Hai đạo linh lực chạm vào nhau trêи không, bởi vì khoảng cách quá gần, sóng khí mạnh mẽ bắn ra xung quanh khiến mái tóc cùng y phục của những người có trong đại điện đều đều tung bay, Phó Kim Phong trốn sau lưng Nhiễm Thanh Vân, được y bảo hộ vô cùng hoàn hảo.

Hành động của Nhiễm Thanh Vân quá bất ngờ, bất ngờ đến mức khiến những người có mặt trong đại sảnh đều to mắt kinh ngạc. Bọn họ thật sự không thể nào tin vào mắt mình.

Thiên tôn, ngài vừa mới bị tên thần kinh kia khi dễ đó! Có thể đừng làm ra mấy động tác khó hiểu thế được không hả?

"Thiên tôn!" Tông chủ bị sóng khí làm cho lảo đảo.

Nhiễm Thanh Vân lạnh nhạt không đáp, siết chặt tay Phó Kim Phong.

Nhiệt độ lãnh lẽo từ cánh tay Nhiễm Thanh Vân truyền đến đột ngột, Phó Kim Phong không kịp đề phòng rùng mình một cái, thế nhưng mặt vẫn không đổi sắc, thò đầu ra kêu vài tiếng:"Đồ đệ ngoan."

Toàn bộ người trong đại điện đều bị ba chữ này dọa cho cứng người, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào!

Tên bệnh thần kinh, vậy mà không phân cao thấp, đến thiên tôn cũng dám chọc? Thiên tôn giúp y, đỡ cho y một chưởng, y liền được đằng chân lên đằng đầu?

"Phó phong chủ, đừng náo loạn nữa." Tông chủ nghiến răng. Thiên tôn còn ở đây, ông ta là tông chủ, trước tiên cứ lên giọng ra uy trước, tránh để thiên tôn chê cười ông ta không quản nổi môn phái.

Phó Kim Phong! Ngươi có thể tùy tiện chọc bọn họ nhưng thiên tôn thì không thể đâu.

Phó Kim Phong làm như không hiểu, cười nửa miệng, giọng đầy uất ức hai tay còn bám chặt vào vai Nhiễm Thanh Vân:"Đồ đệ, bọn họ muốn đánh vi sư kìa!"

Y nói dứt lời, thân thể dán vào Nhiễm Thanh Vân càng gần.

Nhiễm Thanh Vân thờ ơ xoay người, tóm lấy Phó Kim Phong.

Phó Kim Phong: "..."

Chuyện gì? Muốn đánh lão tử sao? Lão tử mới chỉ đùa một chút thôi, ngươi sẽ không thật sự đánh lão tử chứ?

Phó Kim Phong muốn né tránh, nhanh chóng vận chuyển linh lực phản kháng, Nhiễm Thanh Vân không để Phó Kim Phong đạt được mục đích, tu vi Đại thừa của thân thể này cũng không phải để bày đẹp. Nhiễm Thanh Vân dùng sức khống chế y ôm người lên.

Phó Kim Phong: "...

Chuyện gì?

Thả lão tử xuống.

Phó Kim Phong không tình nguyện còn muốn phản khác liền bị Nhiễm Thanh Vân hạ cấm chú lên người, Phó Kim Phong muốn động không thể động, muốn la càng không thể la. Cuối cùng đành phải ngoan ngoãn ở yên trong lòng Nhiễm Thanh Vân, để cho y bế công chúa rời đi.

Các vị trưởng lão: "..."

Các vị phong chủ: "??"

Tông chủ: "!!"

Đây là mộng cảnh sao? Có phải bọn họ bị tên khốn nào ném vào mộng cảnh không? Đây chắc chắn không phải là thật, điều này không thể nào diễn ra!

Nhiễm Thanh Vân không quản ánh mắt của đám người trong đại điện, mặc kệ ánh mắt của họ nhìn y ra sao, Nhiễm Thanh Vân vẫn hiên ngang bế Phó Kim Phong rời đi.

Ở thời điểm Phó Kim Phong cầm lấy tay của y, y đã phát hiện ra, thứ y đang tìm, chính là hắn!

Nhớ lại loạt sự kiện vừa rồi, Phó Kim Phong ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân bắt đầu hối hận. Sớm biết sự tình sẽ thành ra như vậy, y đã không trêu trọc tên khốn này rồi!

Trước khi trọc phải tên này, mọi chuyện vẫn còn rất tốt.

Nhiễm Thanh Vân ôm người ngự kiếm trở lại đỉnh núi của mình, thả Phó Kim Phong vẫn còn bị khống chế ngồi trêи ghế trúc trước hiên.

Tâm tình Phó Kim Phong cực kỳ khủng hoảng.

Từ nhỏ đến lớn, đều là hắn ta trêu trọc người khác, lần đầu tiên bị người khác khi dễ như vậy. Phó Kim Phong trong lòng căng thẳng, mắt mở trừng trừng nhìn Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân đặt người ngồi xuống, tự mình trở vào trong gian phòng nhỏ một lúc, khi đi ra, lại bế Phó Kim Phong vào bên trong.

Phó Kim Phong không thể đề khí chống lại cái lạnh, cơ thể bị lạnh bất giác rùng mình thêm một cái.

Nhiễm Thanh Vân ôm người không buông tay, cảm nhận được phản ứng của Phó Kim Phong, quan tâm hỏi: "Lạnh sao?"

Giọng nói thanh lãnh mang theo hàn khí, vương bên tai Phó Kim Phong.

Phó Kim Phong trầm mặc không nói: "...."

Cái quần, lão tử muốn cũng không thể nói được, ngươi có nhận ra hay không? Có ngon thì giải trú cho lão tử, lão tử cùng ngươi hảo hảo đấu một trận, cho dù thua cũng tốt hơn là tiếp tục phải chịu cảnh như thế này.

Phó Kim Phong đáy lòng gào thét, sắc mặt vặn vẹo muốn thoát khỏi khống chế của Nhiễm Thanh Vân. Nhiễm Thanh Vân không để tâm đến động tác của Phó Kim Phong, quả quyết ôm người vào trong lòng, cẩn thận đắp chăn lên: "Đi ngủ thôi."

Phó Kim Phong: "..."

Lão tử vừa ngủ dậy, giờ còn bắt lão tử ngủ cái gì? Lão tử không muốn ngủ, ban ngày ban mặt, ngủ cái gì. Huống hồ còn phải chịu lạnh, lạnh chết lão tử, làm sao lão tử ngủ nổi, thả lão tử ra, chúng ta đánh một trận.

Phó Kim Phong không tình nguyện, ở trong chăn quậy phá.

Nhiễm Thanh Vân bởi vì tìm được lò sưởi của mình, ôm chặt không buông, cũng chẳng quản đến cảm xúc của lò sưởi, ôm Phó Kim Phong ngủ một mạch đến tối.