Viên Đào - người vẫn luôn đứng xem kịch hay - vừa nhìn thấy biểu cảm này của bố, trong lòng mừng thầm, lập tức chuồn mất.

Tôn Tuyết Trân chẳng bất ngờ chút nào, dù sao thì Viên Y Y không phải con ruột của bà ta, từ nhỏ đã như vậy rồi, bề ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà trong mắt lại toát lên vẻ bướng bỉnh.

Cô không đồng ý cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng mà lại phá hỏng chuyện lớn của bà ta rồi.

"Viên Y Y, con nói xem, căn nhà này tuy là đứng tên con, nhưng chẳng lẽ là của riêng con sao? Trên con còn có bố con nữa, nhà của bà nội con, lẽ ra phải do bố con xử lý mới đúng. Hôm nay con không ký cũng phải ký!" Tôn Tuyết Trân quát lớn.

Viên Y Y khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiên quyết.

“Bà nói bà thiếu tiền, vậy bộ đồ hiệu mà bà đang mặc trên người chắc cũng không rẻ đâu nhỉ? Căn nhà đó cách đây mấy năm mới sửa sang lại, gần đây lại sửa sang tiếp, đồ điện gia dụng trong nhà thay hết cái này đến cái khác, vậy mà bà nói với tôi là thiếu tiền à? Bà nội viết tên tôi vào sổ đỏ, chuyện phá dỡ đền bù do tôi quyết định, rất xin lỗi, tôi không đồng ý!"

Giọng nói của Viên Y Y không lớn, nhưng lại vang vọng trong căn phòng trống trải.

Trong nhà toàn là người, nhưng mà cô lại cảm thấy lạnh lẽo.

Cô vẫn luôn là một người ngoài, ngôi nhà này, chưa từng có chỗ cho cô.

Sau khi bố mẹ ly hôn, mỗi người đều có gia đình mới, cô chỉ có một ngôi nhà, đó chính là căn nhà nhỏ mà cô ở cùng bà nội.

Đó là tất cả những gì cô có.

Tôn Tuyết Trân giận đến mức mặt mày biến sắc, đưa bàn tay được sơn móng tay đỏ chót chỉ thẳng vào trán Viên Y Y mắng: “Con có biết bà nội con chết như thế nào không? Là bị đứa cháu gái bất hiếu như con khắc chết đấy! Con chính là sao chổi, vậy mà dám nói không đồng ý! Từ bao giờ mà con được quyền làm chủ trong cái nhà này hả! So với Viên Đào - em trai con, thì con là cái thá gì! Con chỉ là đứa con hoang do người đàn bà ti tiện kia sinh ra mà thôi! Lúc trước không nên cho con vào nhà, để mẹ con đưa con sang Canada, hai người các người không ai liên quan đến người ở đây nữa là xong chuyện!”

Bà ta mắng hơi quá đáng, Viên Hồng Duy cau mày nhìn Viên Y Y, không nói gì.

Ông ta vẫn luôn không hiểu nổi đứa con gái này rốt cuộc đang nghĩ gì, lúc nhỏ cũng rất đáng yêu mà, không biết từ lúc nào lại trở nên ít nói, lúc nào cũng dùng ánh mắt oán hận nhìn ông ta.

Hơn nữa, càng lớn càng giống mẹ, khiến ông ta nhìn thấy là thấy phiền lòng.

Sau khi Viên Y Y lên đại học, bình thường ông ta cũng chẳng thèm quan tâm đến nữa, nhưng mà chuyện hôm nay, nhất định phải có chữ ký của Viên Y Y mới được, ông ta quyết tâm, hôm nay nhất định phải giải quyết dứt điểm chuyện này.

Tiền thưởng mà nhà đầu tư đưa ra rất hời, những hộ gia đình ký hợp đồng đợt đầu có thể nhận thêm gần 100.000 tệ!

Viên Y Y cứ chần chừ như vậy, chẳng phải ông ta sẽ bị thiệt hại sao?

Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Viên Hồng Duy lại bùng lên: "Mẹ con nói đúng, bây giờ trong cái nhà này, con không có quyền lên tiếng, đừng tưởng con đã trưởng thành rồi thì có thể làm càn, rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!”

Lời nói của ông ta mang đầy vẻ đe dọa, Viên Y Y ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt trong sáng: "Hừ, làm càn thì sao?”

Viên Y Y dám cãi lại, vậy mà lại dám cãi lại ông ta!

Đúng lúc này, Viên Đào chạy đến: “Bố, thắt lưng của bố này!”

Viên Hồng Duy vô thức nhận thắt lưng da, giơ cao lên, nhưng lại bị ánh mắt oán hận của Viên Y Y dọa cho giật mình.

Khóe môi Viên Y Y cong lên một nụ cười lạnh lùng, vậy nên gọi cô về đây, chính là để ép cô ký tên, nếu như không ký thì sẽ đánh chết cô à?

Gia đình gì mà nực cười thế.