"Nếu một khi đã đi, vậy thì một đi không trở lại..."
Trên khuôn mặt xinh xắn của Tử Vi có chút mê mẩn.
Khuôn mặt chất phác của Phương Chính cũng hơi hơi cảm động.
"Ngày đó Lạc đại nhân và Lạc Hồng công tử trò chuyện, biết được Lạc Hồng công tử gặp phải mã phỉ trại Hắc Vân, thủ vệ đều chết..."
"Lạc Hồng công tử đột nhiên gia nhập trại Hắc Vân, có lẽ là vì chịu khổ, tìm thời cơ báo thù."
Trong giọng Tử Vi còn xen chút phức tạp.
Phương Chính cũng gật đầu, hai người không nhiều lời nữa.
Dưới chân như sinh ra gió, nhanh chóng đuổi theo.
...
Bên ngoài trại Hắc Vân.
Thủ lĩnh Địch Sơn Hắc Vân trại ôm mỹ nhân lẳng lơ, mặt đã đỏ hết lên, xuân phong đắc ý (chỉ con đường rộng mở, gặt hái được nhiều thành công).
Gã đứng lặng yên trên trạm gác, nhìn sơn đạo xa xa.
Bên cạnh gã, các huynh đệ trong trại Hắc Vân, đứng lặng hồi lâu, cũng hiếu kỳ không thôi.
Chàng trai chính nghĩa có tiếng trong huyện An Bình, Lạc Hồng công tử lại lựa chọn vào trại Hắc Vân, đám mã phỉ cảm thấy thật bất ngờ.
"Đại vương, vẫn nên cẩn thận chút… xảy ra chuyện lạ tất có điều quái dị, không lo làm tốt nhân sĩ chính nghĩa, vì sao lại vào rừng làm cướp?"
Có thuộc hạ nói với Địch Sơn.
"Lạc Hồng công tử đó cũng không phải người tu hành hùng mạnh, lão tử sợ cái gì? Trại Hắc Vân chúng ta nhiều huynh đệ như vậy, nếu hắn muốn sinh chuyện, lão tử băm hắn cho chó ăn!"
Địch Sơn cười lạnh, thô bạo vô cùng.
Gã thật sự tự tin rằng, trại Hắc Vân của gã, dễ thủ khó công, cho dù là quan phủ trong huyện An Bình phái binh đến dẹp, gã cũng chưa phải sợ.
Chỉ là một công tử yếu đuối, cần gì phải sợ?
Trong lúc nói chuyện phiếm, trên sơn đạo xa xa, bóng của Triệu Đông Hán và La Hồng đã dần dần xuất hiện.
Rất nhanh, hai người đã đến phía dưới trạm gác.
Mỹ nhân lẳng lơ rúc vào trong ngực Địch Sơn nhìn thấy La Hồng tuấn tú như ngọc trên lưng ngựa, ánh mắt tức khắc hơi sáng lên, le lưỡi liếm liếm cánh môi trắng mịn.
Đám mã phỉ xung quanh ầm ĩ lên, huýt sáo, cười lớn, rêu rao ầm ĩ không dứt.
Cả trại Hắc Vân nổ tung lên.
Sắc mặt Triệu Đông Hán lạnh lẽo, sát khí trên người cuồn cuộn.
La Hồng cũng híp mắt lại, nhìn một đám đạo tặc hung dữ đông nghìn nghịt trên trạm gác, cũng cười lên.
Rất tốt, rất xấu.
Bổn công tử cực thích.
"Nếu đã bước vào Hắc Vân trại của ta, vậy chính là huynh đệ của Địch Sơn ta rồi!"
"Các huynh đệ, mở cửa trại, nghênh đón La huynh đệ!"
"Tối nay đãi yến, vì La huynh đệ đón gió tẩy trần, cơm no rượu say!"
(*) Ý nói chiêu đãi thịnh soạn khách từ xa tới.
Trên lầu.
Địch Sơn cười lớn, ôm mỹ nhân gợi cảm trong lòng, thanh âm hào sảng trong hơi thở đầy sự cuốn hút, cuồn cuộn sục sôi.
