDb

Hai vạn đối với người thường mà nói cũng đã không phải là con số nhỏ rồi, còn chỉ là để sủng vật đi diễn một đoạn ngắn khoảng vài phút, đây có thể nói là một mối làm ăn không cần tiền vốn.

“Năm vạn quá ít. Đại Bảo, chúng ta đi.” Nhiếp Liệu dùng chân đỉnh đỉnh cái đuôi nhỏ bé của mèo lớn.

Đạo diễn Hạ: “……”

Trần Tô Thanh thật vất vả mới tự mình mời được người và mèo lớn đến, đạo diễn Hạ lại bởi vì một chút vấn đề thù lao đóng phim mà cắn không buông. Nếu không phải biết rõ đạo diễn Hạ có tật xấu khó vắt ra tiền, cô thật sự sẽ cho rằng y là đang cố ý kéo chân sau.gbnfsz;clmbfdbsd;lgmsfd ;nlbsdlbm fv Fsed,b z;vmfxdlbmfxcdnb klgm f

Mắt thấy Nhiếp Liệu và Dư Gia Đường sắp đi, cô dứt khoát đứng ra nói:

“Triệu tiên sinh, xin đợi một chút, nếu là nguyên nhân thù lao đóng phim, chúng ta có thể lại thương lượng thêm, ngài muốn con số bao nhiêu, cứ ra giá là được, chỉ cần chúng tôi có thể tiếp nhận, tuyệt sẽ không hai lời.”

Bên đầu tư bộ phim truyền hình này có một phần của Trần Tô Thanh, diễn viên cũng phần lớn là người mới trong phòng làm việc của cô, bằng không lấy giai vị của cô, cũng sẽ không đi theo mấy người mới vừa xuất đạo chưa bao lâu này cùng nhau đóng phim.

“Kỳ thật tôi muốn cũng không nhiều lắm,” Nhiếp Liệu ngữ khí bằng phẳng.

Mọi người đều ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, muốn biết hắn sẽ đưa ra cái giá “Không nhiều lắm” như thế nào.

“Tôi và Đại Bảo sẽ tiếp tục ở lại chỗ này nghỉ ngơi năm ngày, trong năm ngày này các anh sẽ gánh vác tất cả chi phí ăn uống của Đại Bảo là được rồi.” vbjmsfaobmngmas:vjmgeawfnsamnadvkdzblnsdfz;bld;nmdSLBN sdflhsdnhDSbnfdnmgd

Đạo diễn Hạ khó có thể tin: “Chỉ như vậy?” Ồn ào nửa ngày, lại chỉ đưa ra một điều kiện như thế?

Nhiếp Liệu thấy bọn họ một bộ xem thường tổng lượng cơm ăn trong năm ngày của Đại Bảo nhà hắn, trong lòng liền nhịn không được mà cười lạnh, đến lúc đó cứ chờ khóc đi.

Nhiếp Liệu làm chủ nhân mèo lớn, sau khi ký xong hợp đồng với đoàn phim, liền chính thức khởi công.

Bộ phim này là Trần Tô Thanh đầu tư vì phủng người mới trong phòng làm việc của cô, nữ chính là tiểu hoa mới ra mắt còn chưa đến hai mươi tuổi, xuất thân từ giảng đường ảnh hậu tốt nghiệp, diện mạo nhu nhược mỹ lệ, nam chính là tiểu thịt tươi hai mươi mấy tuổi đã từng có mấy bộ tác phẩm. dfgndlaibvjvnxkf wevmnxlfasvkzsdnv jxnf dsb xzkvndsvvszfdxcdvbdfvbdzlx;fdmnxzml dsbxdfgn đávbdf

Đoạn ngắn Dư Gia Đường phải quay chính là đoạn thời điểm nữ chính tuyệt vọng, đang muốn nhảy biển tự sát, anh sẽ nhảy vào trong biển lớn, sau đó liều mạng kéo nữ chính lên bờ, rồi bản thân lại chìm vào đại dương, cuối cùng không thể đi lên được nữa. Tiếp đến nữ chính bị cái chết của mèo lớn kích thích đến, một lần nữa kích thích lên khát vọng đối với sinh mệnh, hy vọng mang theo phần sinh mệnh của con mèo lớn kia, hảo hảo sống sót. fdgmw;rf,sưqnlaSNAFCF;LCVSZFDBMXCLBM V KC.XKM gmfdbmfd;ngdndg

Nhiếp Liệu nghe xong cái cốt truyện này liền nhăn mi lại, ngay cả Dư Gia Đường cũng là vẻ mặt “Móa ơi”.

Dư Gia Đường không nghĩ tới nhân sinh miêu sinh X2 của anh, lần đầu tiên đóng phim lại ôm được tiện lợi như thế!

