“Hồ Thiếu, người cậu đưa đến đây nếu còn gây chuyện nữa thì mong cậu mang cô ta trở về.” Đạo diễn Đằng rất có khí thế mở miệng.

Hố Chính lạnh lùng nhìn ông ta một cái rồi cúi xuống nhìn mỹ nhân trong lòng hỏi:

“Ai làm? Nói với tôi!”

Mỹ Nhân ủy khuất dựa vào lòng soái ca, nước mắt đột nhiên tuôn rơi:

“Không có, là em tự ngã, không liên quan đến chị Chất Ngữ. Anh mang em quay về.”

Cô ta đã mất điểm của đám người thì không ngại nữa. Chỉ cần hiện tại cô ta bám chắc vào cái cây này liền không sao.

Còn đám người bị hành động này của Mỹ Nhân làm cho khó chịu. Cảm thấy cô rất thủ đoạn, còn mặt dày nhưng không dám ý kiến.

Lam Nguyệt vẫn không sợ chết tiến đến:

“Cô diễn đủ rồi, lỗi là của cô thì nên xin lỗi cho có thành ý vào. Còn anh đẩy ngã tôi, anh cũng phải xin lỗi.”

Hồ Chính nâng mắt, nhìn Lam Nguyệt hỏi: “Là cô ta?”

“Chất Ngữ là tôi.”

Hồ Chính chỉ thấy người phía sau cô gái ồn ào tiến lên, khuôn mặt hờ hững đạm mạc, ánh mắt cũng không hề dừng trên người hắn.

Đáy lòng hắn ẩn ẩn khó chịu.

“Cô có biết đắc tội với tôi sẽ có kết cục gì không?”

“Không biết, kết cục đáng sợ nhất chỉ có chết...” Bộ Khuyên hơi dừng lại giọng điệu có chút biến hoá: “Nhưng mà tôi không sợ chết.”

Hồ Chính có cảm giác rất kì lạ, không hiểu sao hắn lại nghe ra sự bất cần trong lời nói không mang theo âm điệu.

Sự bất cần cùng với sự cô tịch.

Hắn lấy lại tinh thần, trầm thấp nói lời đe doạ:

“Sống không bằng chết mới đáng sợ!”

Bộ Khuyên xoay người ngồi lại bàn, ưu nhã mở miệng: “Anh không có khả năng.”

Cô bễ ngễ ngồi đó, cảm giác cao cao tại thượng của một vị vương giả xuất hiện. Lời nói tuỳ hứng nhưng mang theo sự tự tin chắc chắn.

Hồ Chính thế nhưng không nói nữa, mang Mỹ Nhân rời khỏi đây.

Phim trường rất nhanh yên tĩnh, đám người thầm thì nghị luận.

Chủ đề không có liên quan gì đến cô, cô cũng lười nghe. Bộ Khuyên làm vài thao tác sau đó trả lại điện thoại cho người kia.

Cô nhìn sang Lam Nguyệt, tốt bụng nhắc nhở: “Cô đắc tội với Hồ Chính, về sau không có trái ngon mà ăn đâu.”

Lam Nguyệt hơi trầm tư, ngay khi Bộ Khuyên rời đi thì nghe một tiếng nói đầy sự chắc chắn:

“Chị Chất Ngữ, em mới không vì quyền lực mà làm trái với giá trị đạo đức đâu. Có khổ cũng không sợ.”

Bộ Khuyên không đáp, trên môi câu lên một nụ cười nghiền ngẫm. Rất nhạt nhưng lại vô cùng đặc biệt. Nụ cười quyết định số phận một người.

***

Khu chung cư nguyên chủ ở không phải quá cao sang nhưng an ninh ổn định.

Chung cư Vinh Diệu khá là nhiều người nổi tiếng ở nhưng tuyến minh tinh sẽ không chọn nơi này.

Nguyên chủ tuy là ảnh hậu nhưng thù lao bị công ty giữ, mọi sinh hoạt đều do công ty sắp xếp.

Dám chắc nếu nguyên chủ không phải ảnh hậu thì cô cũng không được ở nơi này.

Bộ Khuyên quét thẻ vào cửa, cả người bứt rứt khó chịu.

Cô day day mi tâm, tầm mắt đảo quanh một vòng. Phòng nguyên chủ không dơ nhưng rất bừa bộn.

Bộ Khuyên vứt túi xách lên sofa, tùy tiện tìm bộ quần áo ở nhà chui vào phòng tắm.

Một tiếng rưỡi sau cánh cửa được mở ra, cô gái xoa mái tóc còn vương độ ẩm.

Đôi chân như ngọc bước đi trên sàn nhà lạnh tanh. Ánh đèn vàng mờ ảo, thân ảnh trở nên mông lung.

Bộ Khuyên đặt người lên ghế phòng ăn, dùng điện thoại nguyên chủ đăng nhập Weibo.

Tiếng thông báo vang lên liên tục làm căn phòng như có chút sức sống.

Bộ Khuyên lướt một lượt, đều là tag liên quan đến cô. Một blogger đăng ảnh Mỹ Nhân ngã dưới đất còn Bộ Khuyên thì đang vung tay. Nhìn góc độ này rõ ràng là cô đẩy ngã người mới.

#Ảnh hậu Chất Ngữ ức hiếp người mới.

Vừa không qua bao lâu đã leo lên top 1 hot search. Sức ảnh hưởng thật lớn, làm người nổi tiếng thật khổ.