Đám mã phỉ xung quanh cũng hô hoán ầm ĩ.
Cót két cót két...
Cửa Hắc Vân trại từ từ hạ xuống.
Ở phía xa Triệu Đông Hán đứng im lặng một hồi, nhìn La Hồng cưỡi ngựa, đơn thương độc mã, bước chầm chậm, thân hình phong nhuận như ngọc ẩn náu ở Hắc Phong trại, trong lòng không khỏi run lên.
Một thân một mình, xông vào hang cọp.
Lần này một đi không trở lại, thì một đi không trở lại...
Triệu Đông Hán hít một hơi thật sâu, tình cảnh này, nhịn không được trong lòng chợt run lên, xoay người, biến thành một vệt sáng nhanh chóng biến mất.
Chạy một mạch mấy dặm, trong đôi mắt Triệu Đông Hán lóe lên vài phần hung ác, liền lách người, chui vào trong bụi cây ẩn nấp.
"Công tử, nếu ngài định đánh vào Hắc Vân trại, vậy lão Triệu ta đầu tiên nhất định phải nuốt viên "Bạo Huyết Đan" rồi tiến vào trong đó!""Ta không thể để công tử chiến đấu một mình!"
...
Bên ngoài Hắc Vân Trại, rừng rậm,
cành khô của một cây đại thụ cao vút chọc trời.
Tử Vi và Phương Chính mặc bộ đồ sứ giả của Đại Lý Tự đứng lặng ở trên đó.
"La Hồng công tử thật sự lại đơn thương độc mã vào Hắc Vân trại..."
"Không mang theo hộ vệ bát phẩm thiết cốt cảnh sao?!"
Tử Vi hít một hơi, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch lên, trong lòng chấn động.
"Không mang theo hộ vệ, là vì tránh sự nghi ngờ của đám mã phỉ Hắc Vân trại, có lẽ là thế, chẳng khác nào tự đi vào chỗ chết."
Trên gương mặt hiền lành của Phương Chính cũng lộ ra vẻ kính phục: "Cái loại can đảm này, ta theo cũng chẳng kịp, biết rõ núi có hổ, nhưng lại cứ khăng khăng xem hổ núi... Quả là tấm gương chính đạo huyện An Bình."
Tử Vi hít sâu "Chúng ta theo dõi đi, nếu xảy ra chuyện, có thể cứu La Hồng công tử, nhất định phải toàn lực cứu giúp..."
Gương mặt ngốc nghếch của Phương Chính hiện ra vẻ kiên định: "Đó là đương nhiên."
Không chỉ bởi vì bọn họ khâm phục tính tình của La Hồng, mà là vị kiếm tu tiền bối phía sau La Hồng, nếu có thể bán ân huệ của vị tiền bối kia, đối với họ mà nói đây chính là một cơ duyên lớn.
...
Huyện An Bình
La phủ.
Lạc Phong thay bộ trang phụ sứ giả Đại Lý Tự, mặc cẩm y đơn giản.
Hôm nay ông ta định lấy thân phận cá nhân tới thăm La phủ.
Cũng là tới thăm vị tiền bối trong La phủ kia.
Sau khi nói rõ mục đích của mình, người hầu mở cửa mời Lạc Phong vào trong phủ, loanh quanh một vòng, bước lên cây cầu đá hai bên cảnh vật quanh co, tới dòng suối uốn lượn trong hậu viện.
Trần quản gia mặc một chiếc áo xanh đơn giản, dựa vào ghế thái sư, phía trước bày một bàn cờ, trên bàn cờ những quân đen trắng xen kẽ lẫn nhau.
"Tiền bối!"
Lạc Phong chắp tay, cung kính hành lễ.
Đây là hành lễ của hậu bối, mặc dù thân phận của ông ta là quan viên của Đại Lý Tự, nhưng ông ta biết rằng, với thân phận của người trước mặt, mình nên hành cái lễ này.
Trần quản gia liếc ông ta một cái, cười châm biếm.
"Ngồi."
"Biết đánh cờ không?"
Lạc Phong chắp tay.
"Biết."
Ông ta ngồi đối diện Trần quản gia, kính cẩn.