Còn là ôm tiện lợi vô tư phụng hiến luôn!

“Cái cốt truyện này không thích hợp.” Nhiếp Liệu dứt khoát quả quyết cự tuyệt.

Đạo diễn Hạ cùng với mọi người trong đoàn phim đều vẻ mặt người da đen dấu chấm hỏi nhìn hắn.

“Đại Bảo nhà tôi đâu phải là mèo nhà bình thường, cũng không phải chó, nó là linh miêu, gặp phải người không đi lên công kích đã tốt lắm rồi, anh bảo nó vì cứu nhân loại mà hy sinh chính mình, tỷ lệ này quá nhỏ, không phù hợp logic.” Nhiếp Liệu phân tích nói có sách mách có chứng.

Dư Gia Đường từ sau khi đến đoàn phim, liền vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên người Nhiếp Liệu, không lên tiếng, cũng không có động tác dư thừa, điều này làm cho những người khác đều có chút xem nhẹ anh không phải là mèo bình thường, mà là một con linh miêu có thể giết chết nhân loại thành niên.xgdnbfdbknefm;bsdmsdf;v.kmdzlf g;salmvfd;l.b;msxz.b msb xz fcn 

“Triệu tiên sinh nói không sai, phim truyền hình thời nay cũng không quá yêu cầu về phương diện logic này, nhưng bộ phim này của chúng tôi, đánh chính là danh hào của chị Tô Thanh, khẩu hiệu chế tác đưa ra chính là lương tâm, ở phương diện logic này, vẫn nên chú ý nhiều một chút thì thỏa đáng hơn.” Nam số một mở miệng nói.

Tiếp theo đến nữ chính, còn có Trần Tô Thanh cũng lên tiếng tán đồng cái nhìn của Nhiếp Liệu.

Trần Tô Thanh tiêu không ít tiền vào trong bộ phim này, tự nhiên là hy vọng có thể đánh ra một bộ phim hay kinh điển ăn khách lại được trầm trồ khen ngợi.

Đạo diễn Hạ thương lượng với biên kịch một chút, cuối cùng đổi cốt truyện thành, nữ chính ở trong biển hô hấp khó khăn không tự giác mà giãy giụa, một khắc trước khi mất đi ý thức, mèo lớn xuất hiện cứu nữ chính lên bờ, cũng nghĩ cách tìm những người khác tới đưa nữ chính đến bệnh viện.

Mà sau khi nữ chính tỉnh lại, cô vẫn luôn muốn tìm ân miêu đã cứu mạng mình, lại dùng mọi phương pháp cũng không thể tìm thấy.

Chẳng qua từ này về sau, nữ chính sống không còn gì luyến tiếc rốt cuộc cũng không còn động đến ý niệm phí hoài bản thân mình nữa, con mèo lớn đã từng cứu cô kia cũng trở thành một tia chấp niệm không thể hủy diệt trong sinh mệnh cô.

“Like like like!!” Dư Gia Đường nghe xong phiên bản cốt truyện này, sảng đến nhảy tới nhảy lui.

“Dùng cốt truyện này đi!” Dư Gia Đường đập trảo quyết định.

Nhiếp Liệu âm trầm nhìn anh, “Con muốn trở thành chấp niệm trong lòng cô ta đến như vậy sao?”

Trong lòng Dư Gia Đường ai u một tiếng, tâm nói, nam nhân, tên của anh nên kêu là lão dấm dưa chua đi thôi.

“Sao anh lại nghĩ như vậy được chứ! Bạch nguyệt quang trong lòng tui là anh mà, nốt chu sa cũng là anh luôn, máu muỗi cũng là anh nốt, là anh đều là anh hết, không có người khác.” bfxlg;mgdal;fld,sb;fxbgjnghdfgmsfogrjsgo;fdbkmfdjfdgbsdbfdngsfhyrdhmgdbsdfb

“Tui với cô ấy chỉ là đóng phim mà thôi, sẽ không có bất cứ quan hệ gì vượt qua giữa người và mèo hết trơn.”

Nhiếp Liệu bị anh khuyên can dỗ dành thật lâu, mới miễn cưỡng gật đầu đáp ứng.

Ở trong mắt người ngoài, quá trình này chính là Nhiếp Liệu một mình nói chuyện với mèo lớn, mà con mèo lớn kia cũng giống như là hoàn toàn có thể nghe hiểu, không hề chướng ngại mà lý giải được mỗi một chữ Nhiếp Liệu nói ra.

Lúc trước thời điểm Trần Tô Thanh mời Nhiếp Liệu và linh miêu cùng nhau tới đoàn phim, cô đã phát hiện ra vấn đề này rồi. Nam nhân thoạt nhìn thì lạnh nhạt không dễ chọc vào này, đối xử với ái sủng cùng người ngoài quả thực là hai bộ dáng, hệt như người hai nhân cách.

