Đám mã phỉ không dám chậm trễ, phái một tiểu mã phỉ, nơm nớp lo sợ tiếp nhận thư từ tay Triệu Đông Hán, rồi đi vào trong Hắc Vân trại.
Trong sơn trại, trên ghế da hổ.
Thủ lĩnh Địch Sơn Hắc Vân trại ôm mỹ nhân dung nhan diêm dúa ăn mặc hở hang, nghe lời trình của thuộc hạ, không khỏi nheo mắt nhìn.
"La phủ, Lạc Hồng công tử?"
"Cái tên này thật quen, hình như là đại thiện nhân trong huyện An Bình? Chính nghĩa gương mẫu gì chứ?"
"Loại người lương thiện này và Hắc Vân trại, không hợp bát tự, không có gì tới tìm chúng ta làm gì?"
Địch Sơn mờ mịt, vừa xoa bóp đôi vai mỹ nhân, vừa suy tư.
"Thủ vệ kia là võ tu?" Địch Sơn đột nhiên hỏi.
Thuộc hạ võ tu cửu phẩm phụ trách trấn gác nghiêm túc gật đầu.
"Đưa thư cho ta xem."
Trại chủ Hắc Vân trại Địch Sơn nhận lấy thư.
Nhìn lướt qua, dường như có cảm giác mình xem không hiểu, dụi dụi mắt, lại nhìn một lần nữa.
"Gia nhập Hắc Vân trại của ta?"
"Lạc Hồng công tử này là muốn chọc lão tử cười chết sao?"
Nhất thời Địch Sơn phát ra tiếng cười lớn thô lỗ.
Sau khi đám mã phỉ trong sơn trại nghe thấy, cũng không thể tin được, cũng cười phá lên.
"Đại vương, nô gia cũng muốn xem."
Một giọng nói mềm yếu khiến xương cốt người ta đều tê dại vang lên.
Nữ nhân lẳng lơ trong ngực Địch Sơn vuốt vuốt ngực gã, nói.
"Nhìn đi, mỹ nhân muốn xem, đương nhiên phải cho xem rồi."
Tim Địch Sơn nhũn ra, miệng khô lưỡi khô, đưa phong thư cho nữ nhân lẳng lơ này.
Nữ nhân nhìn lướt qua, trong đôi mắt đầu tiên lóe lên kinh ngạc, sau đó tinh thần hưng phấn, hình như nghĩ ra cách gì đó.
Nâng tay che miệng, nữ nhân cười đầy phóng túng.
"Đại vương, Lạc Hồng công tử này thú vị thật."
"Nô gia thật sự muốn gặp một lần."
Địch Sơn nghe vậy, trong lòng khẽ động.
"Nếu tiểu mỹ nhân đã muốn gặp, vậy tất nhiên là có thể gặp, nhưng mà, phải cho bản vương chỗ lợi."
Bàn tay lớn của Địch Sơn mạnh mẽ bóp vào chỗ đẫy đà của nữ nhân lẳng lơ, cười xấu xa không ngừng.
Khuôn mặt nữ nhân lẳng lơ này thoáng đỏ lên, bàn tay đánh nhẹ lên ngực Địch Sơn, "Đáng ghét!"
Địch Sơn vô cùng vui vẻ.
"Truyền lệnh xuống, nếu Lạc Hồng công tử muốn vào Hắc Vân trại ta, Hắc Vân trại ta yêu cầu có tài có đức nếu mong muốn, dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, cứ nói, đáp ứng hắn, bảo hắn hai ngày sau vào trại."
"Ngoài ra, phái mấy huynh đệ, trong hai ngày này, truyền tin tức Lạc Hồng công tử muốn vào Hắc Vân trại ra ngoài."
"Trước phải hủy đi thanh danh, vào Hắc Vân trại, còn muốn thanh danh tốt, để hắn không còn đường lùi! Ha ha ha!"
Nữ nhân lẳng lơ trong ngực gã cũng cười theo, chỉ là, độ cong khóe miệng có vài phần lạnh lẽo.
...