Bộ Khuyên chỉ nhìn sơ, bình luận đều không đọc. Cô mới không rảnh rỗi đến vậy. Bắt tay vào dọn dẹp chiến tích của nguyên chủ.

Chờ Bộ Khuyên dọn xong đã là 7 giờ tối, cô thu thập một chút rồi tự thân vào bếp.

Cô lấy rau củ từ chỗ Ảnh Thứ làm vài món đơn giản. Công tác chuẩn bị hơi phiền phức.

Thật là nhớ người máy Đa Năng.

Muốn về!

Cầu Cầu! Mang chủ nhân nhà ngươi về đi.

[Nếu Cầu Cầu có thể thì đã mang ngài về lâu rồi. Cầu Cầu là bất đắc dĩ.]

Bất đắc dĩ?

Ngươi rõ ràng là bị chập mạch.

[Chủ nhân đừng đả kích ta nữa...]

Không đả kích nữa nhưng mà ngươi đưa tiền đây. Lấy tiền của ta nạp vào thẻ cỡ một trăm vạn.

[Một trăm vạn thực tế gấp năm mươi lần ở không gian thế giới đấy. Ngài muốn nhiều vậy sao?]

Ta không muốn nghèo. Phải đầu tư để có tiền. Tiền nhiều mới có khả năng làm màu mà không cần ra tay.

Biết không?

[Ngài ra tay nhanh hơn nhiều.]

Ra tay một cái thì chết là xong, ta giống người nhàm chán như vậy sao. Phải nhìn thật kĩ sắc mặt khó chịu của kẻ đắc tội ta. Không nên cho chết quá sớm.

[...] Biến thái ngầm.

Bộ Khuyên ăn rất từ tốn đẹp đẽ, đang ăn lại bị vị khách không mời mà đến quấy rầy.

Người đại diện của nguyên chủ tên Thủy Tiên, là kẻ lăn lộn với đủ thủ đoạn trong ngành này.

Nguyên chủ đóng phim phải nói là cực kì gian nan. Đến năm hai mươi tuổi nhờ vai nữ phụ của một bộ Tiên hiệp mà lên hương.

Người đại diện này tìm đến cô một năm sau đó. Nguyên chủ lúc này đã có chút danh tiếng nhưng lại không muốn làm bẩn mình nên mới hợp tác với Thủy Tiên và công ty của cô ta.

Công ty không lớn, nếu so với công ty Thăng Hoa thì chắc chỉ đứng tới mắt cá chân của người ta. Nguyên chủ dùng sáu năm để đi lên vị trí ảnh hậu, nâng tầm công ty lên.

Người đại diện có hơi béo, khuôn mặt vô cùng dữ dằn. Trừng mắt hét lớn vào mặt Bộ Khuyên:

“Cô cho rằng mình là minh tinh rồi nên làm ra chuyện bắt nạt người mới như thế sao?”

Chưa hỏi thăm tình hình cụ thể đã chất vấn nhiều như vậy. Người đại diện này không tốt tính chút nào cả.

Để yên cho ta ăn, ta muốn ăn trong sự yên tĩnh cơ mà.

Bộ Khuyên gắp một miếng đậu bỏ vào miệng, không quên thưởng thức mùi vị.

Thủy Tiên bị sự bình tĩnh của cô chọc tức, mang đồ ăn trên bàn hất xuống hết.

Đồ ăn vừa rơi xuống Bộ Khuyên cũng buông đũa. Cô ngước mắt, lạnh lẽo nhìn người đại diện làm loạn vừa xong.

Hệ thống dành một phút mặc niệm cho người đại diện kém hiểu biết. Một màn tiếp theo trẻ con như nó không nên nhìn thấy.

Nhưng mà hệ thống đã lầm. Bộ Khuyên chỉ nhìn một cái rồi cúi người dọn dẹp.

[...] Có quỷ a! Chủ nhân bị bệnh rồi. Sao không xử cô ta!

Sự thật làm hệ thống đơ, chủ nhân của nó thế nhưng dọn dẹp thật sạch sẽ rồi bình tĩnh ngồi xuống sofa mở tivi lên.

Thủy Tiên gạt bỏ cảm giác lạnh thoáng qua chau mày nói:

“Cô đừng quên cô mất bao nhiêu năm để đi lên vị trí này, giữ hình tượng cho tôi.”

Thủy Tiên thấy Bộ Khuyên phớt lờ mình, chú tâm vào chương trình trên tivi liền bồi thêm một câu:

“Cô đừng tưởng mình đang ở nơi cao thì sẽ không ai kéo được cô xuống? Chất Ngữ nên nhớ, cô có ngày hôm nay là nhờ ai!”

Bộ Khuyên vẫn nhìn về tivi, không mảy may để tâm đến người đại diện đang luyên thuyên.

“Cô có tin mình mất tất cả không?”

Thủy Tiên mặt mũi đỏ bừng, không còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng đe doạ như vừa nãy mà cứ thế hét vào mặt Bộ KKhuyên.

A...a...a

Để yên ta xem tivi đi dãy số liệu phiền phức này. Có tin ta bảo Cầu Cầu xoá mất dữ liệu của ngươi không!

Bộ Khuyên bất mãn nhưng vẫn an tĩnh xem chương trình. Chọc người đại diện tức điên đá tivi sau đó ngắt điện.