Mỗi khi đối mặt với loại chênh lệch này, cô đều sẽ có một loại cảm giác người không bằng mèo, mà cô tin tưởng, loại cảm giác chênh lệch này của những thành viên khác trong đoàn phim chỉ có càng sâu sắc hơn so với cô!

Tốt xấu gì lúc mèo lớn đối diện với cô, vẫn là tương đối ôn hòa, ít nhất không có ngao ô uy hiếp gầm nhẹ, cũng không có nhe răng trợn mắt cảnh cáo.

Còn những người khác, mặc kệ là ở trong mắt Nhiếp Liệu hay là mèo lớn, cũng chẳng khác gì đang ẩn hình cả.

Thời điểm bắt đầu quay đoạn ngắn, nữ số một thay một thân váy trắng đơn bạc, sau đó thất hồn lạc phách chậm rãi đi vào trong biển, không lâu sau khi nước biển bao phủ lấy toàn bộ cơ thể cô —— dhdgmgnsfjhmfzdhbdfnsfvxcbdvnmghm,,gj.rthdfhgdhsgfdndfb

Đến phiên bản thân lên sân khấu, Dư Gia Đường cọ qua nhảy ra một dáng người tiêu sái tiến vào trong biển, sau đó ngậm lấy nữ chính nhanh chóng kéo về trên bờ, toàn bộ quá trình không đến một phút đồng hồ, thậm chí có lẽ còn chưa đến ba mươi giây luôn!

Tiếp theo Dư Gia Đường thành thật đi qua một bên ngồi xổm, chờ đạo diễn kêu “cut”, ngoan ngoãn.jpg

Đạo diễn Hạ cùng với toàn bộ đoàn phim: “……”

“…… Đại Bảo phải không?” Đạo diễn Hạ ý đồ giao lưu với linh miêu.

Nhưng mà thằng cha chú mèo rất không vừa lòng mở miệng: “Anh có thể kêu nó là Đại Mao, Đại Bảo là tôi kêu.”

Đạo diễn Hạ:…… Hoàn toàn không cảm thấy mấy cái tên Đại Mao Đại Bảo này có gì hay mà phải đoạt, cứ phải lôi ra đống lớn như thế.

“Được rồi, Đại Mao, ba con nói con có thể nghe hiểu tiếng người, là thật vậy chăng?” Đạo diễn Hạ vẫn luôn tâm tồn do dự hỏi thêm một câu.

Dư Gia Đường gật gật đầu, làm ra trả lời khẳng định đối với câu hỏi của y.

Đạo diễn Hạ lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới chỉ số thông minh của linh miêu vậy mà có thể cao tới loại tình trạng này?

“Vậy ta giải thích với con một chút nhé, cái thứ đóng phim này ấy, không phải càng nhanh thì càng tốt đâu, tựa như một đoạn tình cảnh vừa rồi con diễn đó, con phải chậm lại một chút, thể hiện sự khó khăn cùng không dễ dàng khi con cứu nữ chính, thông qua đoạn ngắn đó mà truyền đạt lại cảm giác cho người xem.” dfhfsnkethadhetdjsvdshbfdbadvbfdnscbzcnvdbczbnvmgbadgsfbdzvdfngdnfd

“Động tác của con quá nhanh, toàn bộ quá trình đều không đủ một phút đồng hồ, nếu lúc trước cũng diễn giống như con diễn, đoàn phim chúng ta chỉ sợ là mấy ngày liền có thể đóng máy rồi.”

“Tóm lại một câu, chính là thời điểm con đang cứu người, phải tận lực kéo dài thêm một hồi, ít nhất cũng phải năm phút đồng hồ trở lên.”

Nói cách khác, anh phải ở trong nước cùng với nữ chủ cùng nhau phịch thêm một hồi.

Đạo diễn Hạ thấy mèo lớn bộ dáng ngốc lăng, nhìn về phía Nhiếp Liệu: “Triệu tiên sinh, Đại Mao nó thật sự có thể nghe hiểu tiếng người sao? Có thể nào là tôi nói quá phức tạp chuyên nghiệp rồi không?”

Nhiếp Liệu vẫn luôn hạ thấp đi chỉ số thông minh của mèo lớn, lúc này lại phủng nó một phen.

“Tin tưởng tôi đạo diễn Hạ, Đại Bảo tuyệt đối là thông minh hơn anh nhiều lắm.”

Hạ đạo diễn nhìn độ tự tin của Nhiếp Liệu đối với ái sủng, thông minh lựa chọn trầm mặc.