Triệu Đông Hán nhận được tin, liền thúc ngựa chạy về La phủ, báo tin cho La Hồng.
La Hồng nghe vậy, nhất thời bộc lộ vẻ hớn hở.
Không nghĩ tới quá trình gia nhập lại thuận lợi như vậy.
Nhưng mà, La Hồng cũng không hề thả lỏng, dù sao, mã phỉ đều là loại người trên đao dính máu, hắn làm việc vẫn nên cẩn thận một chút.
Hắn bây giờ, chủ yếu là tu thành ma tu cửu phẩm tụ sát, phần phụ là kiếm tu cửu phẩm khí kiếm.
Nhưng, theo những gì Triệu Đông Hán miêu tả, thủ lĩnh của Hắc Vân trại này chính là võ tu bát phẩm thiết cốt cảnh, không thể sơ suất.
Nghĩ một chút, hắn vẫn nên để Triệu Đông Hán thay hắn tìm một thanh kiếm.
"Công tử..."
Triệu Đông Hán vẫn rất lo lắng.
La Hồng lại cười khoát tay: "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, trong lòng bổn công tử hiểu rõ."
La Hồng thầm nghĩ, vào Hắc Vân trại mới có thể có tội ác, có được đủ tội ác mới có thể có phần thưởng.
Trong lòng Triệu Đông Hán lại nghĩ đến.
Vì để báo thù… cam tâm vào hang cọp, mưu tính với cọp!
Công tử… thật đại nghĩa!
...
"Đại Hạ, ngày mười bốn tháng sáu, bầu trời quang đãng ngàn dặm
Ta xông vào chỗ ở của Cổ Tư Đạo, nhưng mà, Cổ Tư Đạo ức hiếp hàng xóm láng giềng đến mức vào nhà lao, những việc vì dân trừ hại giấu không nổi nữa, trở thành tấm gương chính nghĩa của mọi người, hàng xóm láng giềng đều khen ta.
[Nhật ký sự kiện, tội ác -7]
Khác, hôm nay lại hung dữ với Tiểu Đậu Hoa.
[Nhật ký sự kiện hai, tội ác +1]"
...
"Đại Hạ, ngày mười lăm tháng sáu, trời có nhiều mây
Hôm nay không có chuyện gì, chỉ hung dữ với Tiểu Đậu Hoa.
[Nhật ký sự kiện, tội ác +1]"
...
Trong nháy mắt, đã qua hai ngày.
Mà bắt đầu từ tối qua, trong huyện An Bình đã có rất nhiều lời đồn nhảm.
Mỗi phường, hẻm nhỏ, quán trà, câu lan (nơi múa hát và diễn kịch), đều truyền rằng.
"Nghe nói gì chưa? Đại thiện nhân Lạc Hồng công tử trong huyện An Bình chúng ta, lại chọn gia nhập Hắc Vân trại! Trở thành một tên mã phỉ!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đại thiện nhân của huyện An Bình chúng ta, Lạc Hồng công tử ghét ác như thù, sao lại lựa chọn trở thành mã phỉ?"
"Nghe nói Lạc Hồng công tử vì để theo thủ lĩnh mã phỉ tu hành! Vì tu hành, vì quyền lợi của bản thân đúng là không tiếc rơi vào bóng tối! Thật khiến người ta khinh bỉ!"
Người giảng đạo trong quán trà nói chuyện văng nước miếng, không ngừng đập bàn.
Các đại nương trên phố, thậm chí tiểu nương trong câu lan đều lải nhải bên tai chuyện này.
Nhất thời, tin tức Lạc Hồng công tử chính nghĩa hóa thân thành cường đạo, rơi vào bóng tối, xôn xao cả lên, truyền khắp cả huyện An Bình, thậm chí càng nóng hơn danh tiếng lương thiện của La Hồng lúc trước.
Cần cù chăm chỉ làm việc không ai hiểu, một khi hắc hóa cả thiên hạ đều biết.
Mà giờ phút này.
Trong đại viện La phủ.
La Hồng cầm kiếm, mặc y phục gấm, tự mãn, chuẩn bị xuất phát đi Hắc Vân trại.